Thứ hai, khế ước Cộng Hữu, cả Thuần thú sư và dị thú đều có thể hủy bỏ khế ước bất cứ lúc nào. Khế ước này rất ít được các Thuần thú sư chọn dùng bởi lẽ việc quản lý dị thú rất khó khăn, có thể mất dị thú.
Thứ ba, khế ước Sinh - Tử, khế ước này Thuần thú sư có quyền lực cao nhất. Dị thú bị vứt bỏ sẽ mất hết linh lực, trở về cấp sơ đẳng, thậm chí trở thành thú vật bình thường. Thuần thú sư tử - dị thú tử, dị thú tử - Thuần thú sư không bị ảnh hưởng gì.
Lại nói, Diên nhi, con phải nhớ rõ, không phải Võ giả nào cũng đều thành Thuần thú sư. Cho dù linh lực ban đầu của con là trung cấp tam kỳ.
Vậy nên không có gì phải lo lắng.' Dạ phụ thân chậm rãi,
'Vâng, nhi tử hiểu.'
'Được rồi, Diên nhi mau ký khế ước đi.' Dạ phụ thân phất tay, một vòng sáng mờ bao quanh Dạ Diên cùng Quái Quái.
Dạ Diên tập trung linh lực vào lòng bàn tay phải, đám mây nhỏ xám xịt - biểu tượng của Dạ gia hiện lên, trôi nổi lững lờ.
'Nhân danh Dạ gia, thế lực bóng tối. Gọi ra khế ước Cộng Hữu, Dạ Diên chủ tử cùng dị thú Hắc Thố Quái Quái. Ký kết!'
Quả cầu mây như có sự sống, từ từ lướt trên các đầu ngón tay sau đó bay một vòng xung quanh Dạ Diên. Tiếp đó bay về phía Quái Quái, Quái Quái đứng ưỡn ngực nghiêm chỉnh nhìn theo quả cầu mây.
Chợt quả cầu mây khi sắp tới gần Quái Quái bỗng nhạt màu dần.
Dạ Diên vội vàng tập trung tinh thần lực 'Nhân danh Dạ gia, xuất kích thế lực bóng tối.'
Hai bên thái dương Dạ Diên dần dần sẫm màu, thấp thoáng hiện lên hoa văn kỳ quái không rõ ràng...
Lúc hoa văn vừa tắt, quả cầu mây liền xám rõ, bay thẳng vào mi tâm Quái Quái.
Dạ Diên không khống chế nổi, khóe miệng trào ra một vệt máu, thân hình bé nhỏ lung lay ngã ập xuống đất.
'Phiu.' Oa oa, chủ nhân bị làm sao vậy,
'Diên nhi.' Dạ phụ thân vội thu lại vòng tròn bảo hộ, chạy tới ôm lấy Dạ Diên.
'Phụ thân, đau...' Đau quá, cho dù năm đó bị trúng đạn hay lăn xuống dốc núi mấy trăm mét đầy sỏi đá cũng không bằng, từng mạch máu xao động lúc nóng lúc lạnh.
'Diên nhi ngoan, gắng chịu đựng.' Khế ước ban đầu là khó khăn nhất, Diên nhi chỉ vừa thức tỉnh, còn chưa trải qua rèn luyện, đáng lẽ ra không nên vội vàng. Một phần cũng vì cứ nghĩ Dạ Diên sẽ ký khế ước Chủ Tớ, mức độ nguy hiểm thấp hơn. Thật không nghĩ...
Dạ mẫu thân nghe thấy bất thường vội vàng chạy ra: 'Diên nhi.'
'Phu nhân, ta...' ta xin lỗi, ta thật đáng chết, Diên nhi sau này có ảnh hưởng gì đều là do ta hại nó.
Dạ mẫu thân vốn dĩ là một Luyện dược sư, vậy nên vội vàng xem xét một lượt rồi bắt mạch cho Dạ Diên.
Lúc lật ống tay áo trái lên, Dạ mẫu thân liền sửng sốt 'Đây là...'
'Diên nhi làm sao?' Dạ phụ thân vươn tay định bắt mạch cho Dạ Diên cũng sửng sốt 'Đây...'
Một mảnh im lặng, Dạ Diên nằm trong lòng Dạ phụ thân không biết là ngủ hay ngất từ lúc nào.
Quái Quái hai chi trước ôm vạt áo Dạ Diên, mắt ngơ ngác nhìn hai người, nhìn qua nhìn lại vẻ khó hiểu.
'Haha...'
'Hahaha...'
'Phiu.' Oa, chủ nhân, Quái Quái chui vào lòng Dạ Diên dụi dụi, chủ nhân sinh bệnh tại sao hai người lại cười vui vậy chứ, chủ nhân tỉnh tỉnh đi, không ai nói cho Quái Quái nghe, Quái Quái không hiểu gì hết.
'Thật tốt quá, mau đưa Diên nhi về phòng nghỉ ngơi.' Dạ mẫu thân giọng hân hoan, nói xong liền vội vàng chạy vào phòng 'Xuy nhi, Diên ca ca của con trở thành Thuần thú sư chân chính rồi. Haha...'
Thuần thú sư? Diên ca, thành công rồi, thật tốt quá. Phượng Tĩnh Xuy vui mừng rồi lại suy nghĩ không thôi.
Theo lẽ thường, các tiểu Võ giả sẽ được gia tộc huấn luyện cho tới mười tuổi. Trong khoảng thời gian này, tiểu Võ giả sẽ thử nghiệm khế ước cùng dị thú của gia tộc nuôi dưỡng. Mười tuổi sẽ vào Học Viện, Thuần thú sư cùng Võ giả sẽ được phân chia ở các hệ khác nhau. Ở đó tiếp tục rèn luyện năm năm, tỷ lệ trở thành Thuần thú sư là một phần mười. Vậy nên khi các hài tử trở thành Thuần thú sư liền được gia tộc đưa vào Học Viện huấn luyện.
Như vậy, Diên ca có phải hay không...
Những tháng ngày yên ổn qua khiến nàng quên mất rằng, ở thế giới này mình là kẻ yếu. Nữ nhi không có linh lực, lại không súng ống đạn dược, chỉ cần một tiếng hét, nàng đã là bã thịt dưới vuốt dị thú.
Phượng Tĩnh Xuy nàng cũng không tài giỏi đến mức chế tạo được súng ống.
Dao găm phi tiêu ở nơi này chỉ là trò đùa của trẻ con, 'Shit!' Phượng Tĩnh Xuy bực bội, chưa bao giờ nàng cảm thấy chán ghét và phẫn hận thân thể nhỏ bé của mình như lúc này. Ông trời, đã đưa ta đến đây tại sao lại muốn đưa ta vào đường cùng? Là kiếp trước nghiệp chướng quá nặng bây giờ phải trả hay sao?
Trên chín tầng mây, lão trung niên mặc hoàng bào dở khóc dở cười 'Nghiệp chướng là rác rưởi gì? Phượng nhi à, con nghĩ nhiều quá.'
Mỹ nhân bên cạnh tà mị cười, hai ngón tay thon dài cầm nho đã bóc vỏ đã lột vỏ vào miệng, sau đó 'Phi!' một tiếng phun hạt ra.
Lão trung niên mặc hoàng bào nhìn nhìn rồi ai oán 'Phu nhân, nàng thật giỏi giết phong cảnh. Đã bao nhiêu năm mà vẫn không đàng hoàng nhã nhặn được là sao?'
Mỹ nhân lườm nguýt đầy phong tình 'Phu quân, chàng không hiểu, đó là lạc thú, lạc thú nha.'
'Haidà, ta thua nàng. Nàng xem Phượng nhi, thật dễ thương đúng không. Lại nói, Thanh nhi đã thành, còn Chu nhi và Bạch nhi, ai da, ta thật khổ tâm...'
Ba vị trung niên cùng phu nhân nhà mình ngồi ghế dưới nghe lão trung niên hoàng bào tỏ vẻ ta thật bất đắc dĩ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi 'Hừ, là con của chúng ta. Ngươi diễn kịch xót xa như vậy làm cái gì!'
Mỹ nhân trên khóe môi luôn treo nụ cười tiếp tục bóc vỏ quýt, trong lòng rủa thầm 'Lão già, chờ Phượng nhi trở về. Ta xem nó xử lý ngươi như thế nào.'
Tháng bảy, tám đại gia tộc oanh động, Học viện Hoàng Gia tuyển sinh, đây cũng là lúc tình hình giữa các gia tộc xáo trộn nhất.
Từ trước giờ, Dạ gia, Lôi gia cùng Phong gia tuy không phải cùng chính tuyến nhưng cũng có chút giao tình, ngươi lùi một bước, ta nhường ngươi một bước. Tương tự có Xích gia, Mộc gia nước sông không phạm nước giếng. Còn lại Giang gia, Diễm gia cùng Sơn gia ngoài mặt quan hệ rất tốt, cùng mưa đồ lật đổ các gia tộc còn lại, còn thực chất bên trong không ai biết được.
Ân oán, thủ đoạn cùng mưu mô là thứ không thể thiếu khi Thiên Viêm đại lục tồn tại tám đại gia tộc mà vị trí vương giả ngàn đời chỉ có một.
Hòa bình là thứ vĩnh viễn không ai nghĩ tới. Bởi vì họ có sức mạnh, có lực lượng, tinh thần cường giả tồn tại và ăn sâu trong máu thịt gan tủy, truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Đó là thứ mỗi người trên đại lục này hướng tới, sinh vì nó, tử cũng vì nó.
...
Dạ gia không ham tranh chấp không muốn giơ tay đoạt mạng người. Nhưng người cho ta một nhát ta phải trả họ một đao, người xô ta xuống bùn, ta phải đẩy họ vào biển lửa chính là di ngôn ba mươi bảy thế hệ trưởng lão truyền lại.
Vậy nên trong vô tình, Dạ gia trở thành gia tộc hắc ám và khát máu nhất. Không ai biết, tình cảm giữa các thành viên Dạ gia, các gia tộc đỏ mắt tìm cũng không có được một phần mười. Giả như có người nói ra, thử hỏi ai tin?
Người bán thịt luôn đáng sợ hơn người bán rau, đó là lý lẽ ăn sâu trong tiềm thức.
...
'Đại trưởng lão, nhị trưởng lão ngày ngày khỏe, tháng tháng an nhàn.' Dạ Cảnh cùng năm nam hài đồng loạt cúi người vấn an.
'Haha... Giỏi, giỏi. Các hiền tôn ngồi đi.' Đại trưởng lão tinh thần vui vẻ hẳn, 'Mấy tháng qua các hiền tôn vất vả rồi. Hôm nay gia gia cho mở tiệc, các hiền tôn hãy ăn uống thoải mái. Các nhi tử cùng nương tử của mình cũng đừng vì phép tắc mà trách phạt bọn chúng.'
'Vâng, đại trưởng lão.'
'Trước hết, ta thông báo cho mọi người một tin vui.' Nhị trưởng lão cao giọng.
Mọi người im lặng lắng nghe, Nhị trưởng lão chậm rãi thổi trà, đưa lên môi nhấp
Một ngụm...
Hai ngụm...
Ba ngụm...
'Gia gia, Mặc nhi đói.' Nhóc béo tròn vo xoa xoa cái bụng bĩu môi nhìn Nhị trưởng lão lên án.
'Haha, Viên Viên, chờ gia gia một lát được không?' Nhị trưởng lão cười cười dỗ dành nhóc béo
Mặc nhi, tên thân mật là Viên Viên, tròn tròn, cùng tuổi với Dạ Diên nhưng thấp hơn ba bốn phân, thân mình ú ú, mắt to tròn, nhìn giống nữ hài bốn tuổi hơn hẳn, quệt quệt môi 'Gia gia, người ăn thịt nè, nước trà vừa khó uống vừa không tốt nữa.'
'Được được, gia gia nghe theo Viên Viên, không uống nữa.' Nhị trưởng lão đặt vội ly trà lên bàn 'Diên nhi, tiến tới đây.'
Dạ Diên bây giờ mới đặt Phượng Tĩnh Xuy vào lòng Dạ mẫu thân, đi lên phía trước.
'Mau cho mọi người xem.'
'Vâng.' Dạ Diên xoay người nhìn xuống, giơ tay trái lên, cổ tay hướng ra phía trước, nhẹ nhàng kéo ống tay áo xuống.
Toàn sân một mảnh im lặng, có vài tiếng 'Oa...' thán phục của các hài tử.
Ánh mặt trời gần nửa buổi sáng chiếu rõ, trong lòng cổ tay trái của Dạ Diên, một hoa văn quỷ dị u ám hiện rõ trước mắt mọi người. Một hoa văn - biểu lộ một dị thú bị thuần phục - đang nằm trên cổ tay một nam hài sáu tuổi.
Mất gần nửa khắc, toàn bộ Dạ gia mới tiêu hóa xong thông tin Dạ Diên là Thuần thú sư, Thuần thú sư nhỏ tuổi nhất Thiên Viêm đại lục, kém hơn một tuổi so với thiên tài Lôi gia và hai tuổi so với thiên tài Thủy gia. Hai hài tử này, năm nay Lôi Vũ chín tuổi còn Giang Lâm Nhạc tám tuổi, khi nhập học đã khiến toàn đại lục chấn động.
'Mọi người đã biết, hài tử chưa tới mười tuổi đã là Thuần thú sư thì sẽ được vinh hạnh nhận vào Học Viện Hoàng Gia.' Nhị trưởng lão sau khi thấy mọi người đã bình tĩnh trở lại liền tiếp tục bàn việc chính.
Dạ Diên ngây người.
Phượng Tĩnh Xuy tim đập liên hồi, Dạ ca, phải đi rồi sao?