Hóa ra thuở trước, tại yến tiệc Bách Hoa, Trì Ngọc Bạch đã nhìn trúng ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn Trì Tễ Chu cũng vừa gặp đã thương Sở Tinh Lạc.
Vừa hay Hoàng hậu cũng để mắt đến hai ta, bèn mang trâm đến để thử lòng.
Còn ta, vì muốn tỷ muội có thể trở thành Hoàng hậu tương lai, đã nhanh tay nhường lại trâm vàng phượng hoàng.
Hoàng hậu vốn đã cho rằng người giỏi giơ đao múa kiếm như ta thật xứng đôi với Trì Tễ Chu, còn Sở Tinh Lạc tinh thông âm luật, khí chất hơn người, ắt hẳn hợp ý Trì Ngọc Bạch.
Bởi vậy, đêm đó bà cùng với Thánh thượng đã thảo sẵn thánh chỉ ban hôn.
Mọi việc đã rồi, hai huynh đệ Trì gia mới hay người được ban hôn cho mình lại tréo ngoe với ý trung nhân trong lòng.
Khi hay tin ta tự nguyện từ bỏ trâm vàng phượng hoàng, Trì Ngọc Bạch liền cho rằng người trong lòng ta là Trì Tễ Chu.
Huống hồ thánh chỉ đã ban, chẳng còn đường lui.
Hai người không cam lòng chịu thua, bàn bạc hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra một kế hay: trước tiên cứ cưới chúng ta về, rồi sau đó tạo cơ hội cho nhau, tự mình chinh phục trái tim giai nhân.
Nghe xong toàn bộ câu chuyện xưa, ta cũng không biết nên khóc hay nên cười: “Chẳng trách Lục điện hạ chưa từng ngủ chung giường với ta, ta còn tưởng hắn bất lực! Còn chàng…”
Ta quay đầu lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt Trì Ngọc Bạch sáng rực, nhìn ta chằm chằm, gương mặt tuấn tú ửng hồng.
Ta bỗng thấy ngại ngùng: “Vậy Lạc Lạc nói chàng ở trong thư phòng vẽ chân dung người trong mộng, chẳng lẽ người trong tranh là ta?”
Hắn gật đầu: “Về sẽ cho nàng xem.”
Ngập ngừng một chút, hắn lại đổi giọng, mặt đỏ đến tận mang tai: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Vậy những ngày qua ta theo đuổi, Triệu cô nương có nguyện ý đáp lại?”
Ta cúi đầu, giọng nói lí nhí: “Đáp ứng hay không… ta là Lục hoàng tử phi trên danh nghĩa, căn bản không thể thay đổi!”
Lời vừa dứt, chợt nghe thấy tiếng thét thất thanh từ phòng đối diện, lòng ta hoảng loạn, đó là giọng của Lạc Lạc!
Không kịp nhìn lại Trì Ngọc Bạch, ta mở cửa xông ra ngoài.
Tỷ muội gặp nạn, ta sao có thể ở đây tự mình nói chuyện yêu đương?
Nhưng cửa vừa hé mở, một mũi kiếm sáng loáng đã ập đến trước mặt, vì quá bất ngờ, ta không thể né tránh.
Mắt thấy đầu ta sắp bị kiếm đâm xuyên qua, bỗng một bàn tay thon dài xuất hiện trước mắt.
Bàn tay ấy không chút do dự nắm lấy thân kiếm, lập tức bị cứa rách mấy vết, máu tươi theo lưỡi kiếm chảy xuống, nhỏ giọt trên đất nở thành những đóa hoa rực rỡ.
Trì Ngọc Bạch tay không ngăn cản thế kiếm đâm tới, lại nghe “choang” một tiếng, thân kiếm gãy làm đôi, hóa ra là bị hắn bẻ gãy!
Hắn không chớp mắt lấy một cái, kéo ta đến bên cạnh, thấy ta không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chỉ trong chốc lát, lại có mấy tên hắc y nhân xông ra, vây quanh hắn, hai tên trong số đó cười man rợ, vung kiếm đâm về phía ta, thân thủ quỷ dị, nhanh như chớp.
Tuy ta có tập võ nhưng sở trường là bắn cung, còn cận chiến thế này quả là lần đầu.
Vừa nghiêng mình né được một kiếm, kiếm khác đã đâm tới vun vút, mà ta đã bị dồn vào sát tường, không còn đường tránh!
Chớp mắt một cái, Trì Ngọc Bạch đã tung mấy cước đá văng mấy tên hắc y nhân đang vây quanh, mũi chân điểm nhẹ đã đến trước mặt ta.
Hắn ôm lấy ta xoay người, che chở ta thật chặt trong lòng.
Tiếng kiếm xuyên thấu da thịt vang lên rõ mồn một, ta vùng vẫy ngẩng đầu lên khỏi vòng tay hắn, máu tươi bắn ra tung tóe vào mặt, nhuộm đỏ tầm nhìn.
Kiếm sau lưng Trì Ngọc Bạch xuyên từ ngực ra, máu tươi từ khóe miệng hắn chậm rãi chảy xuống.
Nước mắt làm mờ tầm nhìn, hắn không còn sức chống đỡ thân mình, ôm ta ngã xuống đất.
Giây phút cuối cùng, khóe miệng hắn vẫn còn nở nụ cười, giọng nói đứt quãng, nhưng đầy an ủi:
“Vãn Ngưng, đừng… đừng khóc.”
18.
Hôm ấy, Trì Tễ Chu cùng mấy ám vệ kịp thời chạy đến, bắt giữ toàn bộ hắc y nhân.
Dưới sự tra khảo nghiêm ngặt, kẻ cầm đầu cuối cùng đã nhận tội là do Ngô đại nhân thuê, muốn giết Trì Ngọc Bạch và Trì Tễ Chu ngay trong địa phận Thông Châu, để mình có thể lừa dối thoát tội.
Bọn tham quan kia, trộm gà không thành còn mất nắm gạo, kết cục cuối cùng ra sao cũng có thể đoán được.
Nhưng Trì Ngọc Bạch vì thương thế quá nặng, vẫn hôn mê bất tỉnh.
Xe ngựa phi như bay về kinh thành, ngự y trong cung y thuật cao minh nhất, nếu kịp thời để họ chữa trị, hắn còn có một tia hy vọng sống.
Trong xe ngựa đang lao vun vút, ta ôm mặt khóc không thành tiếng, nếu không phải vì ta, đường đường là Thái tử như hắn sao lại rơi vào tình cảnh này.
Sở Tinh Lạc ôm ta nhẹ giọng an ủi, mấy ngày nay mắt nàng cũng sưng húp vì khóc, khiến Trì Tễ Chu đau lòng đến đỏ hoe cả mắt.
Ngày ngày ta khấn vái trời cao: Nếu ông trời nhất định phải mang đi một người, ta nguyện dùng mạng mình để đổi lấy mạng Trì Ngọc Bạch. Không chỉ vì ta đã trót lòng yêu mến hắn, mà Đại Duyệt chúng ta cũng không thể mất đi một trữ quân như thế!
Nhưng mỗi lần ta vừa mở lời, Sở Tinh Lạc lại gõ đầu ta một cái rõ kêu: “Đổi gì mà đổi! Ông trời đừng nghe lời nàng ta, muốn đổi thì để ta và nàng ấy mỗi người một nửa, như vậy ít nhất còn có thể thành hai đôi, tỷ muội lớn hơn trời, sống ít đi mấy năm cũng chẳng sao!”
Trì Ngọc Bạch đang thoi thóp trên xe cũng phải bật cười, hắn nhân cơ hội nắm lấy tay ta, giọng nói như thể sắp tan biến: “Sở cô nương nói đúng, bọn họ đã thành… thành một đôi rồi, nếu ta có thể sống… sống sót, nàng cũng cùng ta thành… thành một đôi được không?”
Ta vội vàng nắm chặt tay hắn, oà khóc: “Thành! Thành! Chỉ cần chàng đừng chết, ta dù có làm thiếp cũng sẽ thành đôi với chàng! Nếu chàng chết, ta lập tức hòa ly với Trì Tễ Chu, rồi đi tái giá!”
Trì Ngọc Bạch ho khan hai tiếng, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Tốt… tốt, nếu ta không còn nữa, đừng vì ta mà giữ mình, nàng nhất định… phải hạnh phúc.”
Đồ… đồ khốn!
19.
Trì Ngọc Bạch quả là mạng lớn, mũi kiếm lệch tim một tấc, không tổn thương đến chỗ hiểm.
Trở về Đông cung, thuốc nối mạng, thuốc bổ cứ thế mà đổ vào, sắc mặt hắn cũng dần hồng hào trở lại.
Người ta một khi thoát khỏi cửa tử, tâm tư cũng trở nên khó hiểu hơn.
Hắn không chỉ ngày ngày chỉ đích danh ta thay thuốc băng bó cho hắn, mà đến cả ba bữa cơm cũng đòi ta đút tận miệng.
Sở Tinh Lạc che mắt thở dài: “Dính người quá, chịu không nổi, thật không dám nhìn.”
Bên cạnh, Trì Tễ Chu mắt sáng rỡ, vẻ mặt ngưỡng mộ, cũng bắt đầu làm nũng: “Lạc Lạc, hôm đó hình như ta cũng bị thương, ngực hơi đau, nàng có thể xoa cho ta một chút không…”
Tiếng xì xào xung quanh dần nổi lên, ta lại lo lắng không yên: “Chúng ta như vậy là trái với lễ giáo, e là sẽ bị nước miếng nhấn chìm mất? Ta và nàng thì không sao, nhưng hai người, một người là Thái tử, một người là Hoàng tử, thanh danh là điều rất quan trọng.”
Nỗi lo của ta không phải thừa, bởi vì trong phòng bỗng nhiên im phăng phắc, một giọng nói uy nghiêm quát lên: “Bốn người các ngươi, còn ra thể thống gì nữa!”
Ngoài cửa, Hoàng hậu lướt đến với tà váy thướt tha, dáng vẻ tao nhã, khi đi ngang qua ta và Sở Tinh Lạc còn trừng mắt nhìn chúng ta một cái sắc lẹm.
Trì Ngọc Bạch yếu ớt dựa vào giường, cho ta một ánh mắt trấn an:
“Đừng sợ, có phu quân ta đây rồi.”
20.
Chẳng hay Trì Ngọc Bạch dùng cách gì, cuối cùng cũng khiến Hoàng hậu nguôi giận.
Khi từ Đông cung về hoàng cung, Hoàng hậu còn cố ý đỡ ta và Sở Tinh Lạc dậy, thở dài một tiếng:
“Hai đứa trẻ ngoan, thật khổ cho các con rồi.”
Ta vọt vào phòng chất vấn, Trì Ngọc Bạch tinh ranh nháy mắt: “Ta chỉ nói sự thật thôi. Đêm tân hôn, hai phủ thông nhau, chúng ta uống quá say, lỡ bước nhầm tân phòng, trời xui đất khiến, gạo đã nấu thành cơm, chỉ đành đâm lao phải theo lao vậy.”
Ta không tin, sau đó còn lén hỏi mấy nha hoàn có mặt hôm ấy, họ đều ấp úng, cuối cùng ta cũng xâu chuỗi được đại khái.
Trì Ngọc Bạch chỉ kể phần đầu, phần gay cấn phía sau lại giấu nhẹm.
Hắn nói sau khi gạo đã nấu thành cơm nhầm lẫn, ta và Sở Tinh Lạc từng có ý định tự vẫn, sợ làm hoen ố thanh danh hoàng gia.
Còn hắn, thấy sự đã rồi, bèn muốn hưởng phúc tề nhân, cầu xin Hoàng hậu ban cả ta và Sở Tinh Lạc cho hắn.
Đối ngoại thì nói Triệu Vãn Ngưng bệnh mất, để bà tìm một tiểu thư khuê các khác ban hôn cho Trì Tễ Chu.
Hoàng hậu nghe xong, lập tức cau mày.
Như thế chẳng phải rối tung cả lên sao?
Triệu gia cũng là danh môn vọng tộc, đích nữ nhà họ mới gả vào hoàng gia mấy ngày đã bệnh mất một cách khó hiểu, biết ăn nói làm sao với họ?
Quan trọng nhất là, Hoàng hậu tương lai sao có thể là người đã bị đệ đệ mình chạm vào, ắt sẽ để lại hậu hoạ về sau!
Suy đi tính lại, chi bằng cứ để sai thành đúng, nói rằng ngày đại hôn kiệu hoa đã rước nhầm cửa, còn có thể tạo nên một giai thoại đẹp như trong tuồng.
Quả là một hồ ly tinh đầu thai, hắn không nói hai lời, liền nêu ra cho Hoàng hậu một khả năng hoang đường nhất, giữa hai điều xấu chọn cái ít xấu hơn, đương nhiên là để sai thành đúng là cái giá phải trả thấp nhất.
Chậc chậc, người này tâm cơ thâm sâu thế, sao ta lại thấy ớn lạnh sống lưng thế này…
Về sau, trong kinh thành bắt đầu lan truyền một giai thoại đẹp:
Rằng đích nữ Triệu gia, Triệu Vãn Ngưng, khi mới sinh ra đã có trăm chim đến chúc mừng, mang mệnh phượng hoàng.
Rằng ngày đại hôn của hai nhà Triệu – Sở, thế nhưng kiệu hoa lại trời xui đất khiến đi nhầm cửa.
Dù Triệu Vãn Ngưng đã từ chối ngôi vị Thái tử phi, nhưng duyên trời đã định, dù thế nào số mệnh cũng sẽ đưa về đúng đường.
Triệu Vãn Ngưng rốt cuộc lại gả cho Thái tử, còn Sở Tinh Lạc nhà họ Sở thì nên duyên cùng Trì Tễ Chu, trở thành một giai thoại đẹp.
Câu chuyện được viết thành thoại bản, khiến người người đều cảm thán sự diệu kỳ của số phận, càng thêm kính sợ thiên mệnh.
Một ngày xuân tươi đẹp, trong phủ Thái tử, bốn chúng ta cùng nhau nhóm lò than nấu trà.
Trên bếp lò nhỏ bằng đất đỏ, nước trà sôi sùng sục, bốc hơi nghi ngút như sương như khói.
Trong làn hơi ấm, thấp thoáng khuôn mặt bốn người chúng ta đang cười nói vui vẻ.
Đời này có tỷ muội, có người yêu bên cạnh, lại chỉ cách một bức tường.
Lúc rảnh rỗi cùng nhau nấu trà, khi bận rộn cùng nhau giúp đỡ, còn có gì may mắn hơn thế nữa?
- Hết-