Mục lục
[Zhihu] Người Mặt Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà thím đó không nói gì nữa, quay sang ông cố tôi bảo: “Cậu đến cửa tiệm nhà họ Lương mua 3 cây nhang, 3 con dao giấy.” Bà thím nói xong bảo mọi người giải tán, để bà ta ở lại trong phòng với cô gái. Mặc dù ai nấy đều không biết bà thím này muốn làm gì, nhưng cũng nghe theo lời bà ta, lần lượt ra ngoài.

Dù đã ra ngoài nhưng tất cả đều tụ tập ở trước cửa, muốn nghe xem bên trong có chuyện gì, nhưng nghe tới nghe lui chỉ nghe thấy tiếng cãi vả, có điều không nghe rõ đang cãi cái gì. Mãi cho đến khi ông cố tôi mua nhang và giấy về, bà thím đó mới đi ra, tức giận đùng đùng, cũng chẳng chào hỏi ai đã lôi ông cố tôi ra khỏi sân, đi thẳng đến ngã tư đường.

Đến nơi, bà thím bảo ông cố tôi thắp 3 nén nhang cắm xuống đất rồi đốt giấy. Làm xong những điều này, bà căn dặn ông cố rời đi nhưng tuyệt đối không được quay đầu lại. Ông cố nghe lời dặn, đứng dậy đi về nhà. Nhưng càng đi càng cảm thấy phía sau hình như có người đang theo, cảm giác đó rất khó chịu, nói thế nào nhỉ, giống như trong lòng có thứ gì đó bị kiềm nén, rất bức bối, không cách nào giải toả, hơn nữa phía sau lưng lại cảm giác lành lạnh.

Ông cố càng cảm thấy như vậy lại càng muốn quay lại nhìn, nhưng bà thím đó dường như biết ông đang nghĩ gì, nghiêm nghị vỗ vai ông nói: “Đi mau, đi mau, vợ con đang chờ ở nhà kìa”. Bà ấy vừa nói vậy, cả người ông cố đột nhiên như lấy lại được tinh thần, cứ thế cùng bà thím đi thẳng về nhà.

Về đến nhà mới biết bà cố tôi đã ổn trở lại, liên tục hỏi mọi người đến đây làm gì, chồng tôi đâu? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Sau đó nhìn thấy ông cố trở về, bà bèn bật khóc lớn, luôn miệng nói cứ tưởng ông cố đã xảy ra chuyện gì rồi. Ông cố an ủi bà cố một hồi, lại cảm ơn những người hàng xóm một lượt rồi để họ ra về. Chỉ giữ lại bà thím kia, ông cố hỏi bà: “Sau này còn xảy ra chuyện gì nữa không?” Bà thím nói, ma nữ này rất ghê gớm, sau này có chuyện gì nữa không bà cũng không biết. Nói đến đây, bà còn an ủi ông cố tôi: “Trời sụp xuống cũng còn có Võ Đại Lang mà, đừng sợ.”

Sau khi bà thím đó đi, ông cố mới đem mọi chuyện kể lại cho bà cố nghe, bà cố nghe xong thì vô cùng sợ hãi. Thêm 3 đứa con nhỏ ở nhà đứa nào cũng sợ hết hồn, không dám nhìn qua cửa sổ. May mà đến nửa đêm cũng không còn chuyện gì xảy ra nữa, cả nhà khó khăn lắm mới đi vào giấc ngủ.

Thế nhưng sáng hôm sau, cả nhà vừa mở cửa đã thấy hàng xóm đứng đầy trong sân, hỏi ra mới biết, tối qua đã có chuyện xảy ra.

Hoá ra tối qua cả nhà họ đi ngủ rất thoải mái, nhưng hàng xóm chung quanh chẳng có ai được yên ổn cả.

Đầu tiên là nhà của ông La sát vách, đang ngủ ngon thì bỗng nghe thấy trong nhà vang lên tiếng lạch cạch, nhưng khi thắp đèn lên lại chẳng nhìn thấy ai cả. Nhà của bà Lưu cũng vậy, trái cây trong nhà đang yên đang lành bị rơi đầy ra đất, thức dậy xem thử, chỉ thấy một người chỉ có nửa thân trên, trên vai gắn một cái đầu rất to, đang đi lại quanh nhà. Điều này khiến bà Lưu bị doạ một phen mất hồn, vội vã gọi chồng mình dậy, nào ngờ ông chồng lại ngủ say như chết, ngáy khò khò. Bà Lưu chỉ có thể trốn trong chăn, dù vậy cũng chẳng được yên ổn, thứ đó vậy mà lại trực tiếp trèo lên chăn đè bà suốt một đêm, khiến bà Lưu không cách nào cử động được.

Bà Lý thì đỡ hơn, không bị ma vào nhà, chỉ là nửa đêm tỉnh dậy nhìn thấy một gương mặt trắng bệch đang dán sát vào cửa sổ, hà hơi vào, khiến cả căn phòng lạnh như băng. Thế nhưng ra ngoài nhìn thử lại chẳng thấy ai, không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng chịu đựng cả đêm.

Ngoại trừ 3 người này, những người ở trong đại tạp viện toàn bộ đều bị người mặt trắng quấy nhiễu bằng nhiều cách khác nhau. Đáng sợ nhất là nhà bà béo, bị người mặt trắng kề sát trước mặt, bà béo vừa đụng phải một cái, suýt chút nữa là ngất xỉu.

Bà nội tôi ở trong sân nghe mấy câu mới biết mọi người đang bàn nhau làm cách nào để giải quyết tình trạng này. Thời đó còn nghèo, có được một chỗ để ở đã rất khó khăn rồi, sao có thể dễ dàng nói chuyển nhà là chuyển được, vì vậy mọi người đã tìm người từng trải và có tiếng nói nhất ở đây là ông La đưa ra quyết định.

Ông La rốt cuộc cũng không có cách gì, thế là lại tìm đến bà thím kia. Lúc đầu bà thím kia không đồng ý nhưng mọi người mồm năm miệng mười, ai nấy đều nói: “Nếu như không phải tại bà, thì con ma đó có quậy phá đến vậy không?” Lời này đã khiến bà thím tức giận đến bật khóc, cuối cùng không còn cách nào, bà ấy mới nói: “Tôi cũng không có tài cán gì, nếu như các người muốn giải quyết dứt điểm chuyện này thì phải mời sư huynh của tôi, nhưng anh ấy cũng không đến không công được.”

Bà thím vừa nói vậy, mọi người liền hiểu ra, không phải là muốn tiền sao? Thế nhưng ai nấy đều không muốn ra tiền, vẫn là ông La phải ra mặt khuyên nhủ: “Mỗi nhà góp một ít, gom lại cũng được hơn 1 tệ, chúng ta mời sư huynh của bà thím ấy đến đi.”

Người sư huynh này vừa đến, mọi người nhìn thấy liền biết, đây có lẽ một người thật sự có bản lĩnh. Tại sao ư? Bởi vì người đó là một đạo sĩ, trên đầu vấn một búi tóc, cằm để ba sợi râu dài, mặc một bộ đạo bào đã sờn cũ.

Đạo sĩ đến nơi cũng không nói gì nhiều, nhìn khắp bốn phía một lượt sau đó mới nói: “Ma nữ này còn có một tâm nguyện chưa hoàn thành.” Sau đó đạo sĩ tìm kiếm khắp ngóc ngách trong nhà, ở một góc nọ tìm thấy một hộp kim loại tô hoa được bọc trong tấm vải màu đỏ. Mọi người mở ra xem, hoá ra trong hộp còn có một xấp thư.

Đạo sĩ để người biết chữ là ông La lấy thư ra đọc, lúc này tất cả mới biết đây là thư tình của đôi vợ chồng trẻ, còn có nguồn gốc của món đồ trong hộp nữa. Bên trong hộp không có gì khác, chỉ có một cái lọ nhỏ làm bằng sứ. Bên trong lọ sứ này cũng chỉ đựng mỗi một thứ, chính là tro cốt đứa con đầu lòng của hai người họ.

Trong bức thư ghi rõ, bởi vì cái thai trong bụng cũng chính là kết quả của mối tình vụng trộm này, nên cô gái mới quyết định bỏ nhà theo chàng trai kia. Nhưng chàng trai lại lừa cô ấy nói nếu như cứ vậy mà bỏ trốn thì sẽ rất bất tiện, dễ bị nhà gái bắt lại, vậy thì bọn họ sẽ bị chia cắt mãi mãi, giữa vô vàn những câu nói giả dối dụ ngọt đó, cô gái đã bỏ đi đứa con 4 tháng tuổi trong bụng mình, bởi vì không nỡ nhìn xác con bị vứt nơi đồng hoang, cô ấy đã thiêu nó sau đó để tro cốt vào trong hộp trang điểm cũ của mình. Đi đến đâu thuê nhà, cô gái cũng đều đem chiếc hộp đó và thư tình của họ chôn ở trong nhà, đây cũng xem như là cô ấy muốn giải thích với đứa trẻ, bởi vì không còn cách nào nên mới phải làm như vậy.

Mọi người xem xong nội dung bức thư, biết được câu chuyện phía sau, đoán chừng cô gái ấy lưu luyến con mình cho nên vẫn luôn ở lại nơi này không chịu đi. Có điều cô ấy lại chết quá đột ngột, thi thể cũng không tìm thấy, không cách nào để mẹ con họ được chôn chung. Vậy nên đạo sĩ đã siêu độ cho họ, sau đó làm một pháp sự, cuối cùng mọi việc đã được giải quyết ổn thoả.

Xong xuôi mọi thứ, đạo sĩ căn dặn mọi người xung quanh nhất định phải niêm phong căn nhà này lại, bởi vì âm khí quá nặng, về sau không được cho thuê nữa. Hơn nữa nơi chôn cái hộp này về sau cũng không được xây nhà lên, cho dù có xây nhà cũng không được trồng cây, chúng sống không nổi. Nói xong liền lấy một ngọn cây ra đo kích cỡ từ đầu đến đuôi rồi đánh dấu lại, sau đó dùng hai ngọn tháp nhỏ làm bằng gỗ đào hình tia chớp để trấn lại. Làm xong những điều này, ông còn cảnh báo mọi người, tuyệt đối không được để trẻ con đến đây chơi.

Lỡ như có đứa trẻ nào đó nghịch ngợm, cạy đất nhấc hai ngọn tháp này lên, về sau nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Câu chuyện này về cơ bản đã kết thúc ở đây, ma nữ Tô Châu đó cũng không còn xuất hiện nữa.

Lúc tôi còn nhỏ, người lớn trong nhà vẫn luôn dặn đi dặn lại rằng, đi đâu cũng được nhưng tuyệt đối không được đến căn nhà ở phía sau chơi, càng không được đi vào con hẻm cụt kia, nếu như biết được tôi đến đó họ sẽ không cho tôi xem tivi nữa.

Vừa nghe không được xem tivi, tôi liền ngoan ngoãn nghe lời, những năm tháng thơ ấu đó, chiếc tivi đen trắng nhỏ xíu chính là niềm vui mỗi ngày của tôi. Cho nên, ngoại trừ một lần đi đến căn nhà đó, mãi cho đến khi lớn lên, tôi cũng không đến đó thêm lần nào nữa, càng đừng nói đến việc đi vào con hẻm nhỏ bên cạnh căn nhà đó.

Nói ra cũng thật kì lạ, theo trí nhớ của tôi thì tổ dân phố có trồng cây và hoa trong con hẻm nhỏ đó, nhưng đều là hôm trước trồng, hôm sau liền chết rồi, không biết lí do tại sao, về sau họ cũng không còn trồng bất cứ thứ gì nữa.

Một thời gian trước, tôi đã quay về thăm lại nơi mà mình từng sống lúc nhỏ, nó đã trở thành một thành phố xanh rộng lớn, nhưng nhìn vị trí, chỉ có duy nhất con hẻm nhỏ đã bị bịt kín lúc trước là không hề được trồng một nhành cây ngọn cỏ nào, nó được xây dựng thành một con đường lát đá sỏi. Cũng không biết lúc cải tạo lại nơi này, có ai từng nhìn thấy hai ngọn tháp nhỏ kia không.

(Hết)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang