Bên cạnh tôi có thứ gì đó rơi xuống, tôi giơ tay ra sờ, là tóc, hơi ươn ướt. Tôi có chút do dự, một đôi tay chạm vào tay tôi, để tôi đem cái đầu đặt lên trên phần cổ, còn chưa chạm vào cổ, tôi liền mở mắt.
Tôi thấy Trương Nhàn nhìn tôi mỉm cười, chỉnh lại đầu cho tôi, sau đó ngồi ở bên cạnh. “Thật xin lỗi, bởi vì có chút chuyện trì hoãn, có lẽ tớ không thể mai táng cùng chỗ với cậu.”
Tôi nói: “Cậu đã sớm muốn gϊếŧ mình sao?”
“Có lẽ cậu đã quên mất.” Trương Nhàn nói, “Ngày hôm đó dưới tàng cây này, tớ hôn cậu, cậu nói cậu cảm thấy đồng tính luyến ái và khác phái luyến là giống nhau, đa phần đều không thể ở bên nhau lâu dài. Tớ nói tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy, cho dù sau khi chết, tớ cũng sẽ ngồi trên ghế đá công viên, chờ cậu đến tìm tớ. Tớ cứ tưởng là cậu phản bội tớ trước, cho nên tớ muốn cậu chờ tớ. Tớ không chỉ mắc bệnh tâm thần, mà còn là một thằng ngu xuẩn.”
Tôi không quên, dù là nhân cách chính hay nhân cách thứ hai, tôi đều thích hắn.
Thời điểm ban ngày, bên ngoài bức tường trắng quanh bệnh viện phản xạ ánh sáng đến lóa mắt, tôi thấy hắn luôn hướng ra ngoài cửa sổ im lặng. Cho nên cũng thấy tên bác sĩ tâm lý vô lương tâm đi vào phòng. Tôi từng xem một bộ phim phóng sự, có nói rằng: Trên thế giới này, kẻ kinh khủng nhất không phải là kẻ điên, mà là kẻ thông minh cơ trí nhưng không có tình người. Bất cứ kẻ nào cũng không có quyền đùa giỡn chúng ta.
Tôi thấy kết cục này cũng không quá nát, thân thể chỉ là căn phòng chứa đựng khi còn sống. Không có thì thôi. Tôi nắm chặt tay Trương Nhàn, nói với hắn: “Không sao, em yêu anh.”