Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Hoài đi được nửa năm thì trở về Phác gia.

Trong khỏng thời gian này, Thẩm Hoài đi qua rất nhiều nơi, thấy qua rất nhiều chuyện. Thời điểm y rời khỏi Phác gia, y nghĩ đến việc từ bỏ. Nhưng hiện tại khi y trở về, y phát hiện mình căn bản không bỏ được. Một khi đã như vậy, không bằng liều mạng, truy liền truy. Cho nên kỳ thật lần này về y đã âm thầm quyết định sẵn trong đầu, nếu Tô Khuynh Ngôn ở trong này vẫ quá ẩn nhẫn tiều tụy,  thi dủ có phải trói lại, cũng phải mang cậu rời đi.

Chỉ là y sao cũng không ngờ rằng, nghênh đón y, chỉ là căn phòng vắng vẻ mang đầy bụi bặm.

Y muốn tìm Tô Khuynh Ngôn, nhưng người kia đã cao chạy xa bay rồi.

Y muốn tìm Phác Ninh Vũ, người này lại chẳng biết đang ở nơi đâu, lâu bất quy gia (lâu chưa về nhà).

Chỉ còn lão quản gia già nua liên miên nói với y những chuyện phát sinh trong Phác gia nửa năm nay, trong giọng nói có chút thổn thức.

Thẩm Hoài cảm giác tựa như mình vừa nghe xong truyện cười. Y vội chạy về quê nhà ôn nhu kia, liền dễ dàng tìm thấy Phác Vũ Ninh đang uống đến say khướt. Thẩm Hoài cơ hồ nắm lấy cổ áo Phác Ninh Vũ lôi hắn về phủ, rồi mới đem người kia ném lên ghế trong đại đường. Ở giữa đại đường, là mấy hạ nhân đang quỳ không vứng.

Phác Ninh Vũ nhìn thấy thế liền cười hỏi Thẩm Hoài, “Biểu ca mới trở về liền chuẩn bị cho ta một sự kinh hỉ, muốn biểu diễn tiết mục gì sao?”

Thẩm Hoài lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, mở miệng bảo mấy hạ nhân tự mình nói ra.

Mấy hạ nhân liền kinh hoàng lén nhìn nhau, lại không ai dám mở miệng trước.

Thẩm Hoải đập mạnh vào bàn, ngay cả lão quản gia đang đứng một bên cũng sợ tới mức run lên. Nhưng không đợi đến mấy hạ nhân đang bị dọa đến vỡ mật lên tiếng, Phác Ninh Vũ đã mở miệng nói trước.

“Biểu ca sao phải làm khó họ,” Phác Ninh Vũ khẽ cười vài tiếng, “Biểu ca người nghĩ ta là kẻ ngu sao?”

“… Ngươi cũng biết?” Thẩm Hoài nheo mắt nhìn chòng chọc Phác Ninh Vũ.

“Ha ha, không biết ý biểu ca là gì vậy? Ý nói chuyện Uyển Kỳ vì tức giận hạ nhân mà muốn đánh người bị Tô Khuynh Ngôn ngăn lại kết quả không cẩn thận ngã sấp xuống sàn khiến sảy thai,” Phác Ninh Vũ tựa phi tựa tiếu nhìn ánh mắt đang phát ra tia u ám của Thẩm Hoài, “Hay là chuyện đêm trước khi biểu ca đi kêu Tô Khuynh Ngôn đi theo ngươi?”

“Ngươi!!” Thẩm Hoài cơ hồ muốn xông tới bóp chết người trước mặt.

“Kỳ thật có biết hay không thì có khác gì.” Phác Ninh Vũ hạ đầu, kêu lão quản gia thay hắn đem một bầu rượu lại đây.

“Ngươi liền cứ tiếp tục cuộc sống mơ mơ màng màng đi xuống này đi!!” Thẩm Hoài cuối cùng không nhịn được hung hăng hướng mặt Phác Ninh Vũ đánh một quyền, rồi mới phất tay áo rời đi.

Phác Ninh Vũ sờ lên vết máu đang từ khóe môi chảy xuống. đột nhiên nhớ tới cái tát khi ấy hắn đánh Tô Khuynh Ngôn, khóe miệng Tô Khuynh Ngôn cũng chảy máu, không biết so với vết thương vừa rồi của hắn thì cũng đau như thế, hay là đau hơn nhiều.

Sống mơ mơ màng màng.

Quả thật, bởi vì Thẩm Hoài không biết.

Nếu không sống mơ mơ màng màng như vậy, Phác Ninh Vũ căn bản không sống nổi.

Bởi vì mỗi khi thanh tỉnh, hắn liền phát hiện mình đã mất đi sự ấm áp.

Mỗi khi thanh tỉnh, hắn liền không nhịn được nhớ tới nụ cười ấm áp của người kia.

Mỗi khi thanh tỉnh, hắn liền không thể không đối mặt với sự thật người kia đã đi không trở lại.

Tại sao lại quên đi nụ cười ấm áp khi mới gặp của người kia?

Tại sao lại dùng cách thương tổn để chứng thực sự hiện hữu của cậu?

Tại sao lại thật sự khiến cậu rời đi?

Phác Ninh Vũ hiện giờ mới chậm rãi hiểu được tại sao ấm áp trên người Tô Khuynh Ngôn lại lâu dài như vậy, lại đặc biệt như vậy, làm hắn không thể tìm được một ai có thể thay thế cả.

Bời vì ấm áp nơi Tô Khuynh Ngôn là đến từ tình yêu của cậu, từ trái tim cậu. Đó là do Tô Khuynh Ngôn dùng sinh mạng mình để tạo nên cho hắn sự ấm áp như vậy.

Chỉ là sự ấm áp ấy nay đã bị chính mình ngây ngốc đánh mất.

Phác Ninh Vũ cảm giác tim mình đã muốn ngừng đập, máu cũng đã ngừng chảy. Tựa như một cái xác không hồn.

Hắn cảm thấy khóe mắt mình có chút nóng ẩm, đưa tay lau đi, phát hiện mình vẫn còn khả năng rơi lệ.

Phác Ninh Vũ vội vàng cầm lên bầu rượu lão quản gia đặt trên bàn.

Phác Ninh Vũ không dám làm cho mình thanh tỉnh.

Bởi vì thởi điểm này, hắn thật sự nhận thấy, chính mình không chỉ đánh mất đi sự ấm áp.

Còn đã đánh mất trái tim minh.

Cùng lúc đó, ở một gian nhà gỗ nhỏ cực kỳ đơn sơ nhưng thập phần sạch sẽ, Tô Khuynh Ngôn run rẩy cầm lấy tấm khăn vải để bên góc tường, đem nó cắn chặt trong miệng, giường bố dưới người cậu đã bị máu tươi thấm đãm một mảnh lớn.  

Cậu một tay gắt gao nắm lấy giường bố, dùng sức đến mức cả tay trở nên trắng bệch; tay kia thì đặt trên cái bụng không to lắm của cậu, gian nan từng đợt từng đợt dùng sức.

Chỉ là máu tươi càng chảy càng nhiều, lại thủy chung không nghe thấy thiếng khóc của trẻ mới sinh.

Tô Khuyng Ngôn toàn thân đã đau đến mức run rẩy, cơ hồ chẳng biết khi nào sẽ ngất đi, nhưng cậu vẫn kiên trì tiếp tục động tác tay.

Một giọt lệ thuận theo mắt cậu chảy xuống.

Bên trong có đau đớn, cùng vs chút bi thương.

Trời đất bao la, cậu chỉ còn một mình.

Nếu không có … đứa trẻ này nữa …

Cậu gắt gao nhắm mắt lại, dùng toàn bộ sức lực trong cơ thể, cố sống cố chết lấy tay đẩy xuống, đột nhiên một tiếng khóc thanh thúy nhưng hơi yếu ớt của trẻ con mới sinh phát ra.

Trong giây phút này, Tô Khuynh Ngôn lệ rơi đầy mặt.

~~ Năm năm sau ~~  

Phác Ninh Vũ buông bút, đem sổ sách trong tay để qua một bên, ngồi bên bàn âm thầm thở dài, lấy tay nhẹ nhàng bóp trán.

Ở góc bàn là thư Thẩm Hoài gửi tới.

Năm năm nay, Thẩm Hoài vẫn ở khắp nơi tìm tung tích của người kia. Mà mình cũng bắt đầy tu tâm tu tỉnh. Bốn năm trước đã đưa tất cả công tử trong nhà mời đi, bắt đầu sửa sang lại gia nghiệp.

Bản thân mình hiện tại đã bình tĩnh trở lại, trong thư mấy ngày trước Thẩm Hoài gửi tới có nhắc tới, y đã tìm thấy manh mối về chỗ ở hiện tại của người kia, cứ thế mà đuổi theo, nội năm nay cũng chưa trở về Phác gia. Tâm Phác Ninh Vũ lại bắt đầu trừu trừu đau.

Cầm lên như ý kết trên bàn, Phác Ninh Vũ tựa mạnh trán về phía trước, hai mắt nhắm nghiền.

Hiện giờ, ngay cả trên như ý kết cũng không còn hơi thở của người kia.

Đột nhiên, một âm thanh cánh vỗ truyền đến, Phác Ninh Vũ ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ, đúng là bồ câu đưa thư.

Hắn cởi thư xuống, khi thấy rõ ràng chữ viết ở mặt trên trong nháy mắt cả người cứng lại.

Qua hồi lâu, hắn mới run rẩy vội vàng xé mở phong thư có kí tên Thẩm Hoài, đọc chậm rãi từng chữ từng chữ.

Cuối cùng hắn ngã ngồi trên ghế, trong tay còn đang nắm chặt lá thư vừa nãy.

Phác Ninh Vũ im lặng hồi lâu, cuối cùng mở mắt ra, hạ quyết tâm lấy giấy hạ bút, chỉ là nét chữ viết trên giấy, cùng với nét chữ của Thẩm Hoài cực kỳ giống nhau.

Phòng nhỏ như trước kia đơn sơ cũ nát, chỉ là trải qua thời gian năm năm, bên ngoài căn nhà có vài mẫu đất trồng rau, mấy chậu hoa cỏ, khác với trước kia có sinh khí hơn.

Một người nam tử tướng mạo tinh xảo, khí chất ôn nhu nho nhã đang ngồi trên chiếc ghế gỗ bên cạnh hàng rào đọc sách, một con chim bồ câu đưa tin từ đằng xa bay tới, ở trước nhà gỗ bay vài vòng, cuối cùng thân thiết đậu lên vai nam tử.

Nam tử cởi thư xuống tinh tế đọc, rồi mới lộ ra một nụ cười thản nhiên.

Nam tử đứng lên, gọi tiểu oa nhi đang đùa nghịch ở chỗ đất trống. Tiểu oa nhi kia lắc lưu lắc lư chạy tới, đôi mắt phượng trong veo như nước giống nam tử kianhư đúc linh động phi thường. Oa nhi cười ha hả rồi bổ nhào vào lòng nam tử, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng so với tranh vẽ còn đáng yêu hơn. Nam tử sủng nịnh xoa đầu oa nhi, kéo hai tay nhỏ bé của nó, hai người một lớn một nhỏ cùng nhau đi về căn nhà gỗ.

Dưới sắc hoàng kim của trời chiều bóng dáng hai người như bị kéo dài ra, cơ hồ ấm áp khiến người xót xa.

~~~~ CHÍNH VĂN HOÀN ~~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK