Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc nàng đang nhìn chằn chằm vào nam nhân đối diện cách mình không bao xa, thì tiếng gõ cửa lần nữa vang lên cắt đứt mọi suy nghĩ muốn phạm tội của nàng hiện tại.

“ Cốc cốc “

“ Tỷ tỷ, tỷ có chuyện gì không? Tại sao không đáp lại lời của đệ? “.

“ Tiểu thư, người có bị thương gì không? Sao người lại không trả lời? “

Hiện tại giọng nói của hai người vang lên cùng lúc đã vô cùng gấp gáp, cảm giác như đang đứng trong chảo dầu nóng, cùng với tiếng đập cửa càng ngày càng vội vàng.

Khẽ nhướng mày, trầm tư hai người các ngươi đúng là không đủ kiên nhẫn mà. Dời ánh mắt đang nhìn nam nhân đối diện, nhấc chân nhẹ nhàng đi đến cửa phòng.

“ Cạch. Két ~~ “

Cửa phòng khẽ mở, nhưng chỉ vừa có khoảng nhỏ thì cả Tùy Vân cùng Dạ Hàn Triệt vội vàng đẩy cửa chạy vào trong. Gần như cùng lúc cả hai người mỗi người một phía nắm lấy hai tay của Dạ Nguyệt.

“ Tỷ, tỷ có thấy trong người khó chịu không? Hay có nơi nào đau không? “

“ Tiểu thư, người có bị thương chỗ nào không? Người nói gì đi a ~ Đừng làm nô tỳ sợ!! “

Những lời đầu tiên của hai người là quan tâm là lo lắng, hai người các ngươi làm ta thật cảm động a ~

“ Ha ha. Ta không sao cả. Chẳng phải hiện tại ta vẫn hoàn hảo đứng đây sao? “.

Khẽ cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng đáp lại lời của hai người như là đang an ủi, đang trấn an hai hài tử đang hoảng loạn.

“ Tiểu thư người làm cho nô tỳ lo chết mất. Sao lại bỏ đi chứ? Nô tỳ đã dặn người ở đó chờ nô tỳ lấy kim san dược về mà!!! Vậy sao người lại đi mất hại nô tỳ lo lắng đến vậy!!!! “.

Khẽ càu nhàu, Tùy Vân càng nói càng hăng như là đang dạy dỗ Dạ Nguyệt đã làm cho nàng lo lắng như vậy nên hiện tại là đang trút giận.

Giật giật khóe miệng, Tiểu Vân muội thật sự đang trút giận lên ta sao? Ta không có rời đi mà, là Tiểu Nguyệt Nhi chứ!!!! Không phải ta mà!!!! Oan quá a ~~~~

Nhưng những lời này Dạ Nguyệt nàng chỉ dám nói trong lòng thôi, sao dám nói ra chứ? Nàng không muốn người khác thấy nàng đã xấu xí, thần trí lại không bình thường nữa!! Mặc dù nàng không ngại nhưng không nỡ để hai người họ lo lắng.

Trong lòng nàng đang có cảm giác gia đình, cảm giác này rất tốt!!!!

“ Được rồi!!! Tiểu Vân, ngươi quên rằng tỷ tỷ của ta đang bị thương à? “.

Giọng nói thiếu niên vang lên cắt đứt thanh âm cằn nhằn của tiểu cô nương. Tự nhiên nắm tay của Dạ Nguyệt, đưa nàng đến cạnh giường, khẽ nhấn nàng ngồi xuống.

Dặn dò nàng nghĩ ngơi thật tốt, kéo tay Tiểu Vân rời đi trong khi nàng ấy vẫn còn phàn nàn. Trước khi rời khỏi còn không quên châm chọc nàng vài câu.

Thật đáng yêu mà!!!!

Đôi môi khẽ vung lên một vòng cung thật đẹp. Dung nhan xấu xí của nàng lúc này rất đặc biệt có cảm giác gì đó rất đẹp, có gì đó thần bí. Mặc dù khuôn mặt xấu xí nhưng lúc này làm cho người khác khó cưỡng lại được.

Lúc này nam nhân trên cây kia đã bị Dạ Nguyệt bỏ quên.

Dạ Nguyệt, Dạ Nguyệt a ~~

Nàng quả thật rất đặc biệt, làm cho ta không thể nào rời mắt khỏi nàng được.

Đột nhiên sắc mặt nam nhân khẽ trầm xuống, đôi tử mâu nhìn chằm chằm vào cánh tay của Dạ Nguyệt đang bị nắm bởi Hàn Triệt.

Chết tiệt!!!!

Lại dám nắm tay nữ nhân của ta!!!!

Bổn vương còn chưa được chạm ngươi lại chạm vào!!!!

Mùi dấm chua nhẹ nhàng lan tỏa xung quanh vườn cây, dọa chim chóc bay toán loạn. Khi thấy hai người rời đi, nam nhân khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thoáng ngẫn ngơ, thấy nàng cười như mặt trời ấm áp làm tan chảy trái tim băng giá của hắn.

Khuôn mặt nàng lúc đó làm cho hắn khó khăn lắm mới kìm được ý nghĩ muốn ôm nàng vào lòng không để cho ai khác nhìn thấy dung nhan hiện giờ của nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK