Mục lục
Khi Vai Ác Xuyên Thành Nữ Chủ Ngược Văn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Manh

Vì 1 chút sự cố nên bản beta đã bị mất, mong mọi người thông cảm.

__________________________________

Từ nhỏ đã có quá nhiều người thích Ngụy Tu, đương nhiên hắn biết rõ Bạch Diệc thích hắn, bắt đầu thật lâu về trước, thư tình nặc danh vẫn luôn không đứt đoạn, hắn ngẫu nhiên nhìn thấy bút tích của cô trên báo bảng đen khuôn viên trường, hắn đã sớm nhận ra.

Nhưng Ngụy Tu thật sự không nghĩ tới thời điểm cô đưa thư tình đều nặc danh, hiện tại lại dám trắng trợn táo bạo hỏi ra như vậy.

Thần sắc Ngụy Tu có chút ngạc nhiên, mím môi, không nói gì.

Long Điềm Điềm đoán được khẳng định đức hạnh này của hắn, bước nhanh đi đến trước mặt hắn, nhón mũi chân, giả bộ muốn hôn hắn, Ngụy Tu phản ứng rất nhanh chóng, ấn lấy bả vai Long Điềm Điềm đẩy cô ra.

Nhíu mày lại.

Long Điềm Điềm lui về phía sau hai bước ổn định, ở trong đầu hỏi hệ thống, "Chụp được rồi sao?"

Hệ thống trả lời —— đương nhiên!

Tiếp theo lại không mở miệng, nó cảm thấy đây là đang trợ trụ vi ngược*.

[* 助纣为虐 (Trợ trụ vi ngược): nối giáo cho giặc, giúp người xấu làm điều ác.]

Long Điềm Điềm đạt được mục đích, liếm liếm môi, hừ cười một tiếng, chậc chậc chậc, "Đến mức này sao? Phản ứng kịch liệt như vậy, không biết còn tưởng rằng tôi làm gì cậu."

Long Điềm Điềm nhìn Ngụy Tu chưa hồi hồn lại, còn nói thêm, "Cậu biết tôi thích cậu, lúc trước lại lạnh nhạt với tôi như vậy, sáng hôm qua quyết định từ bỏ, hôm nay cậu lại tìm đến, tìm đến lại không cho chạm vào, được rồi, tôi không thích cậu, cậu trả tiền lại cho tôi, tôi tự mình cất giấu, không nhọc phiền cậu."

Long Điềm Điềm nói xong, vươn tay với Ngụy Tu, Ngụy Tu nắm chặt váy trắng đã giặt sạch sẽ mà Long Điềm Điềm mặc ngày hôm qua trong tay, thậm chí còn để người hầu vá lại, vậy mà có chút vô thố*.

[* Vô thố (无措): Vô phương ứng đối. Miêu tả cực kì sợ hãi | 2. Không chấp nhất; không câu nệ | 3. Không cách nào mua sắm.]

Ngụy Tu giật giật môi, mặt cũng nghẹn đỏ, lại không biết phản kích như thế nào, rõ ràng...rõ ràng là cô một hai phải quấn lấy hắn, hắn tự nhận không có cho cô bất cứ không gian ảo tưởng gì, chỉ là cô đáng thương nên mới mang cô về nhà, hôm nay tới tìm cô chẳng qua là...là sợ cô thật sự bị ba ba đáng sợ kia của cô đánh chết.

Không nghĩ tới cô trở mặt còn nhanh hơn lật sách, cảm giác ngày hôm qua cô khẩn cầu và ỷ lại, đều biến thành một bàn tay to đánh trên mặt hắn, Ngụy Tu thẹn quá hóa giận, run run từ móc ví tiền từ trong cặp sách của mình ra, tính cả váy trắng của Long Điềm Điềm, nhét vào trong tay cô, tiếp theo sống lưng thẳng tắp mà nghểnh cổ xoay người chạy.

Rất có chút ý vị chạy trối chết.

Hệ thống ở bên kia buồn bã nói —— tâm thiếu niên a, cứ như vậy bị thương co rút lại, không thể dễ dàng mở ra lại như vậy a...

Long Điềm Điềm ném thức ăn thừa trong bao nilon đi, dùng váy trắng đã giặt đến thơm ngào ngạt lau tay và miệng, cũng ném vào trong thùng rác, mở tiếp ví tiền Ngụy Tu ném cho cô, một xấp tiền thật dày, tuyệt đối vượt qua phạm vi tiền thế chấp Long Điềm Điềm trả giúp hắn nằm viện, hơn nữa...nơi này còn có chứng minh thư và thẻ ngân hàng của Ngụy Tu.

Ngụy Tu tức giận đã quên đi, đều ném tất cả cho Long Điềm Điềm.

Long Điềm Điềm nhét toàn bộ ví tiền vào cặp sách, chậm rãi mà hướng về phía phương hướng trường học, Ngụy Tu vừa lên xe nhà mình, ý thức được hắn vừa làm một chuyện ngu xuẩn, nhưng chuyện này làm mặt hắn nóng đến lợi hại, căn bản không muốn gặp lại Long Điềm Điềm.

Ngụy Tu khó có thể lý giải, sao cô có thể thay đổi nhanh đến như vậy, đầu tiên là ở trường học gặp được hắn đều muốn đi vòng qua, viết thư tình lại không dám lưu tên, lại đột nhiên dám vì hắn mà chống lại tên côn đồ, còn mặt dày mày dạn mà quấn lấy hắn, một hai phải về nhà với hắn...Sau đó chỉ chớp mắt công phu, lại trở mặt không nhận người, làm sao một người có thể thất thường như vậy!

Ngụy Tu ở bên này khó có thể tin, Long Điềm Điềm lại căn bản không để vào trong lòng, giống như một học sinh rất bình thường, thành thành thật thật mà đi học, thời điểm nghỉ giữa giờ, không có gì bất ngờ xảy ra, nhận được điện thoại của Ngụy Tín Nhiên.

Lúc đó cô đứng ở trên sân thể dục, Ngụy Tín Nhiên ở trên sân thượng trường học, giọng nói và tiếng gió phần phật truyền đến, "Chuyện của ba ba cô đã làm xong, nhưng mà tôi nói cho cô biết, không thể giống như mong muốn, máy móc bị quay, hai tay không còn, cánh tay cũng kéo vào."

Long Điềm Điềm cười với cô gái bên người đưa cho cô một chai nước có ga ướp lạnh, tai nghe thấy lời nói khủng bố như vậy, lại càng cười ngọt ngào, "Không sao, có thể thở là được."

Ngụy Tín Nhiên cực kỳ khoa trương mà hít một ngụm khí lạnh, "Oa nga, thật đáng sợ, kế tiếp cô phải làm sao bây giờ, tôi rất tò mò cô làm lão nhân nhà tôi thất vọng với Ngụy Tu như thế nào."

Long Điềm Điềm uống một ngụm nước có ga ướp lạnh, nhìn Ngụy Tu ở trên sân thể dục mồ hôi như mưa cùng một đám người chơi bóng rổ, đột nhiên nói, "Anh có cảm thấy rất kỳ quái hay không, Ngụy Tu một thân cơ bắp, vì sao sẽ không đánh nhau?"

Ngụy Tu chơi bóng rổ dưới trời rất nóng, những người khác đều là một thân quần đùi áo ba lỗ, Ngụy Tu lại là một thân áo quần tay dài, trên đầu đeo băng đô, gần như ngoại trừ tay và mặt, một chút thịt cũng không lộ ra, cho người ta một loại kháng cự kín không kẽ hở, lãnh khốc, cảm giác khó có thể tiếp cận.

Đây cũng là cảm giác Ngụy Tu cho Long Điềm Điềm trong khoảng thời gian này, cứng nhắc chất phác giống như chày gỗ, nhưng thời điểm hắn ngẫu nhiên ném rổ nhảy lên, Long Điềm Điềm liếc nhìn eo hắn dưới quần áo, loáng thoáng thấy được cơ bắp, hơn nữa đường cong sườn eo này, cũng thật sự không phải dáng người gà luộc như trong tưởng tượng của Long Điềm Điềm, thời điểm xoay người phát lực càng lộ rõ đường cong. Đột nhiên căng thẳng.

Long Điềm Điềm nhớ lại, thời điểm cô vừa mới xuyên qua, nhìn thấy Ngụy Tu bị quần ẩu, gần như là một gậy đã bị quật ngã, dáng người này cứng rắn chống lại cũng có thể chống đỡ hai cái đi...Giống như có chút không thích hợp a.

Ngụy Tín Nhiên ở đầu bên kia điện thoại lại cười xuy ra tiếng, "Cơ bắp? Em gái, cô không có lầm đi, một tiểu bạch kiểm cả ngày ngồi xổm trong nhà như hắn, đi đường cũng chậm rì giống như ốc sên, hắn có thể có cơ bắp...các ngươi ngủ với nhau rồi? Không phải đâu ha ha, hắn thế nào, có thể kiên trì được hai phút không?"

Long Điềm Điềm lại hơi nhíu mày lại, không nghe Ngụy Tín Nhiên nói chuyện, lúc sau cúp điện thoại, cầm nửa chai nước có ga dư lại đứng dậy, bóng rổ bên kia đang nghỉ ngơi giữa trận, cô nhìn thấy rất nhiều cô gái đều đi qua đưa nước đưa khăn lông, Ngụy Tu ở thời điểm này luôn là đoạt tay trên, nhưng mà hắn trước sau như một bày ra bộ dáng lạnh nhạt và cao không thể chạm tới, những cô gái tới gần kia tự đòi mất mặt.

Thời điểm Long Điềm Điềm đi qua, Ngụy Tu đang dựa vào dưới khung bóng rổ, cầm khăn lông lau mồ hôi trên mặt và trên cổ, nhưng mà dù như vậy, hắn cũng không vén tay áo lên, hoặc là cuốn quần lại, cũng không biết thật sự thần tượng trang phục quá nặng*, hay là có nguyên nhân gì khác.

[* Nguyên cụm từ '偶像包袱太重' (ngẫu tượng bao phục thái trọng). Tui cũng không biết tui dịch và edit đúng hay không.]

Long Điềm Điềm đi thẳng đến chỗ Ngụy Tu, đưa chia nước có ga bản thân uống dư lại nửa chai đến trước mặt hắn. "Uống."

Ngụy Tu lạnh lùng mà nhìn cô một cái, đứng dậy rời đi, Long Điềm Điềm dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe thấy nói, "Chứng minh thư và thẻ ngân hàng của anh không muốn sao? Hiện tại anh muốn đi, tôi lập tức cắt nát."

Ngụy Tu dừng bước chân lại, nghiêng đầu nhìn về phía Long Điềm Điềm, bởi vì vừa mới vận động, cho nên mặt hắn vốn dĩ đỏ đến lợi hại, Long Điềm Điềm lại mắt sắc phát hiện sau khi cô nói xong câu đó, sắc mặt Ngụy Tu lại đỏ một phần, hơi thở cũng nóng nảy, phỏng chừng bị cô chọc tức giận.

Nhưng mà nhiều người nhìn như vậy, rốt cuộc Ngụy Tu cũng không cho Long Điềm Điềm mặt mũi, bước nhanh đến phòng nghỉ, sau khi vào cửa thậm chí còn mạnh tay đóng cửa.

Tất cả mọi người xem náo nhiệt đều nhỏ giọng mà khe khẽ nói nhỏ, có cô gái quen thuộc với nguyên thân, vẫn luôn biết Bạch Diệc thích Ngụy Tu, sợ cô xấu hổ, lại kéo cô ra khỏi sân bóng rổ.

Cô gái này tên là Khiết Nhu*, là tên giấy dùng cho phòng bếp, tính tình ríu rít, nước có ga trong tay Long Điềm Điềm chính là cô gái này mua.

[* Search hai từ '洁柔' trên google sẽ ra cơ sở sản xuất giấy và hình ảnh đi kèm =)).]

"Cậu không cần thương tâm, Ngụy Tu chính là người như vậy, cậu cố lên!" Khiết Nhu nắm chặt nắm tay làm động tác cổ vũ, cười với Long Điềm Điềm.

Long Điềm Điềm không nhìn kỹ cô gái này như thế nào, cô gái có chút tàn nhang, bộ dáng rất bình thường, nhưng cười rộ lên còn có chút ý tứ, bởi vì nguyên nhân nước có ga trong tay, Long Điềm Điềm nghiêm túc nhìn cô ấy một cái, tiếp theo liền vui vẻ.

"Cậu cũng thích Ngụy Tu?" Long Điềm Điềm hỏi.

Khiết Nhu sửng sốt một chút lúc sau, sắc mặt trong nháy mắt đỏ lên, dậm chân một chút hờn dỗi nói, "Bạch Diệc! Cậu nói cái gì vậy!"

Long Điềm Điềm lại duỗi tay bắn trên trán cô ấy, "Cậu đừng nhớ thương, hắn là của tôi."

Ta phải sử dụng làm nhiệm vụ, nể tình một chai nước có ga, cô trực tiếp nói ra với Khiết Nhu.

Khiết Nhu không nghĩ tới "Bạch Diệc" nói chuyện ngông cuồng như vậy, cắn môi muốn phản bác, lại nghĩ tới lúc trước cô ta ói lời thề son sắt đảm bảo cô không thích Ngụy Tu với Bạch Diệc.

Vốn dĩ Bạch Diệc cũng giống cô ta sợ hãi rụt rè mà thích cũng không dám tới gần, hiện tại không biết lá gan từ đâu ra, cũng dám đi lên nói chuyện!

Trong lòng Khiết Nhu không thoải mái, Bạch Diệc lớn lên đẹp hơn cô ta nhiều, nếu chủ động mà nói...

Cô ta chặt đứt suy nghĩ, có chút oán hận mà trừng mắt nhìn Long Điềm Điềm còn uống nước có ga, dậm chân chạy.

Tình chị em dày đặc plastic*, Long Điềm Điềm bĩu môi.

[* Tình chị em hoa nhựa: bên ngoài đẹp đẽ, bên trong mục rỗng.]

Thời gian nghỉ trưa cứ như vậy trôi qua, Long Điềm Điềm vẫn luôn đang đợi điện thoại của Lưu Thúy Liên nữ sĩ, phỏng chừng lúc này, Bạch Chính Quốc cũng nên đi bệnh viện, nhưng Lưu Thúy Liên vẫn luôn không liên hệ cô, Long Điềm Điềm có chút cảm thán, ai, một nữ nhân như bà ấy chưa thấy qua các mặt của xã hội, lúc này khẳng định bị hù chết, nhưng lại kiên quyết chống đỡ cũng không quấy rầy "con gái".

"Ai" Long Điềm Điềm thở dài, nghĩ đến về sau cô rời khỏi thế giới này, Lưu Thúy Liên nữ sĩ vẫn phải một mình đối mặt với "đại trường hợp" như vậy, ngăn chặn tâm tư mình muốn đi quản, cô sẽ tận lực hết khả năng mà an bài cho bà ấy thật tốt trước khi đi.

Đây cũng là hồi báo duy nhất của Long Điềm Điềm mà cô có thể làm khi cô là con gái bà ấy một lần.

Mãi cho đến thời điểm tan học buổi chiều, Long Điềm Điềm cũng đi về nhà giống ngày thường, trên đường đi Ngụy Tín Nhiên muốn tìm cô tâm sự, nhưng hắn không đợi xuống xe, ngay khúc ngoặt qua nhà của Long Điềm Điềm, nhìn thấy xe của Ngụy Tu.

Ngụy Tín Nhiên để tài xế dừng xe ở chỗ xa một chút, sau đó quan sát Ngụy Tu quả nhiên xuống xe chặn Long Điềm Điềm, hai người không biết hàn huyên cái gì, bộ dáng nhìn qua rất không thoải mái.

Trên thực tế xác thật cũng không thoải mái, bởi vì Long Điềm Điềm bên đường chơi trò lưu manh, Ngụy Tu không đồng ý.

"Cô...vì sao cô không biết xấu hổ như vậy!" Ngụy Tu quả thực bị Long Điềm Điềm vô sỉ làm chấn kinh.

Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Long Điềm Điềm chỉ ở trên má mình, "Ban ngày muốn cậu uống nước có ga cậu không uống, tôi vốn dĩ suy nghĩ dù sao cũng không đuổi kịp cậu, đến hôn môi gián tiếp tạm biệt cũng xem như là truy điệu tình yêu đã chết đi của tôi."

Biểu tình Ngụy Tu một lời khó nói hết, Long Điềm Điềm lại còn đang nói, "Đáng tiếc cậu không muốn a, tôi liền cắt thẻ ngân hàng của cậu."

Long Điềm Điềm nói xong, từ trong túi móc ra thẻ ngân hàng bị cắt đến thành mảnh nhỏ, ném vào trên người Ngụy Tu, Ngụy Tu cúi đầu hai mắt nhìn, môi mím thành một đường thẳng.

Long Điềm Điềm tiếp tục nói, "Thẻ ngân hàng mà thôi, có chứng minh thư còn có thể bổ sung, rất đơn giản, nhưng nếu chứng minh thư bị cắt đi, cậu dùng cái gì để bổ sung a."

"Làm lại một lần nữa cũng phải mất nửa tháng, gấp rút lắm cũng hơn một tuần, lập tức bắt đầu trại hè, báo danh phải dùng đến, đến lúc đó không có thì làm sao bây giờ a." Long Điềm Điềm nhún vai, vẫn là diện mạo thanh tú động lòng người, lúc này lại cười đến giống tiểu ác ma.

Ngụy Tu nghẹn nửa ngày, nhìn qua rất muốn mắng chửi người, nhưng nghẹn đến cuối cùng, rống ra một câu, "Sao cô lại như vậy!"

"Tôi chính là như vậy, cậu hôn má tôi," Long Điềm Điềm lấy chứng minh thư ra, lắc lư trước mặt Ngụy Tu một chút, "Tôi sẽ trả lại cho cậu."

Ngụy Tu duỗi tay đoạt lại, Long Điềm Điềm lại cong về phía sau, Ngụy Tu tiến đến quá gần, nhìn qua giống như đang muốn đến ôm cô.

Long Điềm Điềm có thể nghe thấy hệ thống ở trong đầu răng rắc răng rắc răng rắc chụp ảnh, cô rất phối hợp mà cười đến ngọt ngào, nhìn qua giống như là hai người đang đùa giỡn, dù sao chỉ có thể chiếu đến phía sau đầu của Ngụy Tu, từ góc độ này căn bản không nhìn thấy biểu tình xấu hổ của hắn.

Ngụy Tu ý thức được hai người cách nhau quá gần, hắn vội vàng né tránh, đứng ở chỗ không xa không gần, biểu tình luôn luôn lãnh khốc cũng nghiên không được, gân xanh nhỏ trên thái dương (hai bên trán) xuất hiện, gầm nhẹ mà dọa người, "Lấy ra cho tôi!"

Long Điềm Điềm giống như bị dọa, làm ra bộ dáng đáng thương, "Đừng dữ như vậy...tôi nói giỡn với cậu, trả cho cậu là được."

Nói xong đáng thương vô cùng mà vươn tay, thời điểm Ngụy Tu duỗi tay tiếp lấy, lại "Ai!" một tiếng rồi tay tay lại.

Tiếp theo nhanh chóng xoay người, chạy về phía tòa nhà hẻo lánh ít dấu chân người bên cạnh.

Ngụy Tu đầu óc cũng chưa chuyển đã theo sau, hắn căn bản không ý thức được đây là hố lớn cỡ nào.

Thời điểm Long Điềm Điềm ở ngay bên cạnh tòa nhà bị Ngụy Tu kéo cặp sách dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía hắn, lại lấy chứng minh thư giấu ở sau lưng mình.

"Dứt khoát chút, đàn ông chút, hôn một chút liền trả cho cậu," Long Điềm Điềm đưa hai tay ra sau người, dựa vào tòa nhà bên cạnh, nói với Ngụy Tu, "Nơi này không có người, nhanh lên, tôi bảo đảm cậu hôn xong, tôi tuyệt đối không hề dây dưa cậu, dù sao cũng hôn má một chút mà thôi, đúng không."

Long Điềm Điềm hướng dẫn từng bước, "Nhất lao vĩnh dật* a, cậu ngẫm kỹ lại xem, mua bán này không lỗ."

[* 一劳永逸 (nhất lao vĩnh dật): làm một mẻ, khỏe suốt đời; một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.]

Ngụy Tu muốn đoạt lại đoạt không được, xác thật cần dùng đến chứng minh thư, huống hồ thẻ ngân hàng của hắn cũng bị cắt, báo danh tuần này cũng cần dùng...

Long Điềm Điềm nói xong, dựa vào trên tường cười tủm tỉm nhìn Ngụy Tu, nhìn thấy Ngụy Tu rối rắm, ý niệm có chút lung lay sắp đổ, lại đảm bảo nói, "Hôn má một chút, tôi lập tức trả lại cho cậu, từ nay về sau đi vòng qua cậu, lừa cậu thì tôi là chó con."

Ngụy Tu lại không thể làm gì cô, cứng rắn cũng không đoạt được, cắn răng một cái, thật sự khom lưng ghé sát vào sườn mặt Long Điềm Điềm.

Nhưng mà hắn thật sự quá ngây thơ rồi, Long Điềm Điềm nói chuyện sao có thể là thật, thời điểm hắn muốn chạm vào má của Long Điềm Điềm, Long Điềm Điềm đột nhiên quay đầu qua, ôm lấy cổ Ngụy Tu, đoan đoan chính chính mà dán lên môi hắn.

Hệ thống răng rắc răng rắc răng rắc.

Long Điềm Điềm còn không phải chạm vào một chút là xong, mà vươn đầu lưỡi quét qua khóe môi Ngụy Tu một chút.

Ngụy Tu như bị điện giật, đột nhiên đẩy Long Điềm Điềm ra dùng mu bàn tay che miệng mình lại, cả người đã hành một cây cột sắt bị nung đỏ, biểu tình kia nhìn qua rất muốn giết người.

Long Điềm Điềm lại còn liếm môi một vòng, giống như còn dư lại hương vị lúc này, thời điểm Ngụy Tu tức giận đến muốn trúng gió, mới há mồm phun ra một chữ.

"Gâu."

Tiếp theo một phen đẩy Ngụy Tu còn đang trừng mắt ra, nhanh như chớp mà chạy mất dạng.

Tác giả có lời muốn nói: Ngụy Tu: Cậu nói chuyện không giữ lời gì hết!

Long Điềm Điềm: Nếu tôi nói lời giữ lời thì kỳ quái.

——

Hăng hái để lại lời nhắn nha. Các bạn nhỏ hàng phía trước được tặng bao lì xì!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang