• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uống xong mấy lượt rượu, tuy rằng tửu lượng Chương Hồi rất tốt, nhưng hắn uống có chừng mực, bởi một lát nữa hắn còn chuyện công việc muốn nói với Trần Tứ Niệm.

Khi Chương Hồi đứng ven đường chờ xe, hắn cảm thấy hơi say, có thể là vì hồi ức trở về tựa như mơ, hắn chuếnh choáng vì cảnh còn người mất.

Hắn biết mình đã không còn yêu Mạnh Lị Tầm nữa rồi, đây là sự thật, cho nên điều khiến hắn đau đầu không phải là chuyện người yêu cũ kết hôn trong khi chú rể lại không phải mình, mà là việc tuổi thanh xuân đã đi qua, giờ đây hắn không còn là một thiếu niên nữa.

Nghe thật đạo đức giả, hắn xoa xoa thái dương nghĩ.

Nhìn dòng người đông đúc như nước chảy trên đường, bỗng hắn cảm thấy mờ mịt chẳng biết phải đi đâu.

Đã xa cách thành phố này gần mười năm rồi, dường như hắn đã trở thành một người xa lạ, như một kẻ phiêu lãng không chốn đặt chân, hay như một trái tim cứ lơ lửng chẳng thể an ổn.

Chương Hồi tự giễu mà cười, có thể là do tuổi đã lớn rồi, vốn mình không phải một người thiếu thốn sự an toàn, đột nhiên cảm thấy cô độc thế này, chẳng nhẽ đúng là đã đến tuổi lập gia đình rồi sao?

Đột nhiên hắn cảm nhận có người đang nhìn mình, ánh mắt không hề giống với những người khác.

Là kiểu vô cùng chăm chú, cực kỳ mãnh liệt.

Hắn nghiêng đầu nhìn, lại là người đàn ông trong hôn lễ kia.

Vóc dáng nam tính bình thường, chỉ là hơi gầy một chút.

Cơ thể anh dường như không thể làm căng nếp gấp của tây trang, làn da hơi tái nhợt quá mức, tóc lại đen nhánh, Chương Hồi không thấy rõ khuôn mặt anh, nhưng hắn xác nhận lần nữa mình không biết người này.

Là có chuyện tìm mình sao? Nếu không cớ sao lại vẫn luôn nhìn hắn.

Nhưng khi Chương Hồi nhìn về phía anh, anh ngay lập tức xoay mặt đi, có chút giấu đầu hở đuôi.

Chương Hồi đoán người nọ đang khẩn trương? Không thì vì sao tay cậu ta cứ nắm quần chặt như thế.

Đúng lúc đó, tiếng còi xe vang lên đánh gãy suy nghĩ của hắn.

Một chiếc xe dừng trước mặt hắn, cửa sổ bên ghế phụ hạ xuống lộ ra khuôn mặt cợt nhả của Lâm Hi Di, anh gọi Chương Hồi. “Lên xe đi Chương Đẹp Trai, Hỉ Thiện mang ông đi hóng gió! Buồn phiền gì cũng cho bay hết cả luôn!”

Chương Hồi nhìn thấy bọn họ, tâm trạng thả lỏng xuống, có chút tiếc nuối kéo kéo cà vạt. “Tiếc là không thể đi hóng gió cùng hai anh đẹp trai được rồi, Tiểu Chương này lát phải có việc phải đi gặp sếp tổng để kiếm tiền sinh hoạt rồi.”

“Đệt, nói cứ như ông không phải sếp tổng ý, đã là đàn ông trưởng thành rồi mà còn làm nũng cái gì!” Lâm Hi Di giả vờ nổi da gà. “Lại còn Tiểu Chương, old man!”

“Ha ha, hai ông đi hóng gió đi, xe tôi gọi đã đến rồi, hôm nào đấy chúng ta lại uống rượu.”

“Rồi, chờ ông đấy ~”

Đến lúc Chương Hồi quay đầu lại đã không thấy bóng dáng người đàn ông gầy yếu kia nữa rồi.

Thật là một người kì quặc.

Sau khi Chương Hồi ngồi vào xe, hắn kéo cửa sổ xuống, để gió chiều thổi loạn mái tóc của mình, thổi qua cả khuôn mặt hắn và len lỏi vào quần áo.

Trở về được một tuần, hắn chẳng có thời gian để mà làm quen lại với nơi máu thịt này, chỉ như một chiếc máy mà chỉnh lại trạng thái sinh hoạt giống mỗi lần đi đến một nơi nào đó khác.

Mà khi hắn gặp được người cũ, nhớ lại chuyện xưa, hắn nhận ra mình chẳng cần phải làm quen nơi này lần nữa, bởi vì linh hồn của hắn vốn mọc rễ ở nơi đây, và đó chính là sự thật không thể thay đổi được.

Hắn tới quán bar Trần Tứ Niệm đã hẹn trước, khi đi vào mới phát hiện nơi đây hơi náo nhiệt quá mức, không chỉ ồn ào, hắn còn nhận ra trong phạm vi mấy dặm chẳng thấy một người con gái nào, những người nhảy nhót trên sàn nhảy đều toả ra hormone nam tính nồng nặc, hắn hiểu ngay đây là một quán gay bar.

Trước kia hắn chỉ hẹn hò với con gái, nhưng cũng đã có lần hắn hoài nghi tính hướng bản thân mình.

Hồi đi du học bên châu Âu, khi quan điểm tự do được mở ra, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ đi uống vài chén với mấy người bạn gay.

Thậm chí hắn còn bị đồng chí gay Trần Tứ Niệm dẫn đi tham gia diễu hành(1), trên mặt dán cờ bảy màu, ở giữa con đường rộng lớn phồn hoa mở rượu vang ra, nghĩ lại cảm thấy những ngày ấy quả là điên cuồng.

Hắn nhìn thấy Trần Tứ Niệm tay cầm chén rượu đang nằm ườn ra ghế dài như một con rắn, rất muốn túm cậu ta lên đánh một trận, không hiểu trong não nghĩ gì mà lại muốn nói chuyện công việc ở một nơi như thế này?

Trước khi bước vào, hắn đã cởi áo khoác ra vắt lên cánh tay, cà vạt cũng đã được cởi, hai nút trên cùng nơi cổ áo được tháo ra, tay áo tự nhiên mà sắn lên đến phần khớp xương.

Diện mạo của Chương Hồi vô cùng tinh xảo anh tuấn, hơn nữa khí chất lại xuất chúng, là người tình trong mộng của vô số các cô gái, cũng có nhiều 0 muốn nhào vào ăn hắn, coi hắn như một bữa tiệc đến từ thiên đường.

Hắn vất vả đẩy đám người ra, ngăn chặn mấy bàn tay hư đốn sờ loạn, khi đến trước mặt Trần Tứ Niệm thì bất đắc dĩ nhíu mày.

Hắn nâng Trần Tứ Niệm đã uống nhiều đến mức ngồi không bình thường nữa lên, đặt anh ngồi thẳng rồi hỏi. “Không phải nói là bàn việc sao, sao lại uống đến mức này?”

“Ây da, đang vui mà ~ Hạng mục hợp tác với Viện thiết kế thành phố được thông qua rồi, phó thị trưởng Vương quyết định dùng bản vẽ của cậu đó!”

Rất nhiều bản vẽ của Chương Hồi đã được đăng trên tạp chí nổi danh nhất trong giới của họ, ở châu Âu cũng đã theo nhóm làm mấy dự án, nhận được vài giải thưởng, dù là ở ngành kiến trúc trong nước cũng có chút tiếng tăm.

Cho nên khi vừa về nước, hắn đã thuận lợi nhận được hạng mục về kế hoạch 6 năm xây dựng trung tâm nghệ thuật tại khu vực lớn nhất phía Bắc thành phố.

Chương Hồi rót cho mình một chén rượu rồi cụng ly cùng Trần Tứ Niệm, ngửa đầu uống một hơi thật sạch.

Hầu kết đàn ông dưới ánh đèn choáng váng đến mê say của quán bar trở nên gợi cảm vô cùng, có một tiểu yêu tinh ăn mặc quyến rũ đi đến ngồi bên cạnh hắn, một tay nắm chén rượu, một tay không thành thật mà vẽ một vòng trên ngực Chương Hồi, nhẹ nhàng thổi khí bên tai. “Anh đẹp trai, muốn tâm sự với em không ~”. Ngôn ngữ cùng động tác tràn đầy ý câu dẫn dụ hoặc.

Chương Hồi không mất phong độ mà cười, độ cong trên khoé miệng khiến hắn càng thêm mê người, tay lại chân thành cầm tay cậu ta bỏ ra, không cần nói thêm một lời, chỉ cần một động tác này thôi cũng khiến hô hấp của tiểu yêu tinh trở nên không thoải mái.

Đúng lúc này, Trần Tứ Niệm ngước mắt, làm vẻ mặt của chính cung nương nương mà nói lời thấm thía với tiểu yêu tinh. “Muội muội này thật là, không thấy tỷ tỷ vẫn đang nhìn sao, ta còn ở đây mà lại dám câu dẫn lão công của ta ~”

Tiểu yêu tinh đánh giá Trần Tứ Niệm từ trên xuống dưới, sau đó trừng hắn một cái rồi hậm hực tránh ra, trước khi đi còn không quên nhét danh thiếp vào thắt lưng của Chương Hồi. “Anh đẹp trai, khi nào anh chia tay cùng ông chú già này thì nhớ gọi cho em nha! Em tên là Able nha ~” Cuối cùng còn kèm theo một nụ hôn gió.

Chương Hồi khen ngợi mà liếc nhìn Trần Tứ Niệm một cái, sau đó ném danh thiếp sang một bên, nhìn nụ cười gian xảo trên mặt Trần Tứ Niệm dần biến thành bất đắc dĩ.

“Ha ha ha, tôi nói này Charles, cậu không muốn thử cong một chút sao, nhìn xem cậu câu hồn bao nhiêu chàng gay bọn tôi rồi!”

Quả thật là thế, hồi ở London cũng đã từng có mấy nam sinh ngoại quốc tỏ tình với hắn.

Chương Hồi lắc lắc chén rượu, chất lỏng màu nâu phản chiếu lại ánh đèn phía xa, chiếu vào đôi mắt Chương Hồi, mang lại tia mị hoặc trên khuôn mặt của người đàn ông, Chương Hồi lại không thèm để ý. “Nếu có thể gặp được một người có thể khiến tôi quên cả bản thân, khi đó giới tính hẳn là không phải vấn đề.”

Nhưng quả thực nếu gặp được một người như thế, giới tính thực sự không phải là chuyện quan trọng nữa.

Trần Tứ Niệm tấm tắc thành tiếng. “Tôi quen cậu gần mười năm rồi, cậu chưa từng hiến thân vì tôi, càng miễn bàn đến vụ quên bản thân đi, xem ra là tôi chẳng đợi được cậu đâu, ầy!”

Chương Hồi ngửa đầu uống cạn rượu thừa trong chén, hắn híp mắt nhìn Trần Tứ Niệm. “Tứ Niệm, cậu biết cậu muốn gì mà, cậu cũng đâu có yêu tôi.”

Trần Tứ Niệm khó có được lúc đứng đắn một chút, anh nhìn chén rượu chớp chớp mắt. “Ai cũng gọi tôi là Arno, chỉ có cậu gọi tôi là Trần Tứ Niệm.”

Nhưng trong nháy mắt anh đã khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ, chỉ vào quầy bar cách đó không xa. “Hừ, không có thời gian chơi với cậu nữa, ngày mai nhớ đến công ty nhậm chức, tôi đi săn người đẹp đây, để ý bé đáng yêu đằng kia từ nãy rồi đấy.”

Chương Hồi nhìn theo hướng hắn chỉ, là cậu ta ư?

Là người vẫn luôn nhìn hắn trong hôn lễ của Mạnh Lị Tầm.

Thật tình cờ, ở đây mà lại gặp được cậu ta.

Nhưng lại có chút kì quái, ban ngày có ánh nắng lại cảm thấy khuôn mặt anh mơ hồ, ngược lại tại nơi hộp đêm tối tăm đầy mê loạn thế này, Chương Hồi lại có thể thấy rõ khuôn mặt anh. Tình cờ, một tia sáng lướt qua mặt và cổ anh, hắn thậm chí còn nhìn thấy rõ cả bóng của cặp lông mi dài cùng một nốt ruồi nhỏ bên má trên làn da tái nhợt của anh.

Anh một mình ngồi ở chỗ kia lãnh đạm lạnh lùng, chẳng hợp với nơi này một chút nào, tựa như một đoá hoa sen an tĩnh thanh cao giữa đống bùn nhầy nhớp nháp, quanh thân không thể che giấu được vầng sáng mơ mộng.

Bởi vì cả người tràn ngập khí chất cao lãnh khó nói thành lời, người tiến đến gần anh gần như không có.

Nhưng người hay tìm kiếm cái lạ như Trần Tứ Niệm lại khác, càng khó khăn hắn lại càng dũng cảm muốn khiêu chiến.

Chương Hồi ngăn Trần Tứ Niệm đang nóng lòng có ý đồ không tốt muốn thử lại. “Đợi đã, tôi đi cùng với cậu.”

Trần Tứ Niệm. “???”

Sau đó lại khó hiểu nói. “Anh giai, tôi đi tìm đối tượng tình một đêm, anh đi theo làm gì?”

“Tôi quen cậu ta.” Dứt lời, Chương Hồi đã bước về phía thiếu niên lạnh lùng kia, để lại Trần Tứ Niệm với vẻ mặt như ăn phân. “Chương Hồi, mẹ nó mày không phải trai thẳng à?”

“Lại còn kiểu ăn cướp trên giàn mướp thế này?” Chương Hồi không quan tâm Trần Tứ Niệm nói gì đằng sau, hắn lập tức đi về phía người kia.

(Đoạn này tác giả dùng từ 截胡, QT ghi là tiệt hồ, theo như mình tra thì nó là thuật ngữ khi chơi mạt chược, mà đọc luật chơi lú quá không hiểu nổi nên tóm lại có nghĩa khác là phá hoại tài sản của người khác, hoặc là cướp giật thành quả của người khác khi người ta đang đi đến thành công.)

Khi Kinh Linh chìm trong thế giới của mình thì sẽ hoàn toàn xem nhẹ xung quanh, anh biết mình say rồi, nhưng đêm nay anh muốn được chìm trong men say.

Nếu đã say rồi, phải chăng có thể làm dịu đi trái tim rộn nhịp vào thời điểm gặp được người ấy sáng nay, vạn vật như rung động dấy lên niềm bi thương, bởi vì người nọ vẫn như vậy, vẫn không hề có chút ấn tượng gì về anh.

Đột nhiên trước mặt anh tối sầm lại, có người đứng trước mặt, ý thức của anh đã có chút mơ hồ, tay chân phản ứng cũng chậm, nhưng anh cố kiên trì giả vờ tỉnh táo ngẩng đầu lên nói một câu. “Không chịch.”

Ngay khi nhìn rõ người, một tiếng “oanh” nổ ra, dường như anh nghe thấy thanh âm vỡ vụn trong đầu, hẳn là âm thanh của chiếc mặt nạ cứng cỏi anh vẫn đeo.

Sau đó anh lại nghe thấy tiếng mình đập thình thịch.

Càng ngày càng rõ ràng, sự ầm ĩ xung quanh trong nháy mắt như biến vào một thế giới khác, còn ở đây thì tựa như bốn năm về trước, trong thế giới của anh chỉ có Chương Hồi và chính anh mà thôi.

Chắc là mình say rồi, hoặc là đang nằm mơ.

Bằng không thì cớ sao người trong mộng lại hoàn hảo xuất hiện trước mặt anh như vậy, lại còn chăm chú nhìn anh nữa, thế này thật không chân thật chút nào.

Nhất định không phải là thật, Kinh Linh nghĩ.

Chương Hồi thấy đồng tử của thanh niên trước mặt mở to ra, tuy rằng mặt anh không biểu tình, nhưng khoé miệng mím chặt cùng với cơ bắp cứng đờ cũng có thể nhìn ra một thứ cảm xúc ẩn nhẫn không thể nói ra nào đấy.

Chương Hồi suy nghĩ tìm từ, ôn hoà nói. “Thật tình cờ.”

Kinh Linh cảm thấy tất cả giác quan của mình đều đã bị trói chặt, sau lưng anh toát ra mồ hôi lạnh, trong thế giới của anh không có bất cứ âm thanh nào khác, chỉ có lời nói của người đàn ông thường xuất hiện rất nhiều trong những giấc mộng, mà câu nói này anh đã không biết bao nhiêu lần mong muốn được nghe từ hắn.

Lời anh muốn nói với người kia rất nhiều, rất muốn được hỏi hắn “Anh vẫn nhớ rõ em sao?”, hoặc là “Anh biết em à?”

Liệu anh có biết em đã mong muốn bao nhiêu để có một thân phận thích hợp đứng bên cạnh anh, hay liệu anh có biết em đã ước ao bao lần để được nói với anh những lời nhung nhớ, còn khát vọng muốn được ôm lấy anh thật chặt.

Nhưng trước khi anh mất đi ý thức, anh nghe thấy mình nói một câu, kìm nén mà run rẩy.

“Đã lâu không gặp.”

Chú thích:

(1) Diễu hành (Pride Parade): Cuộc diễu hành hay lễ hội dành cho những người thuộc cộng đồng LGBQTI (Lesbian, Gay, Bisexual, Queer, Transgender, Intersex) và những người ủng hộ LGBQTI. Cờ cầu vồng cũng là biểu tượng cho cộng đồng này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK