Cho dù anh cố dùng sức ấn xuống bụng bầu của cô thì cũng chỉ có một chút nước ối theo ống sinh chảy ra bên ngoài. Anh thầm nghĩ nếu nước ối mà chảy nhanh quá nhất định sẽ bất lợi cho việc sinh sản. Cuối cùng anh nghĩ ra một cách có thể giúp cho đường sinh của Song Nhi được bôi trơn.
Người đàn ông đỡ Song Nhi miệng vẫn đang kêu đau ngồi dậy, để cô quỳ gối, bụng bầu gần như ép sát xuống mặt bàn. Vừa hôn dọc theo cổ cô, tay anh vừa cởi quần tây xuống để lộ cây gậy vừa thô vừa dài đó ra, ngay lập tức cắm vào hậu huyệt của Song Nhi. Toàn thân cô run rẩy, cảm giác được lấp đầy khiến cô vặn vẹo không yên, chỉ cảm giác được cây gậy đó ở trong người cô càng lúc càng dài càng nóng. Người đàn ông không chống đỡ được cảm giác ấm áp và chặt chẽ lập tức bắt đầu thọc vào rút ra.
Khoái cảm không ngừng dâng cao, Song Nhi vừa đau vừa sướng, cô đưa tay che bụng, miệng không ngừng phát ra những tiếng rên dâm đãng: "A...ưm...Đau quá...Là chỗ đó...A...ưm...Cho em..." Mật huyệt của cô tiết ra mật dịch, đầu đứa bé cũng vì thế mà từ từ theo ống sinh trượt xuống. Cô cảm nhận được đầu đứa bé chạm vào điểm mẫn cảm của mình, hai động nhỏ trước sau đều bị lấp đầy! Cô sung sướng không ngừng rên rỉ: "Sướng quá...A a..Sướng chết em mất...A ưm...A...a..." Người đàn ông nhìn thấy đầu đứa bé đang trồi ra lại càng dùng sức cắm vào động nhỏ chật hẹp. Cô cảm nhận được khoái cảm càng lúc càng mãnh liệt, tự tay xoa nắn cặp vú đầy đặn của mình, cô trợn mắt hét lớn: "A...Sướng quá đi...Bụng...A ưm...Em sắp tới rồi...A a..." Cả người cô run lên, đứa bé theo mật dịch trôi toàn thân ra ngoài. Bụng của cô đã mềm xuống, cô nằm úp sấp trên bàn họp ướt nhẹp thở hổn hển. Tổng giám đốc đặt lên trán cô một nụ hôn, nở một nụ cười mãn nguyện.