Cửa ngự thư phòng chậm rãi mở ra, Thường Phúc khom người bước nhanh đi tới: “Hoàng thượng.”
Hoàng đế nhìn hắn tiến vào tựa như bình thường mà dặn dò: “Thường Phúc, nhanh chóng thay y phục, cùng trẫm xuất cung.”
Thường Phúc tiến lên cúi người: “Hoàng thượng, người ở Thanh Yến cung đến nói, tiểu Hoàng tử bị bệnh.”
Động tác xoa cổ dừng lại, hoàng đế có chút không hiểu nhìn về phía Thường Phúc: “Không phải có Vương quý phi chăm sóc sao?”
Thường Phúc trả lời: “Tiểu Hoàng tử đã bị bệnh thời gian dài, quý phi nương nương ngày đêm chăm sóc, mất ăn mất ngủ, không được nghỉ ngơi thật tốt, hôm qua cũng bị bệnh, vừa nãy quý phi nương nương phái người đến cầu kiến… Hoàng thượng là không muốn đi nhìn?”
Hoàng đế khó xử mà cau mày suy nghĩ một lát, nhấc chân hướng tẩm điện mà đi tới: “Trở về lại nói trẫm muộn một chút sẽ đến.”
“Hoàng thượng” Thường Phúc vẫn chưa tránh ra, “Thái hậu nương nương bên kia…”
Hoàng đế nghe vậy bước chân dừng lại, ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, do dự nửa ngày, nhận mệnh thở dài một hơi: “Bãi giá, Thanh Yến cung.”
Thường Phúc vội vội vàng vàng, cùng hoàng đế đi ra ngoài.
“Khởi giá —— “
————
Vương quý phi trên mặt thần sắc có chút bệnh, kiên cường chống đỡ dựa ở trên giường cùng hoàng đế nói chuyện.
Hoàng đế câu được câu không nghe, tư tưởng mất tập trung, ánh mắt nhẹ nhàng hướng về một bên, có chút tâm thần không yên.
Không biết tiểu ngốc qua đã rời giường chưa, có hay không hảo hảo ăn cơm, có hay không đọc sách viết chữ… Tiểu ngốc qua mới vừa rời giường, mơ mơ màng màng không mở mắt nổi, lúc ăn cơm quai hàm phồng lên nhai nhai rất thú vị, lúc ăn nhanh bị nghẹn sẽ liều mạng uống trà, thời điểm đọc sách cẩn thận từng li từng tí một ôm sách bảo bối mà nghiêm túc chú thích, tiểu ngốc qua…
“Ân a ~ ân a ~ ân a ~” Tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên.
“Hoàng thượng? Hoàng thượng? Hoàng thượng?”
“Hả? Ái phi có chuyện gì?” Bị gọi vài tiếng Hoàng đế cuối cùng cũng coi như hoàn hồn.
Bà vú ôm tiểu Hoàng tử trong tả lót đi tới bên giường, Vương quý phi đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ của hài tử: “Tiểu Hoàng tử tỉnh rồi, hoàng thượng người muốn nhìn một chút không?”
Tựa hồ còn chưa từng hảo hảo ôm qua hài tử, hoàng thượng có chút tò mò mà đến gần xem.
Hài tử khuôn mặt hồng nộn non mềm, cơn sốt vẫn chưa lui. Hoàng đế không nhịn được vươn ngón tay trêu chọc, hài tử không né tránh liền hé miệng, lộ ra hai cái răng cửa vừa mới mọc, hoàng đế đưa tay sờ sờ răng sữa của hài tử, tiểu Hoàng tử liền cắn ngón tay của hoàng đế, hai tay nhỏ bé nắm chặt lấy ngón tay của Hoàng đế không buông.
Vương quý phi sợ hết hồn nhanh chóng đưa tay đẩy ra, có chút bận tâm: “Hoàng thượng thứ tội, người có bị thương?”
Hoàng đế không bận tâm vẫy vẫy tay: “Không sao không sao, tiểu hài tử có thể có bao nhiêu khí lực? Liền dấu răng đều không có.”
Vương quý phi lòng vẫn còn sợ hãi: “Dù sao cũng là long răng, hoàng thượng cẩn thận một chút mới hảo.”
Hoàng đế không nói gì, chỉ là duỗi ra một tay khác, nhìn ngón trỏ xuất thần. Quý phi ở một bên cũng không dám hỏi cái gì.
Ngón cái ở tay trái nhẹ nhàng tìm tòi vết thương trên ngón trỏ, dấu răng tỉ mỉ chỉnh tề nhàn nhạt, lại như tiểu hài tử cắn đến thanh tú như vậy.
Nghĩ đến ngày đó Hàn Kính cũng tựa như là tiểu hài tử, hai tay cầm lấy cánh tay của hắn, gắt gao cắn ngón tay của hắn không chịu buông ra. Dáng vẻ thở phì phò kia thực thú vị.
Hoàng đế không ngừng được nở nụ cười, một mặt ngây ngô. Vương quý phi ở bên cạnh cùng cung nữ bên người hai mặt nhìn nhau.
————
Trên bàn bên cửa sổ, một quyển sách một bình trà, Hàn Kính hai tay chống đỡ hai má, si ngốc mà nhìn chằm chằm sách trên bàn.
Quay đầu cuối xuống nhìn ra ngoài cửa sổ, phố xá phồn hoa náo nhiệt, liền quay đầu nhìn chằm chằm sách tiếp tục ngẩn người.
Ngày hôm nay Trịnh Chính không có tới, tại sao vậy chứ?
Hàn Kính có chút mê man, liền có chút mất mát, cảm giác trong lòng thật vắng vẻ.
“U! Này ai vậy! Hàn Kính a!”Vương công tử bụ bẩm vừa bước lên cầu thang liền nhìn thấy một Hàn Kính lẻ loi, không nói hai lời liền chạy thẳng tới.
“Làm sao? Hôm nay Trịnh ca ca của ngươi không đến a?”
Hàn Kính liếc nhìn hắn một cái, cúi đầu lật sách không chút nào để ý tới.
Vương công tử nhất thời nổi nóng, “Ba”một cái vỗ lên bàn của Hàn Kính, tiếp tục châm chọc khiêu khích: “Tại sao? Khế* ca ca của ngươi không đến với ngươi, ngươi cô đơn đúng hay không?”
(*) Khế: ta không hiểu cho lắm nhưng đại loại là kim chủ vậy á.
Hàn Kính mê mẩn mà ngẩng đầu.
Vương công tử nhếch miệng cười bỉ ổi: “Làm sao? Ta nói sai? Ngươi không phải là tiểu khế (còn chỗ này mọi người cứ hiểu là bị bao dưỡng) đệ mà hắn nuôi? Người đọc sách ở Túy Nguyệt Lâu này người nào mà không biết ngươi là tên nghèo nhất? Nghèo về với nghèo, ngươi lại ở phòng hảo hạng nhất.” Cúi đầu tiến đến bên tai Hàn Kính: “Ta cũng muốn hỏi, tiền thuê phòng này là từ đâu mà tới?”
Bên cạnh một công tử áo lam dâm tà nở nụ cười: “Cái kia Trịnh Chính và tên gì đó, mỗi khi vừa đến liền vào trong phòng của hắn! Chỉ là tiền thuê phòng, chui chui không phải đã có sao?”
“Ha ha ha…” công tử xung quanh đồng thời chế nhạo.
Hàn Kính yên lặng đứng lên, trầm mặc không nói, chỉ là tai hơi ửng hồng.
Nghe một đám người cười đến không ngậm miệng lại được, Hàn Kính giương mắt nhìn Vương công tử, liếc mắt một cái, không nhịn được tranh luận: “Ta không có…”
“Ngươi không có? Ngươi không có loại nào a?” Vương công tử cố tình tìm cớ, một cước đạp lên trên ghế của Hàn Kính, trừng trừng mà cùng Hàn Kính đối diện, “Chỉ ngươi này giống như đàn bà là thỏ nhị gia*, cũng dám mắng ta vô liêm sỉ?”
(*) Thỏ nhị gia aka gay~~
Mọi người đối diện hiểu rõ, hoá ra họ Vương chính là đang tính chuyện trước đây, nói vậy khi đó hắn biết ý tứ bên trong.
Hàn Kính quay người thu thập sách trên bàn hướng phòng nhỏ đi, không chút nào tình nguyện để ý đến hắn.
Vương công tử chưa từ bỏ ý định, theo ở phía sau mà mắng: “Ngươi chỉ dựa vào sưởi ấm chăn cho nam nhân để kiếm tiền thuê phòng, như một tên tiểu quan, cùng thanh lâu kỹ nữ có khác gì nhau? Đừng nói ngươi khẳng định không thi nổi, coi như là thi đậu thì thế nào? Còn không phải là một trạng nguyên gia bán mình sao! Mất mặt! Ha ha ha ha…”
“Ha ha ha ha…” Những tên công tử bột xung quanh cất tiếng cười to, Hàn Kính vội vội vàng vàng trốn vào trong phòng, như là chạy trối chết, càng trêu đến mọi người ôm bụng cười.
————
Tiến vào phòng, để sách xuống, Hàn Kính ngồi ở bên cạnh bàn ôm cánh tay mà nằm úp sấp, đem mặt vùi vào bên trong cánh tay, chỉ lộ ra hai lỗ tai, đỏ ngầu.
Vừa rồi Vương công tử làm cho hắn không biết phải làm sao, hắn căn bản cũng không muốn cãi lại, Hàn Kính tâm tư sớm đã không còn.
Thỏ nhị gia và vân vân, hắn trước đây tại bên trong thoại bản* trên phố có từng thấy. Hắn như vậy, coi như là thỏ nhị gia sao?
(*) Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống. Chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời. Thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
Quay mặt sang chậm chạp mà nhìn trang hoàng bên trong căn phòng, cửa sổ khắc hoa, ghế đàn mộc, kim bị (Chăn, mền) mềm mại, màn tuyết.
Xác thực hào hoa phú quý.
Vậy hắn bây giờ có tính hay không là bị Trịnh Chính nuôi…
Thật nhanh đem mặt vùi vào bên trong khuỷu tay, hai lỗ tai càng thêm đỏ hơn.
Trịnh Chính đối với mình rất tốt; Trịnh Chính thích nắm lấy mặt của mình; Trịnh Chính thích uy mình ăn cơm; Trịnh Chính còn hỏi qua mình, hắn cùng hoàng thượng ai quan trọng hơn…
Trịnh Chính…
Hàn Kính đầu hướng bên trong khuỷu tay, tiếp tục suy nghĩ lung tung.
Trong lòng mình, Trịnh Chính cùng hoàng thượng đều trọng yếu như nhau đi… Không đúng, cảm giác không giống nhau… Hoàng thượng rất trọng yếu, Trịnh Chính vừa vặn như quan trọng hơn… Là loại quan trọng không đồng dạng như nhau…
Hàn Kính từ trên bàn bò lên, hai tay chống đỡ hai má ngẩn người. Nếu không chờ kỳ thi mùa xuân kết thúc liền đem tiền thuê phòng trả lại cho Trịnh Chính đi. Nhưng Trịnh Chính hôm nay không có đến, có phải là sau đó đều sẽ không tới đâu? Không nói được tại sao lại nghĩ như thế, nhưng Hàn Kính liền là có chút mất mát.
Hàn Kính cằm đặt ở trên bàn lật xem quyển sách ở trước mặt, có chút suy tư. Chờ sau khi thi đậu công danh, nếu như còn có thể gặp được Trịnh Chính, còn có thể cùng Trịnh Chính nói chuyện, vậy thì nói cho hắn biết, mình có thể ban ngày giúp Hoàng thượng làm việc, buổi tối cùng hắn, theo hắn… Cùng hắn trò chuyện, cùng hắn đồng thời đàm luận văn chương, thời gian một nửa một nửa, vô cùng thỏa đáng.
Mới vừa âm thầm quyết định, chợt nghe ngoài cửa có người gõ nhẹ.
Hàn Kính nghi hoặc, chẳng lẽ là Trịnh Chính tới?
Đi nhanh đến mở cửa, cửa vừa mở ra, đứng bên ngoài là một người quần áo quý khí, nam nhân tóc mai lẫn vài cọng tóc bạc, một mặt kích động nhìn hắn.
Hàn Kính nhất thời ngây dại…