Nó nhớ sáng nào nó cũng đánh 1 giấc tới 6h rồi mới chuẩn bị đi học. Nó không giống người ta dậy sớm ăn sáng mà chỉ tập thể dục. Nó ghét mập bụng kinh khủng mặc áo dài mà cái bụng to đùng thì ôi thôi khổ sở làm sao. Bởi vậy nó sở hữu 1 thân hình tương đối chuẩn ít nhất nó không có mỡ bụng là nó thầm tạ ơn ông trời rồi. Ngắm mình trước gương nó buộc mái tóc tóc xoăn của mình 1 cách gọn gàng rồi chào ông bà nội đi học. Nhìn nó lúc này cũng thục nữ lắm giày búp bê, áo dài trắng với chiếc nón lá song hành với con bạch mã phi ngay đến trường. Tính nó quái gỡ lắm thích đi học 1 mình nhưng đi về là phải đi chung. Vào đến lớp là nó an tọa ngay vào chỗ ngồi – vị trí bàn nhất. Nó được đặc cách như vậy là cũng có nguyên nhân. Chuyện là mắt kính của nó bị người ta lấy mất cả lớp phải hùng tiền lại mua cái kính khác cho nó không thì nó bị ông bà nội nó phanh thây. Hôm đó nó khóc như mưa nhìn nó mà ai cũng thấy chạnh lòng hết đứa này đến đứa khác thay nhau an ủi nó rồi còn chọc nó cười nữa. Nó hạnh phúc vì lũ bạn này lắm bây giờ nó còn nhớ tụi nó nhiều hơn. Nó nhớ ngày đầu tiên – ngày định mệnh nó và lũ bạn gắn bó với nhau…
Ngày đó, nó trong danh sách lớp 11b2 mà còn học chung với vài bạn học cấp 2 nên nó vui lắm. Mắt nó dừng lại ở tên của 1 người rồi 1 người nữa, nhưng thôi nó cũng không lạ gì nên lặng lẽ bước vào lớp. Nó cứ cắm đầu đi mà không hề biết rằng có nhiều ánh mắt đang nhìn nó. Người ta nhìn nó vì 1 số là người quen còn 1 số là nghe danh nó đã lâu bây giờ mới được gặp. Nó nghe nhiều lời bàn tán về nó mà nhức cả đầu:
“ Êh. Đó không phải bồ cha Trung sao?”
“ Hình như là vậy. Nhưng không phải đang quen Như sao?”
“ Nghe nói nhỏ này với nhỏ kia là bạn thân á!”
“ Quen 1 lúc 2 người sao? Lợi hại thiệt.”
“ Không phải đâu, nhỏ này đòi chia tay mà.”
“ Cá tính nhỉ? Nhưng chắc đau khổ lắm!”
“ Tội nghiệp thật.”
…………………………………
Từ khi nó bước vào lớp đến giờ nó toàn nhìn thấy những ánh mắt tội nghiệp dành cho nó mà dị ứng hết cả lên. “ Mấy bạn hiểu gì chứ? Tôi không đáng thương như mấy bạn nghĩ đâu! Hừ” Đang hậm hực với 1 mớ bồng bông suy nghĩ bỗng nó bị 1 ai đó kéo ngược lại. Nó định giơ tay đánh cho 1 phát thì ngay trước mặt là cái tên đáng ghét nãy giờ mà mọi người nhắc tới - Phan Thành Trung. Trung chớp mắt 1 cái nó hiểu ngay nên an tọa vào bàn Trung ngồi phá tan bầu không khí chợ búa khi nãy. 2 đứa bắt đầu nói chuyện trên trời dưới đất rồi tha hồ giỡn mà không thèm để ý đến mọi người xung quanh.( Có người còn không thể hiểu được 2 đứa đó mới chia tay hay là bị thần kinh vậy)Cũng đúng thôi, nhưng chia tay đâu phải không được làm bạn tốt có lẽ 2 đứa nó là ngoại lệ cũng nên. Nhưng có 1 người nhìn nó không thiện cảm cho lắm. Nó thôi không giỡn nữa trở về ngoan hiền như mọi ngày. Thầy Phúc bước vào đọc 1 danh sách dài ngoằn nghèo những cái tên nhưng mà không có tên nó. Cuối cùng thầy phán 1 câu:
“ Năm nay xếp lớp theo học lực nên có 1 số thay đổi không giống như lúc đầu. Bạn Kim Anh và Thảo Như sẽ vào lớp 11b1 học. Mời các em về lớp học của mình.”
Nó đứng dậy nhìn Trung vừa cười vừa nói:
“ Thôi mình không duyên nợ rồi. Tôi đi đây ông ở lại vui hén. Hihi”
“ Bà yên tâm. Tui sẽ thường xuyên dòm ngó bà. Đừng hòng thoát khỏi tay tôi.”
Kết thúc cuộc nói chuyện lâm li bi đát của 2 đứa nó. Nó và Như bước vào lớp với 1 tràng pháo tay thật nồng nhiệt. Đa số đều là bạn học của nó từ nhỏ đến lớn còn có “người chồng không bao giờ cưới” của nó nữa. “ Người chồng không bao giờ cưới” đó không ai xa lạ là Trưởng ban gà mía Bảo. Sở dĩ gọi như vậy xuất phát từ việc lúc nào có ai theo đuổi thì y như rằng nó lấy Bảo ra thế chân. Hình như riết thành thói quen vì 2 đứa không có quen ai nên lấy nhau ra làm bia đỡ đạn, lúc nào cũng đi học chung rồi ngồi gần nhau nữa mới sốc. Sau này Bảo có người yêu nên nó ra rìa cũng không dám mượn làm bia nữa chỉ biết tự lực gánh sinh. Nó nhớ có 1 lần có 1 bạn nam ở lớp bên cạnh để ý nó nên mua tặng nó 1 bông hồng nhưng bạn đó không dám tặng nên nhờ Trung tặng giúp. Nó đang ngồi cuối lớp tám với ông “ chuối xiêm” ( hình như cũng thích nó) thì Trung bước đến làm nó giật cả mình, Như cũng nhìn nó. Nó hỏi:
_ “ Vụ gì đây?”
“ Tặng bà nè!”
_ “ Ai tặng?”
“ Bạn tui.”
_“ Thôi tui không nhận đâu. Ông đem về đi. Từ nay đừng tặng tui kiểu này nữa không tui giận đừng trách.”
“ Bà nhận dùm tui đi. Tui lỡ hứa với người ta rồi mà. Năn nỉ ák.”
_ “ Tui nói KHÔNG LÀ KHÔNG.”
“ Bà nhận rồi bỏ sọt rác cũng được. Năn nỉ mà.”
_ “ Ông tự đi mà bỏ sọt rác. Tui không nói chuyện với ông nữa. ”
Trung bỏ ra về trong tràng vỗ tay của cả lớp. Trung tức giận không phải vì mất mặt mà là vì nó giận không thèm nói chuyện với ai luôn. Tức quá Trung vứt bông hồng vào sọt rác lớp nó rồi chưởi cho thằng bạn 1 trận:
“ Từ nay về sau mày đừng có nhờ tao tặng nữa. Nó giận tao rồi.”
Tuấn năn nỉ:
“ Mày không tặng thì ai tặng mà nó lấy nữa đây?”
“ Mày muốn tặng thì tự đi mà tặng. Mua thì mua 11 bông màu khác nhau mà tặng.”
Nói rồi Trung tức tối bỏ đi nhưng trong lòng có chút gì đó vui sướng lạ. Trung chỉ nói cho có lệ nhưng không ngờ hôm sau Tuấn mua 11 bông hồng mỗi bông màu khác nhau có kim tuyến rắc lên mỗi cánh hoa thật còn đang lấp ló ở cửa lớp của nó. Nó với Duy đang chơi Karô nên không quan tâm lắm. Đến khi Tuấn bước vào lớp đến bên cạnh nó, nó sửng sốt đứng dậy lùi về phía sau 3 bước hỏi:
_ “ Chuyện gì nữa đây?”
“ Tặng bạn.” Nói xong Tuấn đặt bó hoa trong tay nó rồi chuồng nhanh về lớp.
Nó đứng hình 1 hồi lâu, lấy lại tinh thần hỏi Duy:
“ Cái gì vậy trời?”
Duy chỉ biết lắc đầu. Nó nổi điên lên 1 2 đem hoa đi trả. Và kết quả là hôm đó bó hoa được trao tặng cho thầy Ngữ Văn lớp bên cạnh còn tụi bạn lớp nó ai cũng phải nể nó hết. Bởi vì tụi con trai lớp kế bên tuyên bố quyết phải chinh phục được tụi con gái 11b1. Con gái với con trai lớp nó nghe được tức ứ máu hôm nay coi như nó đã trả được thù nên lập công lớn. Nhu nhỏ bạn thân ngồi kế bên nó hỏi:
“ Êh nếu là ông Trung tặng mày lấy chứ gì hả?”
“ Lấy cái đầu mày ák. Tao không ham hố vậy đâu?”
“Thiệt hôn? Vậy sao mày đỏ mặt?”
“ Hả? Tao có đỏ mặt hả?”
“ Có sao không? Haha chết mày rồi con.”
Nó với Nhu lo cười nói mà đâu biết có 2 người đang lặng lẽ dõi theo. 1 là Như ngồi trên nó và 1 người nữa là Duy ngồi phía sau nó. Cuối giờ Như hỏi nó:
“ Có thật bà còn thích Trung không?”
“ Tui không có. Bà đừng hiểu lầm.”
“ Là tôi hiểu lầm sao? Vậy sao mặt bà lại đỏ?”
“ Chắc tại tui hết hồn. Thôi tui về đây Duy đang đợi.”
Khi xuống lấy xe, Duy đã đứng ở cổng xe đợi nó.
“ Sao lâu vậy?”
_ “ Tại lớp trưởng hỏi xíu chuyện ák mà. Hihi”
“ Chuyện gì vậy? Có quan trọng không?”
_ “ Chuyện con nít ấy mà. Hihi”
“ Thật không? Hay chuyện về Trung?”
_ “ Ừm…”
“ Bạn không sao chứ?”
_ “ Tui ổn mà. Xin lỗi Duy……”
“ Chuyện gì?”
_ “ Chuyện tui….. lấy bạn ra làm bia mỗi khi ai đó chọc tui. Tui xin lỗi nhưng sau này bạn có bạn gái tui sẽ không vậy nữa. Tui hứa ák.”
“ Giống Bảo phải không? Hihi?”
_ “ Uả? Bạn biết rồi hả?”
“ Ừm nhìn kĩ là biết mà. Làm bia cũng được mà. Hihi. Thôi đi về đói bụng quá àk!”
_ “ Okê bâybi”
Trên đoạn đường về, 2 đứa nó cứ thỉnh thoảng nhìn nhau rồi cười cười nói nói nhìn cứ như tình nhân ấy. Nhưng kì thật tụi nó không nói gì không thừa nhận cũng như không bác bỏ cũng không hiểu tụi nó nghĩ gì. Và cũng chính những lúc không nói gì của tụi nó mà có người thứ 3 chen vào và làm tụi nó xa nhau hơn. Nó và Duy không có bắt đầu cũng không có kết thúc nên cũng không có gì để nhắc mỗi khi gặp lại có chăng chỉ là những bài tập Toán, những từ vựng Tiếng Anh mà Duy không hiểu. Còn nó vẫn cứ vui đùa 1 cách vô tư bên lũ bạn, dường như nó không biết buồn vậy. Nhưng có ai nào biết nó vẫn nhớ những lúc 2 đứa cùng đi thư viện rồi cái lần đi học về 2 đứa cố ý về sau nên đi vòng ngã vào chợ bị bạn bè chọc chỉ biết cười trừ, rồi lần đi học cùng chỉ lo nói chuyện nên Duy đâm xe vào nó làm 2 chiếc xe ngã nhàu ra mặt đất còn 2 đứa nó phóng vội xuống đứng ôm mặt cười. Người qua đường trêu nó:
“ Hai cái đứa này, đi xe đạp mà cũng tông nhau cho được!”
Còn 2 đứa nó thì cười trừ, và tất cả cũng chỉ có vậy mà thôi. Bây giờ chỉ là những kỉ niệm đẹp giống như Trung vậy, nó cố tận hưởng mùi vị thời cấp 3 đáng nhớ này. Hôm nay là ngày cuối cùng đi học, nó không mặc áo dài như mọi khi mà hưởng ứng phong trào “ điên điên” của cả lớp mặc đồ thể dục. Vừa đặt chân lên bậc cầu thang đầu tiên nó bị ai đó gọi lại từ phía sau:
“ Êh mập. Đợi đi với!”
Nó quay lại thì không ai xa lạ chính là Trung chết bầm, nhoẻn miệng cười đáp trả:
“ Ok.”
“ Êh bà có nhớ hồi năm cấp 2 hk?”
“ Vụ gì?”
“ Đi cầu thang nè.”
“ Àk… nhớ. Thì sao?”
“Hôm nay bữa cuối ùi làm lại nhé!”
“ Okê bâybi”
Thế là Trung bịt mắt nó lại dẫn nó lên đến bậc thang cuối cùng của lầu 3, chưa hết vừa vào đến lớp nó đã bị lũ bạn chơi cho 1 vố. Như mọi khi nó vào chỗ ngồi của mình, chưa kịp ngồi xuống Sĩ đã bắt quạt làm bột mì tinh để sẳn trên cánh quạt bay tán loạn làm quần áo đầu tóc của nó trắng tinh. Lần lượt những thành viên khác của lớp cùng chung số phận, ai cũng tức điên lên rượt Sĩ chạy lòng vòng sân trường. Tụi con gái lại bị Vinh cầm con rắn giả rượt chạy la hén in ỏi, nó cũng la không kém gì. Đến khi vào học, nó cầm bình sịt tuyết đứng nép ở phía sau cửa chính chờ thầy Nghĩa vào. Nhưng sự đời không như mình muốn, đi cùng thầy có thầy Lét song hành. Nó trong tư thế sẳn sàng hành động thì đột nhiên cả lớp đứng dậy xua tay lắc đầu. Thầy Lét tò mò định nhìn vào khe cửa xem ai nấp ở đó, còn nó đứng đợi nãy giờ sao không thấy ai vào liền sịt 1 loạt tuyết ra cửa không ngờ toàn bộ đều trúng ngay khuôn mặt thầy Lét. Thầy hết hồn chạy mất dép còn thầy Nghĩa với cả lớp được 1 trận cười nghiêng ngã, nó thì không biết mình đã gây ra tội gì cứ đứng đó mở to mắt nhìn lũ bạn rồi tiếp tục sịt tuyết. Thầy tiến đến mở cửa ra nói nhỏ:
“ Đi ra đi cô nương. Dọa thầy Lét chạy mất dép rồi tính trốn luôn hả?”
Nó mặt ngu chưa từng có, đến khi nghe Nhu kể lại mọi chuyện nó mới vỡ lẽ ra ôm bụng cười trong sự dòm ngó của mọi người. Nó nhớ hôm đó nó năng nổ lắm, bất cứ bài tập Toán nào thầy viết lên nó cũng đều giơ tay hết. Thầy gọi nó lên làm bài đơn giản là cái bài đó khó mấy bài dễ thầy ứ thèm kêu, nhìn mặt nó tức khi không làm được rồi vui mừng khi giải được cả câu làm thầy cũng vui theo. Ở trường nó là 1 học sinh ngoan hiền dịu dàng dễ thương, cũng khá dễ mến, ít nhất là học sinh toàn trường không ai ghét nó làm nó hãnh diện vô cùng. Rồi đến ngày khai giảng, chẳng hiểu sao nó lại hát mở màn chương trình nữa, nó ít hát trừ khi thi nhưng hôm nay bài hát nó thể hiện lại làm cho người ta đau lòng “ Tiết học cuối cùng”. Nó bước ra sân khấu với bộ áo dài trắng tinh tươm nhìn nó dễ thương sao sao ấy lấm lút lại nhìn xuống sân khấu làm cho người ta phải tò mò. Cất giọng hát mà ba mẹ nó đã cho, lần lượt nhìn từng khối lớp sau cùng dừng lại ở lớp nó. Nó cứ nhìn chăm chăm ở đó mà hát:
Thời gian đừng như gió
Mãi mê bay biếc tới cuối trời
Để chúng ta nói với nhau lời chia tay
Ngày dần trôi, còn bao giây
Giờ chia tay sớm hết rồi
Thấy có ai đứng trên sân nhìn hoa rơi
Ngồi trong lớp biết bao điều tựa như giấc mơ mới hôm nào
Cả khi ước bao năm trở dần dần xưa
Này tim ơi nghe đồng hồ gõ nhịp lòng
Gõ yêu thương vào trong
Mùa hè đến mang theo gió theo mưa (tick tock tick tock)
Mùa thi ta lo lắng xôn xao (tick tock tick tock)
Ngày chia tay nghe tim đang gõ nhịp lòng
Nhắc chúng ta đừng quên
Khẽ bước xuống bậc thềm tiến về phía lớp nó, những ánh mắt yêu thương ánh lên niềm cảm xúc. Bất giác mắt nó rưng rưng những ánh mắt kia đã rướm lệ, nó nhìn mã đến khi sợ mình khóc nó quay sang lớp khác tiếp tục hát mà nó không biết rằng nó hát làm cho người ta khóc nhiều hơn.
Chiều nay hẹn ai đó ở trong sân nơi có đồng hồ
Rất ước mong vẫn giữ lại ngày hôm nay
Này người ta cười xing ghê
Lòng đang rất muốn nói gì
Nhớ những khi ở bên nhau giờ ra chơi
Cần bao phút, bao kim giờ
Để thời gian sẽ quay trở lại
Để lưu hết bao kỉ niệm ngày hôm nay
Này tim ơi nghe, đồng hổ gõ nhịp lòng
Giữ cho nhau ngày cuối năm
Ngày thơ cũ có bao điều
Đẹp tựa giấc mơ mới hôm nào
Đừng xa nhé những yêu thương dành cho nhau
Ngồi bên nhau thêm
Trang lưu bút xanh màu
Ném viết nhanh truyền tay
Chiều nay ngồi trong lớp
Thầy cô như khác mọi ngày
Khẽ lắng nghe tiếng kêu đồng hồ kia
Bạn bè ơi ngồi bên nhau
Cười tươi lên dẫu bây giờ
nói với nhau những ước mơ của ngày mai
Cần bao phút bao kim giờ
Để thời gian sẽ quay trở lại
Để lưu hết những kỉ niệm ngày hôm nay
Này tim ơi nghe đồng hồ gõ nhịp lòng
Giữ cho nhau ngày hôm nay…………………..
Kết thúc bài hát nó tiến vào trong, sau lưng là tiếng thúc thích của bạn bè nó nhưng nó vẫn bước đi như định hướng cho cuộc đời nó vậy. Tiếp tục công việc mà thầy cô đã giao cho nó, nó cầm trên tay những tấm giấy khen của thầy cô vừa nâng niu vừa cố tìm kiếm tên của ai đó. Nó cứ đi tới đi lui khi phát thưởng cho thầy cô xong nó mới được về chỗ ngồi. Đảo mắt thật nhanh cúi đầu xuống mà tiến về phía trước, lớp nó sẵng lòng chừa chỗ ngồi cho nó. Đám con trai thì tíu ta tíu tít còn lũ con gái thì lặng nhìn nó thật lâu mới mĩm cười nó cũng cười đáp lại. Sau phần thầy Hiệu Trưởng khai mạc lễ tổng kết năm học xog là phần đọc cảm nghĩ của học sinh. Nó là người được cô Ngữ Văn tin tưởng viết bài và đọc. Văn nó cũng đạt nhưng không hay lắm chỉ được cái là có giọng nói truyền cảm dễ nghe dễ đi sâu vào lòng người. Nó bước lên bục cố cầm chặt tờ giấy như sợ nó bay đi mất, cô nhìn nó mĩm cười ra hiệu “ Cố gắng lên!”. Nó bắt đầu đọc:
“ Kính thưa quý vị đại biểu, quý thầy cô cùng toàn thể các bạn học sinh thân mến!
Em tên là Huỳnh Kim Anh, Học sinh lớp 12B1 Trường THPT Quảng Trọng Hoàng. Hôm nay em được vinh dự nói lên những suy nghĩ của mình cùng các bạn trong ngày tổng kết năm học.
……………………………………………………………………………………………………………………………
Kính chúc quý vị đại biểu, quý thầy cô cùng toàn thể các bạn học sinh có thật nhiều sức khỏe, thành công trong công việc. Chúc các bạn học sinh khối 12 đậu các kì thi tốt nghiệp, đại học với số điểm thật cao và hoàn thành được ước mơ của mình. Sau cùng chị xin chúc các em khối 10, 11 học thật giỏi, cố gắng đừng làm thầy cô buồn lòng và đừng phụ lời tin cậy mà các anh chị đã trao cho các em.
Em xin hết!”
Giọng nó vang khắp trường, khắp quán nước, ngôi nhà xung quanh trường nó ai cũng chăm chú lắng nghe. Nó kết thúc trong tràng pháo tay nồng nhiệt nhất từ trước tới giờ, theo sau là những tiếng nấc, có bạn đã òa khóc, nó cũng khóc theo. Trong quá trình đọc nó chẳng dám nhìn ai chỉ cố gắng đọc và đọc đôi mắt thả hồn theo gió bay khắp trường. Nó về với lớp nó, về với những người bạn đã gắn bó bấy lâu nay mà kìm nén cảm xúc của mình. Nó không thể khóc bây giờ được nó phải kiên cường đến phút cuối, quyết không để lệ rơi. Âm thanh của thầy Hiệu Phó vang lên:
“ Sau đây là phần phát thưởng cho các học sinh, những em có tên sau đây vui lòng di chuyển nhanh về phía sân khấu. Xin cảm ơn!”
“ Khối 12: Huỳnh Minh Thư, Trương Thị Vẹn, Huỳnh Kim Anh, Võ Ngọc Nhu, Nguyễn Thị Quỳnh Như, Nguyễn Trung Hiếu, Văn Thị Mỹ Chi, Lê Minh Chí, Dương Thanh Nam,……………….”
Lễ Tổng kết năm học kết thúc, tụi nó cứ ôm chầm lấy nhau mà khóc, trai gái gì mặt cũng ướt lem. Và những hình ảnh đó, những giọt nước mắt đó làm nó không sao quên được nói khác đi là nó không nỡ quên.. Hình ảnh ngôi trường nó học, tiếng nói thầy cô bạn bè dần dần mờ hẳn đi rồi vỡ òa cùng tiếng lòng của nó. Cố gạt đi giọt nước mắt đọng nơi khóe, nó trở về là nó – 1 đứa bất cần đời có chút tàn nhẫn và ngang như cua.