chúng tôi này lớp 6 đó mãi là những đứa trẻ hồn nhiên như vậy, dành cho nhau là mến mộ, không vừa ý là dỗi, dỗi một tí lại làm lành. ngôn ngữ nghèo nàn đến đáng sợ, muốn chửi nó cũng chẳng biết chửi kiểu gì, toàn lôi tên bố mẹ ra đại chiến. hết tên bố mẹ rồi đến tên ông bà, nhiều khi đứa nào nội công thâm hậu còn lôi cả tên cụ kị tổ tiên sống lại mất. còn bây giờ ấy hả, chính là gọi bạn bằng tên của bạn + tên bố/mẹ đi kèm ==
tôi khi đó có thể vì mải nói chuyện rồi bị nhắc, có quyền dỗi cậu, bơ cậu ấy. SY thực sự là một tên không để miệng ăn da non. cậu ấy biết cách khuấy động không gian tẻ nhạt trở nên sôi động, dù có đứng yên một chỗ cũng làm người ta thấy đẹp mắt, nhịn không được mà bắt chuyện. sau này, khi trầm mê lặn ngụp trong hàng đống ngôn tình, tôi thấy một câu nói, hình như trong "yêu em từ cái nhìn đầu tiên": cậu ấy đứng ở đâu, nơi ấy biến thành phong cảnh...
thực sự cậu ấy đủ ấm áp, khiến người ta muốn đến gần
người như thế, làm sao có thể không chú ý, làm sao có thể không rung rinh được?