• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

TỨ

Đang nói, trung niên phụ nhân đã dẫn một trung niên hán tử đi tới. Trung niên hán tử này có niên kỷ xấp xỉ trung niên phụ nhân, toàn trên trên dưới lại lộ ra khí tức văn nhân không hợp với bộ y sam trên người.

“Vị này chính là Tuyết Y Hầu, vị này là Phùng gia của hầu phủ.” Trung niên phụ nhân giới thiệu, trong mắt mang theo hưng phấn vừa thấy đã hiểu ngay.

Trung niên hán tử lại không kích động, chỉ là không chút hoang mang mà hành lễ.

Phùng Cổ Đạo theo đáp lễ. Hắn quay đầu thấy Tiết Linh Bích không có phản ứng gì, vội thấp giọng nhắc nhở, “Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, cắn người miệng…”

Không đợi hắn nói xong lần thứ hai, Tiết Linh Bích đã nheo mắt lại nói, “Lương Hữu Chí?”

Lương Hữu Chí sửng sốt, chốc lát mới giật mình hỏi, “Hầu gia nhớ ta?”

“Huyện lệnh huyện Cung Thành, môn sinh của Cố tướng, vì tội trộm cướp bị bãi miễn.” Mâu quang Tiết Linh Bích nhìn hắn ý vị sâu xa, “Bản hầu được thánh thượng ân trọng, từng đại chưởng Đại Lý Tự vài tháng, đã xem hồ sơ đó.”

Y bên này nói chuyện hời hợt, Lương phu nhân bên kia thì lại tức giận đến hai gò má đỏ ửng, “Cố lão tặc ngậm máu phun người! Ta và ngoại tử (ông xã) chưa từng lấy một phân một hào nào của tướng phủ. Năm đó chúng ta còn từng…”

“Đủ rồi!” Lương Hữu Chí đột nhiên bảo ngừng, “Trước mặt Hầu gia mà ngươi có thể tùy ý làm càn sao?”

Lương phu nhân bị rống đến thập phần ủy khuất, con ngươi đen láy kinh ngạc trừng hắn một hồi, mới giậm chân chạy vào nhà.

Lương Hữu Chí ôm quyền nói, “Nội tử (bà xã) mấy năm nay theo ta ở tại nơi thâm sơn cùng cốc này, đã sớm hoàn toàn trở thành sơn thôn dã phụ rồi, còn thỉnh Hầu gia thông cảm.”

Tiết Linh Bích đạm nhiên nói, “Bản hầu rất hiếu kỳ về lời mà tôn phu nhân chưa nói hết.”

Lương Hữu Chí thở dài, “Bất quá chỉ là vài từ ngữ oán trách mà thôi. Cố tướng chính là ân sư của ta, năm đó nếu không có người, ta cũng không thể làm quan, không thể làm huyện lệnh. Hôm nay là do bản thân ta sai trước, lại có oán ngôn gì đáng nói?”

Tiết Linh Bích thấy hắn tránh né, cũng không tiếp tục truy hỏi, theo hắn quay vào nhà.

Phùng Cổ Đạo chờ thân ảnh hai người khuất sau cánh cửa, lén lút vòng ra sau nhà.

.

Lương phu nhân đang ngồi xổm trước một đống củi khô ra sức chẻ củi.

Phùng Cổ Đạo thấy lực tay của nàng hồn hậu, hầu như là một búa đã chẻ đôi củi gỗ, hiển nhiên là người luyện võ, không khỏi giật mình hỏi, “Lương phu nhân thông hiểu võ nghệ?”

Lương phu nhân không ngẩng đầu lên mà đáp, “Biết sơ sơ.”

Phùng Cổ Đạo thấy nàng chưa tới chốc lát đã chẻ liên tiếp không ít củi, biết võ công của nàng cũng không phải là sơ sơ, “Chẳng hay phu nhân xuất thân từ môn phái nào?”

Lương phu nhân rốt cuộc ngừng tay một chút, “Thanh Thành.”

Phùng Cổ Đạo kinh ngạc nói, “Thì ra là cao đồ Thanh Thành. Thất kính thất kính. Bất quá Thanh Thành chính là đại phái đương thời có thể đếm trên đầu ngón tay, đệ tử trong phái có đến mấy trăm, mỗi người đều là cao thủ đương thời. Nếu phu nhân sợ tướng phủ hãm hại, vì sao không trốn vào Thanh Thành tị nạn?”

Lương phu nhân buồn bã nói, “Thanh Thành có lớn hơn nữa, cũng chỉ là một môn phái giang hồ. Làm sao có thể so với Cố lão tặc dưới một người mà trên vạn người được? Ngoại tử sợ chúng ta một khi trốn vào Thanh Thành, Cố lão tặc sẽ giận chó đánh mèo, nếu đến lúc đó Thanh Thành gặp nguy nan, ta chẳng phải trở thành tội nhân sao? Không bằng cô độc, ẩn cư ở đây, yên tâm không liên lụy ai.”

Phùng Cổ Đạo nhíu mày nói, “Chỉ là tội trộm cướp không quan trọng… Ý ta nói là, bất quá chỉ là một hồi hiểu lầm, tướng gia vì sao lại không biết khoan dung như thế?”

“Bọn chúng vừa ăn cắp vừa la làng, tự nhiên chột dạ.” Nói đến đây, lửa giận của nàng liền không ức chế được nữa, “Ta hiểu thái độ làm người của ngoại tử, tuyệt đối không tính toán với những vật ngoài thân. Nực cười Cố lão tặc luôn mồm nói Hữu Chí có chí lớn, là quan tốt của đương triều, tiền đồ không thể hạn lượng. Vừa quay đầu, liền chỉ vào hắn nói hắn lợi dục huân tâm, ánh mắt thiển cận…” Lồng ngực của nàng bỗng nhiên bị nghẹn một hơi, nửa ngày không nói được.

Phùng Cổ Đạo trầm ngâm nói, “Chuyện này nghe thấy, đúng là có chút kỳ quặc.”

“Hừ. Là Cố lão tặc đó thấy ngoại tử lập công lớn, lòng mang đố kỵ.” Lương phu nhân đột nhiên đá một khúc củi dựng lên, nhấc búa lên bổ ra làm đôi!

“Lập công lớn?” Phùng Cổ Đạo thăm dò, “Công lao gì mà lớn như thế? Dĩ nhiên khiến cho Cố tướng ghen tị?”

Lương phu nhân nói, “Huyện Cung Thành gặp nạn hạn hán, ngoại tử lén mở kho lúa cứu nghìn vạn lê dân xa gần, công lao như vậy chẳng lẽ không lớn?”

“Lén mở kho lúa?” Phùng Cổ Đạo nhíu mày.

“Lúc đó Quảng Tây tổng đốc Sử Diệu Quang sợ gánh trách nhiệm, rề rà không chịu mở kho lúa cứu trợ thiên tai. Ngoại tử mạo hiểm rơi đầu. Sau đó hắn viết một phong thư thỉnh tội, rồi mang theo chúng ta lên kinh thỉnh tội. Bởi Cố lão tặc là lão sư của ngoại tử, cho nên sau khi chúng ta vào kinh, liền trọ ở tướng phủ.” Lương phu nhân nhớ lại tình cảnh lúc đó, phẫn nộ đến không nói nên lời, “Không tới hai ngày, người của tướng phủ bèn nói là mất bạc, không xét phải trái đúng sai đem ngoại tử bắt đến Đại Lý Tự. Ta đi tìm Cố lão tặc nói lý lẽ, nhưng bị chặn lại bên ngoài. Không biết nên làm gì, ta chỉ có thể đi cướp tù, lại bị tróc nã, cuối cùng lại trở về trong tay Cố lão tặc!” Nàng hai mắt phát đỏ, giơ tay chỉ vào chữ ‘Tội’ kia, “Cố lão tặc trước mặt mọi người, xăm vào chữ tội này!”

Phùng Cổ Đạo nghe được mơ hồ, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó ngoại tử bị cách chức quan thả ra, chúng ta vốn tưởng chuyện này dừng ở đây. Ai ngờ Sử Diệu Quang kia đột nhiên thăng quan tiến tước, nguyên nhân chính là mở kho lúa cứu trợ thiên tai!” Nàng tức giận đến toàn thân run rẩy, “Đây rõ ràng là ngoại tử làm, hắn lúc đó chỉ biết nói tất cả phải dựa vào hoàng thượng mới được! Bây giờ công lao lại bị hắn một mình ôm vào! Không chỉ như vậy, sau đó không ngừng có hắc y nhân tới truy sát ta và ngoại tử. Cho tới hai năm trước, chúng ta trốn ở chỗ này bế môn không ra, mới xem như tránh được tai mắt của hắn.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Chuyện này nghe ra, có vẻ như Cố Hoàn Khôn và Sử Diệu Quang liên thủ làm nên.”

“Phụ thân Sử Diệu Quang là thái sư đương triều. Cố Hoàn Khôn tự nhiên muốn lấy lòng hắn, hy sinh một kẻ vô danh tiểu tốt, không đáng kể gì như ngoại tử.” Lương phu nhân đột nhiên ném búa lên cao, quay đầu đi ra ngoài.

Phùng Cổ Đạo nói, “Phu nhân đi đâu vậy?”

Lương phu nhân phủi phủi quần, “Đến thửa ruộng bên kia hái vài cây rau.”

“Ta đi cho.” Phùng Cổ Đạo mỉm cười chặn trước người nàng, “Ăn nhờ ở đậu lại du thủ du thực, ta rất áy náy.”

Lương phu nhân hỏi ngược, “Ta nói muốn mời các ngươi nghỉ lại bao giờ?”

Phùng Cổ Đạo nghẹn lời.

Lương phu nhân nói, “Các ngươi muốn nghỉ lại cũng được, ngươi giúp chúng ta thuyết phục Tuyết Y Hầu giúp ngoại tử lật lại bản án.”

“Chuyện đã lâu rồi, sợ là không dễ.”

Lương phu nhân căm hận nói, “Lẽ nào cứ để mặc hắn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật?”

“Chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn.” Phùng Cổ Đạo lấy ra câu khoái thác thiên cổ bất biến.

Lương phu nhân tim đập loạn một hồi, thở dài nói, “Là ta quá nóng ruột rồi.”

Phùng Cổ Đạo thấu hiểu nói, “Dù là ai vô duyên vô cớ bị hàm oan như vậy, đều khó tránh căm phẫn dâng trào.”

Lương phu nhân đột nhiên yên lặng nhìn hắn.

Phùng Cổ Đạo bị nàng nhìn đến toàn thân sợ hãi, thấp giọng gọi, “Phu nhân?”

“Ngươi lúc này, cùng với ngươi ban nãy cứ như hai người.”

Phùng Cổ Đạo sắc mặt không đổi nói, “Lúc chỉ có cô nam quả nữ, ta không khỏi thêm vài phần phiên phiên phong độ mà ngày thường không thể bày ra.”

Lương phu nhân: “…”

.

Phùng Cổ Đạo hái rau trở về, Lương phu nhân tự mình xuống bếp.

Tiết Linh Bích và Lương Hữu Chí ngồi trong ‘thính đường’ hai bên lọt gió đàm cổ luận kim.

Lương Hữu Chí thấy trên ống quần Phùng Cổ Đạo dính vài tảng bùn, vội vã đứng dậy nói, “Làm phiền Phùng gia.”

Phùng Cổ Đạo khách khí vài câu, quay đầu lại nhìn Tiết Linh Bích nói, “Hầu gia với Lương tiên sinh hình như đàm luận rất vui?”

Tiết Linh Bích biếng nhác đáp, “Trong lời nói không có châm không có gai, tự nhiên đàm luận rất vui.”

Phùng Cổ Đạo ủy khuất, “Lời ta nói lúc nào cũng mang theo đường mang theo mật, cũng không thấy Hầu gia vui vẻ hòa nhã với ta.”

Lương Hữu Chí thấy cuộc đối thoại của chủ tớ bọn họ thập phần thú vị, cười nói, “Phùng gia sao lại nói vậy, ta lại nghĩ Hầu gia đối với ngươi như tri giao, nếu không sao Phùng gia có thể nói chuyện tùy tính như thế.”

Tiết Linh Bích: “…”

Phùng Cổ Đạo: “…”

Hắn nói chuyện tùy tính, cùng với bọn họ có phải tri giao hay không hoàn toàn là hai chuyện khác nhau!

Đây là một câu mà trong lòng hai người đồng thời bật ra, cũng là duy nhất bật ra.

Cho tới khi cơm tối dọn lên bàn, ba người đều lặng im.

Cơm tối xong xuôi.

Lương phu nhân và Lương Hữu Chí thu thập thư phòng nghỉ tạm một đêm, lưu phòng ngủ cho Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo.

Tiết Linh Bích tuy rằng không nguyện ý, nhưng cũng không thể đưa ra nhiều yêu cầu. Nhưng không nhắc tới không có nghĩa là lúc vào phòng thì mặt y không xụ một đống.

Phùng Cổ Đạo ngược lại rất là hài lòng. Hắn vỗ vỗ giường chiếu, cười nói, “Không ngờ bọn họ nghèo thì nghèo, nhưng cái giường lại rất lớn.”

Tiết Linh Bích thản nhiên liếc hắn, “Ngươi ngủ dưới đất.”

Phùng Cổ Đạo cười xòa, “Giường đối diện cửa, ban đêm gió lớn, chi bằng ta thay Hầu gia chắn gió?”

“Tác dụng của cửa chính là để chắn gió.” Tiết Linh Bích nói.

Phùng Cổ Đạo mếu một cái, thần tình vô hạn u oán, “Hầu gia, lẽ nào ngươi đã quên, đêm qua chúng ta cùng chung hoạn nạn như thế nào? Ta đã dùng chính cơ thể máu thịt này, dựng nên một tấm chắn thiên nhiên cho ngươi như thế nào?”

Tiết Linh Bích không nói.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cái mông Phùng Cổ Đạo dính vào giường không chịu rời khỏi.

Tiết Linh Bích nhíu mày, “Còn chưa chịu tránh ra?”

Phùng Cổ Đạo nhích khẽ sang bên cạnh hai cái.

Tiết Linh Bích chậm rãi ngồi lên giường, từng chút từng chút đem đùi phải dời vào.

Chờ y nằm xuống, Phùng Cổ Đạo cũng chuẩn bị nằm ngửa lên.

“Chờ một chút.” Ngay tích tắc khi lưng của Phùng Cổ Đạo sắp tiếp xúc đệm giường, Tiết Linh Bích lên tiếng, “Nằm nghiêng.”

Phùng Cổ Đạo thắc mắc, “Vì sao?”

“Chắn gió.”

“…” Phùng Cổ Đạo không nói gì mà nhìn cánh cửa, không biết rốt cuộc nó được dùng để làm cái gì.

“Mặt hướng ra ngoài.” Tiết Linh Bích lại bổ sung một câu.

Phùng Cổ Đạo lại hỏi một câu, “Vì sao?”

“Đỡ gặp ác mộng.”

Phùng Cổ Đạo suy nghĩ một chút, vẫn hỏi tiếp, “Vì sao?”

Tiết Linh Bích hừ lạnh, “Lẽ nào ngươi không biết mặt ngươi đủ để người ta gặp ác mộng cả đêm sao?”

Phùng Cổ Đạo nói, “Ta chỉ là không biết vì sao lúc Hầu gia ngủ lại không nhắm mắt, mà khư khư nhìn chằm chằm vào mặt ta.”

“…”

Phùng Cổ Đạo hiển nhiên không biết gặp tốt thì nhận, vừa nằm vừa lẩm bẩm, “Nếu Hầu gia nguyện ý nhìn cái gáy của ta, ta cũng chỉ đành nhịn đau kính dâng.”

Tiết Linh Bích giơ chân trái lên đá một cái.

Phùng Cổ Đạo nghe được động tĩnh phía sau, vô thức lăn nhào về phía trước.

Đáng tiếc hắn vì vô thức mà quên rằng, nơi hắn ngủ vừa lúc là mép giường.

Vì vậy, mặt đất tung lên một tầng bụi mỏng.

NGŨ

Đêm dần khuya, ngoài cửa sổ trăng sáng vằng vặc.

Cánh tay Phùng Cổ Đạo theo thời gian trôi qua bắt đầu tê dại. Hắn khẽ cử động một chút, giải thoát cánh tay khỏi trạng thái bị đè nặng.

“Phùng Cổ Đạo.” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng quanh quẩn trong gian phòng lụp xụp.

Phùng Cổ Đạo cười khổ, “Tay ta tê.”

Tiết Linh Bích sau thật lâu không đáp.

Đây là ngầm đồng ý?

Phùng Cổ Đạo thử xoay người, nằm ngửa trên giường.

Màn che là dùng các loại vải vụn hợp lại, nhưng Lương phu nhân lại rất có kỹ xảo, nhìn qua có vài phần mỹ cảm hữu ý vi chi*.

*(tạm hiểu: cố ý làm cho sự vật khác đi)

Phùng Cổ Đạo ngơ ngác nhìn một chút, dư quang nơi khóe mắt đột nhiên liếc qua phía Tiết Linh Bích một cái.

Không nhìn thì không biết, vừa nhìn thì giật mình nhảy dựng.

Thì ra ánh mắt bên cạnh từ đầu tới giờ luôn vẫn thẫn thờ quan sát mình.

“Hầu gia?”

Tiết Linh Bích sắc mặt không đổi nói, “Ngươi không nhìn ta, làm sao biết ta đang nhìn ngươi?”

Phùng Cổ Đạo dở khóc dở cười, “Ta là hỏi vì sao Hầu gia lại nhìn ta?”

“Nếu ngươi nằm tư thế này, sẽ biết ngay.”

Phùng Cổ Đạo lẩm bẩm, “Tư thế này đã khiến ta ngủ đến tê cả tay rồi.”

Tiết Linh Bích nói, “Phùng Cổ Đạo.”

Phùng Cổ Đạo vội im miệng.

Nhưng Tiết Linh Bích lại nói sang chuyện khác, “Đợi sau khi ta quay về kinh, sẽ tiện thể hướng Lại bộ tiến cử ngươi làm Hộ bộ Chiết Giang thanh lại ti lang trung.”

Phùng Cổ Đạo nín lặng.

“Thanh lại ti lang trung tiền nhiệm đã điều nhiệm tới Thái Phủ Tự. Đó là một chức quan béo bở, các phương đều dòm ngó.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Nhưng mà ta một không có quan chức, hai không có công danh, sợ rằng không dễ.”

“Chính xác không dễ.” Tiết Linh Bích nói, “Cho dù có bản hầu tiến cử, nhưng Lại bộ nhất định không đồng ý.”



Phùng Cổ Đạo không biết y như vậy có tính là đùa giỡn hắn hay không. Dựa theo nội dung đối thoại hẳn là tính, nhưng thái độ của y lại thực sự quá đứng đắn, quá nghiêm túc.

“Cho nên, lui xuống lấy thứ hai, hắn chí ít cũng sẽ cho ngươi chức thanh lại ti chủ sự.”

Phùng Cổ Đạo minh bạch. Thì ra Tiết Linh Bích ngay từ đầu chính là hướng về cái chức chủ sự này.

“Tuy chỉ là lục phẩm, nhưng có bản hầu trong triều hô ứng, một bước lên mây nằm trong tầm tay.” Tiết Linh Bích hời hợt hứa hẹn.

Phùng Cổ Đạo lúc này ngoại trừ tạ ân còn có thể nói gì nữa? Tuy không phải ngũ phẩm như lúc đầu đã nói, nhưng ngũ và lục kém không xa. Huống chi, Hộ bộ thanh lại ti là chức quan béo bở, chưởng quản thuế má các tỉnh. Thêm vào đó là thế lực của Tuyết Y Hầu ở trong triều, một bước lên mây quả thực sắp tới.

“Nhưng ta chưa bắt được Minh Tôn.” Phùng Cổ Đạo thăm dò lên tiếng. Điều kiện lúc đó hắn còn nhớ rõ rành rành.

Tiết Linh Bích nói, “Ngươi nghĩ ngươi có thể bắt được hắn sao?”

Phùng Cổ Đạo dưới đáy lòng suy tính đáp án.

Nếu nói có thể, là phóng đại, nói không chừng Tiết Linh Bích lại một cước đá hắn xuống giường, bắt hắn nửa đêm đi bắt người cho y xem thử. Nếu nói không thể, thì có vẻ hắn rất vô năng.

Tiết Linh Bích nói, “Do dự là đáp án.”

Nếu trong lòng nắm chắc thì vì sao phải do dự?

Phùng Cổ Đạo thở dài, “Ta học nghệ không tinh.”

“Ta biết.”

Tiết Linh Bích thừa nhận thẳng thắn như vậy, khiến trong lòng Phùng Cổ Đạo có chút khó chịu, “Vậy tại sao Hầu gia còn muốn tiến cử ta.”

Y trở mình, nằm ngửa lên giường, từ từ nhắm mắt lại, “Tạm coi như thưởng cho ngươi đã khổ lao theo hầu hạ ta nhiều ngày.”

Phùng Cổ Đạo trong chớp mắt sinh ra một loại cảm động trong lòng, cảm động như năm xưa lần đầu tiên được sư phụ tán thưởng. Gian khổ mấy ngày qua cũng không phải lớn lao gì, tuy rằng, nó tới hơi trễ, lại thình lình xảy ra.

Tâm tình con người một khi xúc động phập phồng, liền rất khó ngủ được.

Đặc biệt là khi bốn phía yên lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.

Phùng Cổ Đạo đang nghĩ nếu như lúc này lắc tỉnh Tiết Linh Bích, để y tâm sự với mình, vậy chức quan béo bở vừa vào tay có thành con vịt luộc bay đi hay không?

Có lẽ ông trời cũng cảm thụ được nỗi buồn chán của hắn, cố ý khiến cho trước cửa sổ hiện lên một cái bóng đen.

Hắn đột nhiên ngồi dậy.

Tiết Linh Bích khó chịu mở mắt, “Chuyện Lại bộ là dự tính, bản hầu còn chưa ra quyết định cuối cùng.”

Quả nhiên ——.

Phùng Cổ Đạo cảm thấy suy nghĩ lúc nãy của mình cũng không phải không có lý.

“Hình như ta thấy có bóng đen xẹt qua ngoài cửa sổ.” Để bảo vệ bát cơm còn chưa tới tay, Phùng Cổ Đạo giải thích tỉ mỉ, “Xem thân pháp, không phải người thường.”

Tiết Linh Bích biết hắn tuy rằng hay nói dối, nhưng tuyệt đối không tung ra chiêu nói dối dễ lật tẩy như vậy.

Y ngồi dậy.

Trăng sáng đi về phía tây, ánh sáng dần dần từ bên này chiếu tới bên kia.

Phùng Cổ Đạo thở dài, đang muốn tiếp tục giải thích, Tiết Linh Bích đã nhẹ nhàng vươn tay vỗ lên đệm, cả người theo đó phóng ra ngoài, như hồng mao lướt qua nước biếc, chỉ để lại một hơi gió nhẹ.

Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân rất khẽ lại rất vụn vặt.

Tiết Linh Bích mạnh mở toang cánh cửa, chân trái điểm nhẹ, nhảy lên phi ra ngoài. Ngay sau đó bên ngoài truyền đến tiếng binh khí chạm nhau.

Phùng Cổ Đạo từ từ xuống giường, cầm lấy giày ủng, thong thả mang vào.

Trong lúc này, thư phòng cũng truyền ra tiếng hô quát và tiếng đánh nhau.

Hắn mặc xong y phục, lại thuận tay cầm giày của Tiết Linh Bích, lén lút đi tới cửa, xác nhận nơi đánh nhau không phải ngoài cửa, mới cẩn cẩn dực dực đi ra.

“Hầu gia?”

Hắn vừa lên tiếng, liền cảm thấy một trận hàn khí cực âm lãnh ùa tới mặt mình.

Hiển nhiên, ngoại trừ đối thủ mà Tiết Linh Bích, Lương phu nhân đang đấu, còn có người ở một bên tùy thời ra tay.

Kiếm trong tay áo đã sớm rơi mất lúc hắn gặp phải lở đất, lúc này thứ duy nhất có thể đỡ đòn trong tay hắn là một đôi giày.

“Xem ám khí!” Hắn đem một chiếc giày ném bay ra ngoài.

Tiếng giày xé gió hiển nhiên rất lớn. Đối phương không dám khinh thường, thay đổi ba tư thế liên tục mới tránh khỏi.

Cửa đột nhiên bị một cước đá văng, ánh trăng mờ nhạt thoáng cái soi vào, hợp với ánh nến trong phòng soi rõ mấy người ở trong.

Phùng Cổ Đạo lộn một cái lủi đến bên cạnh Tiết Linh Bích, cười khổ nói, “Hầu gia, từ khi ta nhận thức ngươi, cơ hội kiểm chứng võ học đã có thêm nhiều lắm.”

Tiết Linh Bích một chưởng đẩy lùi thích khách che mặt đuổi theo y, tức giận nói, “Ngươi cho là bản hầu suốt ngày đều đánh đánh giết giết sao?”

Phùng Cổ Đạo né trái tránh phải, “Ta suýt nữa cho rằng như vậy rồi.”

Khóe mắt Tiết Linh Bích liếc đến một thanh trường kiếm đâm tới sau lưng Phùng Cổ Đạo, nhưng coi như không thấy mà xoay đầu, toàn tâm toàn ý đối phó hai thích khách trước mặt mình.

Tích tắc khi thanh trường kiếm đó gần kề cột sống Phùng Cổ Đạo, hắn mới phát hiện, hoang mang luống cuống bổ nhào tới trước, lộn một vòng mới gian nan tránh được.

Tiết Linh Bích cười một tiếng chế nhạo.

Phùng Cổ Đạo chật vật đứng thẳng lên, chạy về phía thư phòng, “Ta đi xem phu nhân!” Hắn cũng coi như cẩn thận, trong thời khắc này lại không quên giấu diếm thân phận cho Lương Hữu Chí.

Gian nhà nhỏ hẹp, từ đông tới tây cũng bất quá chỉ vài bước.

Nhiều người chen chúc trong nhà còn ngại chật chội, huống chi đánh nhau?

Phùng Cổ Đạo vừa chạy hai bước, liền phát hiện phía trước bị chặn, phía sau truy binh đã đuổi tới, hắn đã tiến thoái lưỡng nan.

Mà Tiết Linh Bích bên kia lại có thích khách từ ngoài cửa xông tới, tiện đường đóng cửa lại, hiển nhiên là muốn úng trung tróc miết*. Võ công của Tiết Linh Bích mặc dù cao, nhưng phiền cái đi đứng bất tiện, khó có thể phân tâm mà để ý hắn, trông cậy y tới cứu viện là không thể.

*(úng trung tróc miết: bắt con ba ba trong rọ)

Giữa lúc thích khách giáp công Phùng Cổ Đạo cho rằng hắn sắp thành thịt nạc trên cái thớt gỗ, đợi người ta xắt lát. Một cánh tay không biết từ nơi nào, nhẹ nhàng búng lên thân kiếm của bọn hắn, kiếm trong tay nhất thời không khống chế được mà đâm chỉa lẫn nhau.

Một thích khách trong đó ngay khoảnh khắc khi cánh tay nọ đụng phải thân kiếm, đã phát hiện cánh tay kia là thuộc về Phùng Cổ Đạo, nhưng chiêu thức của hắn quá kỳ lạ, tốc độ quá nhanh, làm gã không thể biến chiêu.

Phùng Cổ Đạo thừa lúc bọn hắn tấn công lẫn nhau, thân như con giun, linh hoạt lách qua khe hở, một chân bước vào thư phòng.

Mùi máu tươi nồng đậm phả vào mặt.

Nhìn khắp nơi vẩy ra huyết hoa đầy trời và thích khách xông tới chỗ hắn, hắn không cần nghĩ ngợi liền chuyển gót chân, thân ảnh nhất thời lướt ra hơn một thước.

Lương phu nhân một bên ra sức ngăn địch, một bên không quên tán thán, “Công phu rất đẹp.”

Phùng Cổ Đạo khóe mắt khẽ giật, tránh thoát công kích của thích khách khác, cười gượng nói, “Khinh công này ta luyện đã chục năm, cũng là lần đầu tiên làm được.”

Lương phu nhân chậm rãi hướng hắn nhích tới.

Lương Hữu Chí trốn phía sau nàng, trong tay ôm một xấp giấy.

Phùng Cổ Đạo đá tung thanh kiếm bên thi thể thích khách, vươn tay đón lấy, xoay người tiến lên tiếp ứng.

Lương phu nhân lúc này mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Thứ nhất là vì có Phùng Cổ Đạo tiếp ứng, giúp áp lực trên người nàng giảm bớt. Thứ hai là vừa nãy nàng hoài nghi thích khách là bọn họ đưa tới, nhưng thấy hắn nghiêm túc ngăn địch, không giống giả vờ, mới bỏ đi suy nghĩ đó.

“Ngoài phòng có bốn thích khách, ở đây ba… Tổng cộng bảy.” Cánh tay Phùng Cổ Đạo dần dần có chút nâng không nổi, đa phần phải nhờ Lương phu nhân tiếp ứng.

Lương phu nhân ánh mắt trầm lại, “Phùng gia, ngươi chiếu ứng ngoại tử! Ta tới!” Nói rồi, một chân nhảy lên bàn, nến cùng với giá cắm và sách liên tiếp bay về phía thích khách.

Một thích khách trong đó lui hai bước, trở tay chém vỡ cái bàn.

Lửa nến văng ra hai nơi, một rơi xuống ngoài phòng, một rơi trên giá sách.

Lửa dấy lên trong nháy mắt.

Phùng Cổ Đạo nhìn thấy hai đám cháy trong ngoài càng lúc càng lớn, cười khổ nói, “Lương phu nhân, ta chỉ muốn xin ngươi kiên trì đến khi Hầu gia tới xử lý bọn hắn.”

Như là xác minh lời hắn, Tiết Linh Bích từ bên ngoài lướt ngang qua, liên tiếp xẹt qua từng tên thích khách, đến gần đám cháy, dấn thân lao vào lửa.

Ngay sau đó lại chém hai tên.

Tên thích khách cuối cùng hầu như là ngã nhào mà trốn vào trong. Bất quá đúng lúc xông tới trước mũi kiếm đang định thu lại của Phùng Cổ Đạo.

Cái ngoảnh đầu nhìn lại trước khi chết của thích khách khiến Phùng Cổ Đạo xúc động vô cùng.

Ánh mắt đó vô luận thấy thế nào cũng giống như đang lên án hắn vì sao không chịu thu kiếm, tùy tiện lấy ra đâm bậy.

Lửa trong thư phòng càng lúc càng lớn, khiến ba thích khách còn lại cũng bắt đầu bất an.

Đặc biệt là khi Tiết Linh Bích cầm kiếm, cà nhắc cà nhắc chạy tới ngoài cửa phòng. Nét mặt y tuy không có biểu tình gì, nhưng mồ hôi lấm tấm trên trán chứng tỏ lúc này đang chịu đau nhức.

Phùng Cổ Đạo trở tay túm lấy Lương Hữu Chí, đem hắn yểm hộ sau người, chậm rãi nhích tới gần Tiết Linh Bích.

Lương phu nhân thấy vậy, lập tức giúp hắn cản hậu.

Tiết Linh Bích liếc nhìn Phùng Cổ Đạo, đột nhiên kiếm ra như gió.

Hai thích khách chỉ thấy hai đóa kiếm hoa trước mắt lóe ra bạch quang hiện lên như bọt nước, trước mắt liền tối sầm, mất mạng quy thiên.

Thích khách còn lại sau lưng đã thấm ướt mồ hôi, phân nửa là do lửa càng lúc càng nóng, phân nửa là bị dọa.

Phùng Cổ Đạo nhân cơ hội mang theo Lương Hữu Chí và Lương phu nhân lao ra ngoài, ngoài miệng không quên cổ vũ, “Hầu gia, toàn bộ nhờ vào ngươi đó.”

Khóe miệng Tiết Linh Bích phiết một cái.

Thích khách khẩn trương nhìn y.

Tiết Linh Bích không thèm xuất kiếm, chỉ thản nhiên liếc hắn, dời thân chậm rãi đi ra ngoài.

Thích khách bỗng nhiên hét lớn một tiếng, đánh lén sau lưng y!

Tiết Linh Bích cũng không thèm quay đầu lại, trở tay một kiếm.

Kiếm mang ngân quang, nhẹ nhàng xẹt qua yết hầu thích khách… máu như tơ hồng, phun tung tóe!

LỤC

Phùng Cổ Đạo thấy Tiết Linh Bích chậm rãi đi tới, vỗ mông ngựa nói, “Với võ công của Hầu gia, giải quyết bọn hắn quả nhiên chỉ là một chuyện bé tí.”

Tiết Linh Bích nói, “Bản hầu chỉ muốn xem võ công của ngươi có đáng để bản hầu đánh cược không thôi.”

Phùng Cổ Đạo biết y đang chỉ chuyện tiến cử hắn làm quan, nín thở hỏi, “Vậy kết quả thì sao?”

Tiết Linh Bích tự tiếu phi tiếu, “Có thể.”



Nói kiểu này có gì khác với không nói?

Phùng Cổ Đạo cụt hứng quay đầu đi, đã thấy Lương Hữu Chí và Lương phu nhân đờ đẫn nhìn căn nhà hừng hực ánh lửa kia.

Kỳ thực từ khi hắn rời khỏi thư phòng thì đã biết, xem tốc độ lan tràn của đám cháy, cứu hỏa là phí công, bất quá hắn vẫn rất tốt lành mà hỏi thăm, “Có cần dập lửa không?”

Tiết Linh Bích liếc nhìn hắn, tựa hồ đang cười nhạo cái sự đạo đức giả của hắn.

Lương Hữu Chí hoàn hồn, tình chân ý thiết nói, “Đa tạ Phùng gia quan tâm, tất cả đều là ý trời.”

Phùng Cổ Đạo tự cho là da mặt dày cui, nhưng đối với biểu tình chân thành tha thiết như vậy, gương mặt bất giác đỏ lên, “Ách, kỳ thực ta cũng không có làm gì.”

“Nếu không có Phùng gia và Hầu gia ra tay cứu giúp, phu phụ ta từ lâu đã chôn thân dưới kiếm thích khách rồi, đại ân đại đức, không có gì để báo đáp.” Lương Hữu Chí kéo Lương phu nhân cùng nhau bái lạy.

Phùng Cổ Đạo vội nghiêng người tránh ra.

Tiết Linh Bích thì lại bình thản đón nhận, “Các ngươi sau này có tính toán gì không?”

Khi Lương Hữu Chí đang do dự, Lương phu nhân đã căm hận nói, “Nếu Cố lão tặc nhất định phải đuổi tận giết tuyệt chúng ta, ta sẽ đến kinh thành hắn giết, để xem rốt cuộc là hắn tử hay ta vong!”

Lương Hữu Chí kinh hãi, “Ngươi chớ có xung động!”

Lương phu nhân nhìn ngôi nhà đang cháy hừng hực trong lửa, hai mắt đỏ bừng, cũng nửa phẫn hận nửa ủy khuất, “Chuyện đã tới nước này, lẽ nào chúng ta còn phải tiếp tục trốn trốn tránh tránh?”

Tiết Linh Bích chỉ về phía biển lửa nói với Phùng Cổ Đạo, “Ngươi mau đi gom lại củi gỗ quanh nhà, để tránh đám cháy lan ra.”

Phùng Cổ Đạo cười nói, “Hầu gia suy xét thật sự là chu đáo. Chu đáo nhất chính là, cư nhiên tới giờ mới nghĩ đến.”

Tiết Linh Bích nhướng mi lên, hắn nhanh như thỏ, chạy về phía ngôi nhà.

Tiết Linh Bích chờ Phùng Cổ Đạo đi xa, mới nói, “Chuyện năm đó, e rằng có ẩn tình đúng không?” Y nhìn chằm chằm Lương Hữu Chí.

“Có ẩn tình gì chứ?!” Lương phu nhân không nghĩ ngợi gì đã quát lên, liền thấy Lương Hữu Chí muốn nói lại thôi, hình như có nỗi niềm khó nói.

Tiết Linh Bích hời hợt nói, “Nếu không có ẩn tình, vậy việc này bản hầu nhất định sẽ tra tới cùng. Vô luận là hữu tâm hay vô ý, Cố tướng muốn giết bản hầu là chuyện rõ rành rành.”

“Không phải ân sư làm!” Lương Hữu Chí vội la lên.

Con ngươi của Lương phu nhân thiếu chút nữa trừng ra, “Ngươi còn gọi hắn là ân sư?”

Lương Hữu Chí thở một hơi thật sâu, “Kỳ thực việc này nói đến cũng dài. Năm đó ân sư làm như vậy, thật ra là vì giúp ta thoát tội.”

Khóe miệng Tiết Linh Bích cong lên, như là đã sớm định liệu.

Lương phu nhân nói, “Ngươi lúc đầu rõ ràng có công mở kho lúa, vì sao phải thoát tội?”

Lương Hữu Chí cười khổ, “Chuyện này rơi vào trên người Sử Diệu Quang tự nhiên là chăm sóc dân tình, vì dân thỉnh mệnh. Nhưng rơi vào trên người ta chính là mắt không vương pháp, lén mở kho lúa.”

Lương phu nhân mờ mịt, “Ta không hiểu.”

Nàng không hiểu, nhưng Tiết Linh Bích hiểu.

“Kỳ thực lúc ta mở kho lúa, cũng đã làm ra dự định xấu nhất. Vì vậy ta sớm quay về kinh, một mặt là muốn chủ động nhận tội, có thể được xử nhẹ. Về mặt khác cũng là sợ liên lụy ân sư.” Lương Hữu Chí nói, “Mà ân sư từ lâu đã nghe tin tức, trước khi ta đến kinh đã liên lạc các vị đại thần trong triều giúp ta liên danh cầu tình. Đáng tiếc việc này rơi vào tai Sử thái sư. Sử thái sư sợ việc lén mở kho lúa, cứu tế nạn dân sẽ liên lụy tới Sử Diệu Quang, thể hiện sự do dự và ngu ngốc vô năng của hắn, uy hiếp ân sư nếu dám cầu tình cho ta, sẽ liên hợp các đại thần khác phủ quyết dự án cải cách mà người đang muốn thỉnh thánh thượng chuẩn. Dự án đó chính là tâm huyết cả đời của ân sư, ta làm sao có thể vì tai ương của một mình mình, mà liên lụy đến tâm huyết hơn mười năm của ân sư?”

Lương phu nhân lúng ta lúng túng nói, “Nhưng vì sao…”

“Ân sư vì bảo toàn ta, liền thương nghị với thái sư, lấy tội mở kho lúa của ta tấu thành công mở kho lúa của Sử Diệu Quang. Cứ như vậy, ta tự nhiên thoát thân. Nhưng ân sư nhìn ra thái sư có ý đem ta diệt cỏ tận gốc, liền tìm một nguyên do, cách chức xét xử ta, để ta rời xa nơi thị phi đó. Việc này vốn đều thuận lợi, nhưng ngươi lại hết lần này tới lần khác chạy đến cướp tù…” Hắn lắc đầu thở dài, “Ân sư đành phải giả vờ xăm chữ tội lên sau cổ ngươi. Kỳ thực là làm để thái sư xem. Chỉ tiếc, dù vậy thái sư vẫn không buông tha ta.”

Lương phu nhân hiển nhiên bị cố sự quanh co này chấn động, hồi lâu mới nói, “Vậy sao ngươi không sớm cho ta biết?”

“Lúc đó chúng ta tùy thời đều có thể bị bắt, ngươi xưa nay lanh mồm lanh miệng, lỡ như đem việc này nói thẳng ra, tuy thái sư không thể làm gì ân sư, nhưng cũng sẽ đâm ngang.”

Lương phu nhân trong lòng khó chịu, nhưng không phản bác.

Tiết Linh Bích nói, “Theo ta thấy, Sử thái sư nếu như đuổi tận giết tuyệt như vậy, nhất định còn có nguyên nhân khác đúng không?” Y nhìn về phía xấp giấy mà Lương Hữu Chí ôm trong lòng.

Tay Lương Hữu Chí khẽ xiết chặt lại.

Lương phu nhân cảm giác bầu không khí giữa hai người biến hóa vi diệu, bước chân chậm rãi nhích tới gần Lương Hữu Chí.

Tiết Linh Bích mâu sắc càng lúc càng lãnh lệ.

Lương Hữu Chí thở ra một hơi, tự thỏa hiệp tự bất đắc dĩ nói, “Kỳ thực, đây là sổ sách khi xưa ta mở kho lúa cứu trợ thiên tai. Sử Diệu Quang tuy muốn nhận công trạng, nhưng lại không có sổ sách này. Sử thái sư từng đòi ân sư, nhưng đều bị ân sư đuổi về. Ân sư từng nói, sổ sách này chính là chứng cứ chứng minh tội Sử Diệu Quang chiếm công lao của người khác. Người bảo ta giữ bên mình, đây là để phòng vạn nhất.”

Tiết Linh Bích nói, “Nếu chuyện Sử Diệu Quang ép buộc tranh công cho mình bị lộ ra, Cố tướng cũng khó thoát tội.”

Lương Hữu Chí kiên định nói, “Ta giữ lại phần sổ sách này là vì để Sử thái sư sợ ném chuột vỡ bình, tuyệt đối không dám có ý hại ân sư.”

Tiết Linh Bích bỗng nhiên cười nói, “Nếu Sử thái sư và Cố tướng đều bị liên tụy, ai là người được lợi cuối cùng?”

Con mắt Lương Hữu Chí nhất thời trừng tròn xoe, khiếp sợ nhìn y.

Chuôi kiếm trong tay Lương phu nhân càng nắm càng chặt.



Phùng Cổ Đạo mồ hôi đầm đìa chạy tới, “Hầu gia, mang hết củi gỗ ra rồi.”

Tiết Linh Bích tươi cười xinh đẹp, “Vậy là tốt rồi.”

Phùng Cổ Đạo quay đầu nhìn Lương Hữu Chí và Lương phu nhân, kinh ngạc nói, “Hai vị chỉ đứng yên một chỗ, sao trông còn mệt hơn cả ta nữa? Mồ hôi chảy còn nhiều hơn ta nữa?”

Lương phu nhân hừ lạnh, “Hầu gia, là đánh là giết cứ nói một câu thôi.”

Phùng Cổ Đạo càng thêm ù ù cạc cạc, “Lương phu nhân, đang êm đẹp vì sao lại muốn Hầu gia giết ngươi đánh ngươi?”

Tiết Linh Bích nói, “Ngươi cho rằng, ngươi đánh thắng bản hầu sao?”

Hơi thở của Lương phu nhân càng dồn dập.

Bởi vì nàng không có chút nắm chắc nào. Ban nãy thấy y xuất kiếm, nàng mới biết được thiên phú võ học thực sự rất quan trọng. Bản thân mình học mấy chục năm như thế, mà lại không bằng người khác học mười mấy năm.

“Đánh không thắng, cũng sẽ không thúc thủ chịu trói!”

“Nói rất hay.” Tiết Linh Bích tán thưởng mà vỗ tay, “Bất quá ngươi đã đánh không lại, lại thắng không được, vì sao không đi đi?”

Lương phu nhân kinh ngạc, “Ngươi thả chúng ta đi?”

Tiết Linh Bích nói, “Chân ở trên người các ngươi, chẳng lẽ còn cần bản hầu thiên lý đưa tiễn sao?”

Lương phu nhân và Lương Hữu Chí hai mặt nhìn nhau.

“Sau khi rời khỏi kinh thành, các ngươi nhất định rất ít quan tâm chuyện trong triều.” Tiết Linh Bích mỉm cười, “Cải cách của Cố tướng, bản hầu tán thành. Từ đầu đến cuối, bản hầu cũng chưa từng hoài nghi thái độ làm người của Cố tướng. Mặc dù hắn quyền khuynh triều dã, bản hầu cũng cho rằng, đây là may mắn của triều ta.”

Viền mắt của Lương Hữu Chí bỗng nhiên đỏ lên, một tay ôm chồng giấy, một tay vén vạt áo, chậm rãi quỳ xuống nói, “Ta thay mặt ân sư tạ ơn sự tín nhiệm thành toàn của Hầu gia!”

Lương phu nhân vội vàng quỳ xuống.

Tiết Linh Bích nói, “Ngươi là người mang tội, muốn một lần nữa ra làm quan là vô vàn khó khăn. Có điều, bỏ văn tòng quân cũng là đền đáp triều đình như nhau. Ngươi có nguyện ý không?”

Lương Hữu Chí bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe ra quang mang không thể tin nổi, “Hầu gia?”

“Trấn Viễn tướng quân Nghiêm Tu trấn thủ tây nam chính là tri giao của bản hầu. Chỉ cần ngươi có thư tiến cử của bản hầu, ông ấy tất nhiên sẽ trọng dụng ngươi.” Tiết Linh Bích mỉm cười.

Lương Hữu Chí hai mắt rưng rưng, chậm rãi cúi đầu, giây lát mới cung kính dập đầu một cái, “Tạ ơn Hầu gia.”

Tiết Linh Bích thản nhiên nhận lấy.

Nếu đã thương lượng xong hành trình phía trước, bốn người tự nhiên không hề lưu luyến cảnh hoang tàn đổ nát sau đám cháy kia.

.

Sắc trời theo thời gian trôi qua lặng lẽ sáng lên, Lương Hữu Chí và Lương phu nhân lập tức cùng bọn họ tới thôn trang phụ cận nghỉ ngơi chỉnh đốn, sau đó chỉ đường đi đến Tỏa Hoàng trấn, mới cáo từ đi về phía tây nam.

Phùng Cổ Đạo nhìn bóng lưng tràn ngập niềm tin và hy vọng của Lương thị phu phụ, cảm thán nói, “Hầu gia lại làm một chuyện tốt.”

“Lại?” Tiết Linh Bích tự tiếu phi tiếu.

“Hầu gia còn cứu ba cái mạng nhỏ của chúng ta.”

“Phải không?” Tiết Linh Bích quay đầu lại nhìn hắn.

Phùng Cổ Đạo cảm thấy ánh mắt y có gì đó khác lạ, nhưng suy xét thật lâu cũng không suy xét ra được nguyên cớ nào, đành phải bồi cười, “Đương nhiên. Nếu không nhờ Hầu gia võ công cái thế, đại sát tứ phương, chỉ sợ ta và Lương phu nhân bọn họ đều phải chôn thân trong biển lửa rồi.”

“Ngươi và Lương phu nhân?” Tiết Linh Bích không hiểu sao lại thấy những lời này có chút chói tai.

Phùng Cổ Đạo vội vã sửa lời, “Ta cùng với Lương thị phu phụ.”

Tiết Linh Bích cười lạnh, “Tự mình đa tình. Chỉ sợ dù ngươi muốn chết cùng bọn họ, bọn họ còn chê ngươi dư thừa.”

Phùng Cổ Đạo liên mồm đáp lại, “Đương nhiên đương nhiên. Cái mạng này của ta là lưu lại cho Hầu gia, sao có thể tùy tiện để ngưởi khác mơ ước chứ!”

“Rảnh rỗi ba hoa, không bằng lên đường.” Tiết Linh Bích trong tay chống quải trượng mà Phùng Cổ Đạo vừa mới tìm tới cho y, chậm rãi xoay người.

“Hầu gia.” Phùng Cổ Đạo nhìn động tác chậm chạp của y, trong lòng sinh ra một tia không nỡ, “Có cần ta cõng ngươi không?”



Sau nửa canh giờ, Phùng Cổ Đạo từ dưới đáy lòng hung hăng mắng nhiếc bản thân đã nhất thời nhẹ dạ nhanh mồm.

“Nhanh thêm chút nữa.” Mặc dù ở trên lưng hắn, Tiết Linh Bích vẫn thẳng lưng, “Chúng ta phải gấp rút đến Tỏa Hoàng trấn trước khi trời tối.”

Phùng Cổ Đạo đau khổ nói, “Hầu gia, ngựa cũng cần nghỉ ngơi.”

“May mà bản hầu cưỡi không phải là ngựa.”

“…”

Tiết Linh Bích: Tầng tầng lớp lớp, mê mê mang mang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK