• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi luận võ chọn rể mà bá tánh trong thành râm ran truyền miệng nhau từ năm trước rốt cuộc cũng bắt đầu.

Ngay vào lúc thời khắc mừng năm mới vừa qua, các đám con cháu thế gia, tướng lĩnh trong quân, thậm chí có một số người trong giang hồ có chút tiếng tăm cũng chạy về Bình Đô tham gia buổi luận võ chọn rể náo nhiệt này.

Trưởng công chúa Cảnh Hòa nay đã hai mươi ba, đặt ở gia đình bình thường sớm đã xem là quá trễ lập gia đình, thế nhưng thân phận của nàng vốn lại là muội muội ruột của Cảnh vương mưu nghịch. Lúc trước Cảnh vương mưu nghịch gây náo động triều đình, cho nên cũng phải gác chuyện hôn nhân của nàng sang một bên. Từ sau khi tân đế đăng cơ, người cũng bỏ qua mọi hiềm khích lúc trước, phong nàng làm trưởng công chúa, nhưng người có xuất thân chỗ dựa như vậy, đám con cháu thế gia cũng chỉ dám nhìn từ xa.

Mãi đến tận năm nay vào buổi tiệc đêm giao thừa, bệ hạ say rượu chợt đề cập đến việc phải tổ chứ buổi luận võ chọn rể cho trưởng công chúa Cảnh Hòa chọn ra một người rể giỏi giang. Không biết những lời người nói khi say rượu rốt cuộc có thật lòng hay không, lễ bộ thượng thư Chu Mậu suy xét một hồi, cảm thấy khó đoán ra, đành không thể làm gì khác hơn là nhấc mũ ô sa tiến cng do hỏi ý thánh thượng. Ai có ngờ đâu, còn chưa kịp chuẩn bị ngựa, trong cung liền truyền đến tin tức, bởi vì chuyện của trưởng công chúa, hữu tướng đã ầm ĩ với bệ hạ một trận trong thư phòng, khiến bệ hạ lập tức hạ chỉ, bảo lễ bộ đi sắp xếp chuyện luận võ chọn rễ cho trưởng công chúa.

Lúc đương kim thánh thượng chưa leo lên vị trí thái tử, Bạch Bỉnh Thần chính là thư đồng của người. Chuyện hai người sát cánh cùng nhau leo lên đỉnh cao quả thật có thể xem là một giai thoạt quần thần. Bạch Bỉnh Thần tính tình ôn hòa, cho dù khi ở trên triều chính xảy ra xung đột bất đồng ý kiến với các đại thần khác cũng chưa từng giận dữ làm càng, lần này thế mà lại tranh chấp cùng bệ hạ, không khỏi khiến người ta cảm thấy hắn có tình nghĩa sâu nặng vơi trưởng công chúa.

Tỷ tỷ của Bạch Bỉnh Thần – Bạch Tử Khâm vốn là đương kim hoàng hậu, nay nếu như bệ hạ gả trưởng công chúa cho hắn, thì cũng xem như thân càng thêm thân. Đám quan chức trong triều đứng xem cuộc vui này thoạt nghĩ đây hẳn là giai thoại tài tử được uy thế hoàng quyền không thể viên mãn chuyện tình.

Lầu chính đối diện võ đài đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang, bên trong một đống tỳ nữ đang bận bịu làm việc, còn trưởng công chúa Cảnh Hòa ngồi ở chủ vị. Đám người trong lầu các lần lướt đứng dậy đi đến hành lễ, sau đó buổi luận võ chọn rể xem như chính thức bắt đầu.

Các nàng tiểu thư con nhà thế gia ngồi ở bên cạnh len lén quan sát đánh giá trưởng công chúa này một phen, sau đó bắt đầu lấy khăn ch miệng xì xà xì xầm bàn tán.

"Ta nghe nói vị kia ấy vậy mà cũng có gan tới náo loạn với bệ hạ, nhưng đáng thương thay chỉ là một thư sinh yếu đuối, không thể lên đài luận võ ôm mỹ nhân về đây."

"Hắn đáng thương gì chứ, ta thấy đáng thương nhất là nhi nữ Tào gia thì có, nàng được định hôn cùng Bạch tướng, bây giờ còn chưa xuất giá, trong lòng người ta đã có người khác thảm đến cỡ nào"

"Nhưng mà Bạch tướng còn trẻ tuổi, lại ôn hòa nho nhã, xem như hắn có người trong lòng, thì mấy tháng ngày sau khi gả đi cũng không phải chịu khổ đâu."

Nghe mấy lời bàn tán bên tai mình, mặt trưởng công chúa Cảnh Hòa vẫn không có chút cảm xúc nào.

Thiếu nữ ngồi ở bên cạnh nàng nhìn xung quanh dường như đang tìm ai đó, sau khi nhìn xong bèn bĩu môi có chút không hứng lắm: "Hoàng tỷ, quốc sư không tới sao?"

Cảnh Hòa liếc mắt nhìn nàng: "Muội tìm hắn làm gì? Ta nhớ suýt chút nữa muội đốt trụi đạo quán người ta."

Triệu Cảnh Ninh có chút ngượng ngùng: "Chuyện lần trước chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, muội chỉ hiếu kỳ vì sao mọi người nói đồ chay trong đạo quán sao lại ăn ngon đến vậy, liền lén vào phòng bếp trong đạo quán thử nhìn xem, có nào ngờ..."

"Muội đó!" Triệu Cảnh Hòa có chút bất đắc dĩ, chỉ trỏ mũi tiểu muội mình: "Cảnh Ninh, hoàng tỷ biết lòng muội đang suy nghĩ gì. Dù cho bệ hạ và muội là huynh muội ruột, tất sẽ yêu thương ngươi nhiều hơn, người cũng sẽ không đồng ý để muội ở bên cạnh người kia đâu."

"Hoàng tỷ! Muội cũng đâu nghĩ tới chuyện đó, chỉ là muội từng nghe nói quốc sư từng là một đại hiệp lừng lẫy giang hồ, nên muốn tiếp cận hắn để hắn dạy muội chút kiếm pháp thôi, tỷ tuyệt đối đừng nói cho hoàng huynh biết." Triệu Cảnh Ninh lắc lắc tay áo hoàng tỷ mình làm nũng.

Triệu Cảnh Ninh là muội muội ruột thịt của đương kim thánh thượng, trước khi Triệu Trinh làm chủ Đông cung, hắn vốn chỉ là một hoàng tử không được sủng ái, tính cách cũng có chút nhát gan. Khi đó tháng này sống trong cung không hề dễ dàng chút nào, hắn cũng nắm rõ mấy chuyện trong cung, người trên cao sẽ được ca tụng, kẻ thấp hèn sẽ bị giẫm đạp, âu cũng là lẽ thường. Lúc Cảnh Ninh năm tuổi, nàng cùng hắn và mấy công chúa ra hồ chơi, không biết xui xẻo sao ngã xuống hồ đổ một trận sốt cao, suýt chút nữa không cứu được.

Lúc đó Triệu Trinh mười chín tuổi, hắn vẫn là một kẻ văn không thạo võ cũng không thống, chỉ khi ở buổi Tế Tự điển, chúng triêu thần mới nhận ra sự có mặt của vị hoàng tử này, chính hắn cũng nhu nhược không tranh dành, cả ngày vui chơi biến thành công tử hư hỏng, khiến cho tiên đế lại càng không thích hắn.

Mãi đến tận khi Cảnh Ninh rơi xuống nước, thì người thường ngày luôn nuốt cơn giận vào bụng kia nổi một cơn giận hiếm thấy, toàn bộ cung nữ đi theo hầu hạ muội muội hắn ngày hôm đó đều bị Triệu Trinh giết chết. Tuy nói rằng hành động này khác thường, thế nhưng người trong cung cũng cho là hắn vì muội muội mình mà chỉ là đánh chết mấy hạ nhân cho hả giận mà thôi.

Đợi đên khi Linh Tần chết vì bệnh, Triệu Trinh rốt cuộc thu được bè phái xuống trướng mình bắt đầu cuộc tranh cướp quyền thế. Những vị công chúa ngày ấy cùng Cảnh Ninh du ngoạn bên hồ lần lướt bất ngờ qua đời, những lão nhân đã xem quen mấy màn tranh đấu trong cung lúc này mới phát hiện được thì ra hắn chính là một chó sói có thù tất báo.

Triệu Trinh đoạt được vị trí thái tử, bình định Cảnh vương mưu phản, sau khi leo lên ngôi hoàng đế thì càng trở nên cưng chiều muội muội mình gấp ngàn vạn làn, cho tới khi Triệu Cảnh Ninh mười tám tuổi, nàng vẫn là một cô nương không rành thế sự, ngày thường cũng không gò bó lễ tiết phép tắc, thế nhưng Triệu Trinh vẫn xem nàng hệt như chính bản thân mình không được ai yêu thương năm đó mà hầu như chuyện nào cũng nghe lời chiều theo nàng.

Dưới sự che chở của huynh trưởng, Triệu Cảnh Ninh trở thành một nàng công chúa đúng nghĩa. mặc dù những năm gần đây nàng không để ý phép tắc, cứ quấn lấy đạo trưởng Thanh Huyền của Lạc Phong Trai, thế nhưng Triệu Trinh cũng chỉ nhắm một con mở một con làm lơ cho qua.

"Hiện tại đang ở trong hoàng gia, nhiều chuyện không thể làm theo ý mình, có điều muội vẫn được, bệ hạ sủng ái muội như vậy, chuyện hôn sự của muội chắc chắn sẽ suy xét vạn lần."

Tính tình Triệu Cảnh Hòa có hơi lạnh lùng, sau khi trải qua biến cố, người nàng trở nên hướng nội hơn, thế nhưng nàng thật sự rất yêu thương tiểu muội hoạt bát thích cười này, ở trong mắt nàng, Cảnh Ninh hệt như tuyết trắng không hề dính chút ô uế nào, nàng hệt như một cô nương với tấm lòng son trong trẻo thuần khiết.

Triệu Cảnh Ninh nâng cằm nhìn buổi luận võ dưới đài lẩm bẩm lầu bầu: "Phò mã của hoàng tỷ chọn từ một trong đám người phía dưới sao? Nếu như người cuối cùng trúng tuyển lại là một tên giang hồ, vậy hoàng tỷ có định theo hắn về giang hồ không? Không biết giang hồ ra sao đây ta, có phải là ai nấy đều cầm kiếm, cưỡi ngựa từ sa mạc đến Giang Nam, muốn đi đâu thì đó ạ. Muội lớn đến như vậy còn chưa từng bước chân ra khỏi Bình Đô! Thật sự muốn ra ngoài nhìn thử."

Triệu Cảnh Hòa nghiêng đầu dùng ánh mắt dịu dàng nhìn muội muội mình, đứa nhỏ lại học theo sách nói ra mấy câu này, vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Sau đó nàng thu tâm tình lại, nhìn đám người tỷ thí dưới võ đài kia, trong lòng rõ ràng, bản thân nàng chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay bệ hạ, một con cờ nhằm lôi kéo võ tướng mà thôi. Bệ hạ chỉ là muốn dùng cuộc hôn nhân của nàng ngầm ám chỉ cho những quan văn nắm giữ triều chính từ nhiều đời kia rằng, sau các đời Lê quốc trọng văn khinh võ, đời này hắn muốn bắt đầu thu binh quyền, trọng dụng võ tướng.

Lê quốc thoạt nhìn hùng mạnh, trên thực tế mấy đời trước đều gắng mình chống trụ, sau khi tiên đế xử tử mấy nhà võ tướng rốt cuộc cũng tới thế cục bị phá tan. Đương kim thánh thượng cũng xem như nhân tài, ít ra, hắn dùng phương thức này nhằm bù đắp nhân sự thiếu của quốc gia, mà không để nàng gả đi xa cũng như tự thân duy trì tiếp mấy năm thái bình mỏng manh này.

Xưa nay văn võ tranh chấp là lẽ thường, trong triều đình, Bạch Bỉnh Thần đứng đầu quan văn, Triệu Cảnh Hòa cẩn thận suy ngẫm, lộ ra nụ cười, qủa nhiên chẳng trách sao cái tên ngụy quân tử Bạch gia kia lại đột nhiên cãi vã chuyện của mình với bệ hạ.

"Hoàng tỷ, hoàng tỷ, tỷ nhìn người mặc lam y đội mũ kia đi, hắn ta chính là công tử Bạch gia mà những tiểu thư kia nhắc đến đúng không?"

Triệu Cảnh Hòa nhìn theo hướng nàng chỉ, bên trong một góc nhỏ nọ nhìn thấy một công tử đội mũ đang ngồi, thân thể hắn hơi nghiêng dường như đang cùng thiếu niên bên cạnh nói gì đó. Thân hình của hắn bị tấm màn che phủ, khó mà nhìn rõ ra được, thế nhưng cái người thiếu niên mà hắn đang nói chuyện kia, nàng có thể nhận ra là sư đệ tên Chu Việt mà Bạch Bỉnh Thần luôn luôn mang bên người, lúc này đây nàng mới chắc chắc được đó chính là là Bạch Bỉnh Thần.

"Thực sự là hiếm thấy." Triệu Cảnh Hòa cười lạnh ra lệnh cho tỳ nữ bên cạnh mình: "Mau đi pha một chung trà "Xuân Khê Tiên" cho vị công tử kia, chỗ ngồi khuất như vậy e không có trà ngon sẽ để hắn chịu thiệt thòi."

Tỳ nữ nghe theo căn dặn rời đi.

Triệu Cảnh Hòa không thích Bạch Bỉnh Thần.

Năm xưa nàng đã từng được Mai quý phi nuôi dưỡng một khoảng thời gian, khi người gặp chuyện Mai gia bị định tội, nàng âm thầm cố gắng tìm cách cứu vãn, thế nhưng cũng chỉ bảo vệ được Mai Thiều. Bạch gia dựa vào Mai gia làm bàn đạp mà bò lên vị trí này, thật sự là làm cho nàng cảm thấy buồn nôn. Vào lúc ấy, nàng liền rõ ràng hắn chẳng qua chỉ là một kẻ tâm cơ thủ đoạn, chứ chẳng có tài cán gì.

Vào lúc Cảnh vương mưu loạn, nàng có từng đề cập huynh trưởng chuyện này, nếu như gặp Bạch Bỉnh Thần, không cần mời chào, mà trước tiên cứ giết hắn nhằm chấm dứt đi hậu hoạn.

Sau đó, Bạch Bỉnh Thần vì ra sức giúp cho Triệu Trinh, hắn một thân một mình tiến vào đại doanh Cảnh vương thuyết phục đối phương, Cảnh vương lúc đó ban cho hắn một chén độc tửu, hắn ấy vậy mà cũng có can đảm không chút do dự uống sạch, ai ngờ rằng đúng lúc đó Triệu Trinh mang binh tới, cũng may có mang theo thần y, Bạch Bỉnh Thần mới lượm được cái mạng về, có điều độc tố ngấm vào người khiến cho hai chân của hắn cũng tàn phế.

Gần đây cái tên hữu tướng này dưỡng như bắt đầu thay đổi, từ lúc tranh luận cùng bệ hạ ở thư phòng, cho tới chuyện không để ý đến việc mình đang bị cấm túc mà chạy ra ngoài, một người xưa này chưa bao giờ vượt qua lễ nghi, nay lại năm lần bảy lượt làm ra hành vi khác người, là sợ bệ hạ trọng dụng võ tướng ảnh hưởng đến địa vị của mình, hay là dựa vào lý do này muốn làm chuyện gì khác?

Triệu Cảnh Hòa chơt xoay chuyển tâm tư, nàng không thèm quan tâm đến nữa, có một số chuyện trong triều nàng vốn nhìn rõ hơn người trong cuộc, thế nhưng nàng cũng không dự định nhúng tay quản những chuyện vô bổ này. Từ sau khi huynh trưởng bị định tội, cuộc đời của nàng đã định, chỉ cần có thể làm một nữ nhi có thể được đọc sách làm chuyện mình thích, nếu phải làm một quân cờ lót đường nàng cũng chẳng bận tâm.

"Bạch công tử, trưởng công chúa ban thưởng cho ngài "Xuân Khê Tiên." Tỳ nữ khom người tiến lên.

Bạch Bỉnh Thần có chút bất ngờ, sau đó vẫn cởi mũ xuống ra hiệu Ninh Khoan nâng mình dậy nhìn về phía lầu chính thi lễ một cái, rồi nhận lấy chung trà thưởng thức:"Tạ ơn trưởng công chúa ban thưởng trà."

Sau khi tỳ nữ hành lễ lui ra, Ninh Khoan mới đỡ hắn ngồi xuống.

"Nghe đồn tính tình trưởng công chúa Cảnh Hòa lạnh lùng hiếm có ai lọt vào mắt xanh, nay đối với sư huynh như vậy quả thực..." "Chu Việt" ngồi bên cạnh lên tiếng có chút ý vị sâu xa: "Sư huynh thực sự là có phúc, không biết bên trong Bình Đô này có bao nhiêu người mến mộ huynh."

Bạch Bỉnh Thần ho ho hai tiếng qua loa: "Nếu không phải cùng ngươi đến xem trò vui, sư huynh ta chắc hẳn cũng không ó vinh dự được như thế."

Ninh Khoan nghe cuộc đối thoại của hai người, trong lòng thầm có chút khó hiểu.

Hắn quả thật không biết cái người Chu Việt giả mạo này đến cùng là muốn làm gì, sao mỗi ngày đều trưng cái bộ dạng tình ý như vậy quấn lấy chủ nhân, ấy vậy mà Bạch Bỉnh Thần cũng ngầm cho phép mặc hắn làm càn, ngầm cho phép hắn ra vào thư phòng của chính mình, ngầm cho phép hắn đi lung tung trong phủ, thậm chí còn làm trái nguyên tắc từ xưa đến nay, đang trong thời gian cấm túc cũng lén lút dẫn đối phương xem luận võ chọn rể.

Sự bao dung cùng cưng chiều của Bạch Bỉnh Thần khiến cho người ta không cách nào tưởng tượng ra, ngay cả ánh mắt dịu dàng kia cũng lờ mờ nổi lên một tầng nước nhu hòa êm dịu. Nếu không phải mỗi ngày bản thân đều bẩm báo hành tung một ngày của "Chu Việt", hắn còn cho rằng tấm chân tình của Bạch Bỉnh Thần đã sớm cắm sâu vào rễ với vị này rồi.

Trừ hắn cùng Giang Diễn biết sơ sơ nội tình ra, người trên dưới trong phủ đã bắt đầu bàn tán, nay cả lão quản gia cũng phải đi chất vấn Bạch Bỉnh Thần một trận.

Lời đồn đãi ở trong phủ truyền mỗi lúc một nhiều, ấy vậy mà phụ thân của Bạch Bỉnh Thần vẫn an cư tại hậu đường trong rừng trúc, không hề có ý muốn hỏi thăm chuyện kế thừa nhang đèn hương khói, điều này làm cho Ninh Khoan đối với vị lão gia chủ xưa nay chưa từng gặp mặt có chút hiếu kỳ.

Trên thực tế, hạ nhân trong Bạch phủ chỉ là xa xa nhìn thấy được chút hành động mập mờ ám muội của cả hai mà thôi. Bach Bỉnh Thân từ xưa đến nay vốn rất ít khi ra khỏi phòng, thế mà hai ngày nay đã chạy gần như một vòng quanh Bạch phủ, khiến cho hạ nhân trong phủ ai cũng từng gặp qua bọn họ.

Ninh Khoan ở bên cạnh nhìn, màn kịch này, là thật hay giả, hắn dường như đã không còn nhận ra rõ nữa. Hay là, nếu như Bạch Bỉnh Thần thật sự thích một người, có lẻ chủ nhân hắn cũng sẽ tinh ý dịu dàng bên cạnh đối phương như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK