****
Theo chân giáo sư McGonagall đi vào lễ đường, nhìn trần nhà được phù phép và các ngọn nến lơ lửng trên không các phù thủy nhỏ không khỏi thốt lên vài câu khen ngợi kinh ngạc, nhất là các phù thủy nhỏ vẫn luôn sống ở Muggel lần đầu tiên được tiếp xúc với sự thần kì của thế giới phép thuật. Điều này khiến cho gương mặt hơi chút tái nhợt vì bị các hồn ma đùa giỡn lúc nãy trở nên tốt hơn nhiều.
Isadora nhìn quanh lễ đường, ánh mắt lơ đãng lướt qua chỗ ngồi của các giáo sư, bí mật tặng cho cha một nụ cười, cha vẫn luôn như vậy, áo chùng đen, âm trầm và áp suất thấp quanh người. Thế nhưng, mặt Isadora đen lại, cái con công lòe loẹt, tự kỉ còn hơn cả Malfoy nói luôn miệng bên cạnh cha kia là sao, không thấy cha đối với hắn rất khó chịu hay sao? Hừ, chờ đấy, cô nhất định sẽ tặng cho hắn một vài món quà khó quên.
Mà lúc này, người được con dơi nhỏ của chúng ta “để mắt” đến, ngài Gilderoy Lockhart trong lòng không hiểu sao lạnh run, câu chuyện đang nói dở dang với con dơi lớn cũng im bặt.
Snape đối với người đồng nghiệp mới đã chiếm mất chiếc ghế giáo sư phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám mà anh luôn yêu thích vốn đã rất không hoan nghênh, ngay sau khi nghe hắn ta khoe khoang lại càng không muốn để ý đến. Nếu đây không phải là sảnh đường anh đã cho anh ta một bùa hóa đá để đôi tai được yên tĩnh rồi. Lão ong mật bị đống đồ ngọt nhét đầy não rồi mới chọn một bao cỏ như vậy về làm giáo sư. Thôi không quan tâm đến kẻ làm anh không vui kia, Isa vừa hướng anh cười, con bé sẽ là một Slytherin ưu tú, anh chắc chắn như vậy.
“Em ấy kìa!” Hermione Granger ngồi bên dãy bàn của Gryffindor đưa tay chỉ về phía Isadora trong đám tân sinh năm nhất, lần gặp nhau ở tiệm sách sau khi cô lấy lại tinh thần thì đã không thấy cô bé xinh đẹp kia đâu. Không ngờ em ấy cũng là tân sinh năm nay, không biết em ấy sẽ vào nhà nào? Em ấy là quý tộc, có lẽ sẽ vào Slytherin, nhưng Xà viện trước giờ chưa từng nhận học sinh có dòng máu Muggle. Không thể không nói tiểu thư vạn sự thông vẫn còn đang nhầm lẫn Isadora là một quý tộc Muggle.
“Cô bé ở tiệm sách, không biết sẽ vào nhà nào?” Ron Weasley nhìn theo hướng Hermione chỉ, năm nay em gái út Ginny của cậu cũng là tân sinh năm nhất, chắc chắn sẽ là một Gryffindor dũng cảm. Nếu vào cùng nhà hai người có khi sẽ thành bạn tốt.
“Hey, Harry, bồ đang nghĩ gì vậy?” Ron lay tỉnh người vẫn luôn không chú ý kia, từ hè này Harry đã kì lạ như vậy, luôn luôn ngẩn ngơ.
“Không, không có gì.” Harry Potter, Cứu Thế Chủ vĩ đại tỉnh lại khỏi suy nghĩ, cười như không có gì.
Ron đầu óc đơn giản không suy nghĩ nhiều, chỉ để ý đến em gái sắp đến lượt phân loại, nhưng Hermione không dễ lừa như vậy. Nhưng mà cô nàng tóc nâu cũng không nói gì nhiều, chờ lễ phân loại xong cô sẽ tìm cơ hội nói chuyện riêng với Harry.
Lúc này lễ phân loại đã tiến hành được một nửa.
“Graham Pritchard.”
“Slytherin.”
“Ginny Weasley.”
Nghe giáo sư McGonagall vừa hô lên tên của mình, cô nàng tóc đỏ hồi hộp đi lên ngồi xuống ghế, đội lên chiếc mũ không biết đã bao nhiêu năm không giặt, rất nhanh, ngài mũ đã có câu trả lời.
“Gryffindor.”
Bỏ chiếc mũ lại trên ghế, Ginny Weasley nhanh chóng chạy về phía các anh của mình, rất nhanh chóng hòa nhập vào đàn sư tử tràn đầy nhiệt tình.
“Isadora Prince.”
Giọng giáo sư McGonagall vừa dứt, lễ đường im lặng trong tích tắc rồi vang lên từng tiếng xì xầm càng lúc càng lớn.
“Prince? Giáo sư McGonagall vừa nói đến Prince sao? Chúng ta không nghe lầm?”
“Oh, Merlin, thật sự là Prince?”
“Không phải nói gia tộc Prince đã không còn người nữa sao?”
“Ai sẽ là Prince nha?”
Trong khi các học sinh đang xì xầm thắc mắc, các giáo sư cũng không yên ổn nổi, một Prince mười một tuổi đến Hogwarts, đây là việc sẽ khiến thế giới pháp thuật gợn sóng trong một thời gian dài. Dù sao tình hình của gia tộc Prince trong mấy chục năm gần đây thì ai ai cũng biết, tự nhiên đi ra một Prince nhỏ, không muốn người khác để ý cũng không được.
“Severus, một Prince nhỏ, thật khiến người ta kinh ngạc.” Dumbledore vừa ăn kẹo đường vừa cười hỏi giáo sư độc dược, đôi mắt màu lam sau mắt kính không khỏi suy nghĩ sâu xa. Người khác có thể không biết giáo sư độc dược học có quan hệ gì với nhà Prince, nhưng ông thì biết, hiện tại tự nhiên xuất hiện một Prince nhỏ, Severus không tránh khỏi liên quan. Lúc hè khi thư nhập học được gửi đi ông đã muốn hỏi Severus, đáng tiếc lúc đó giáo sư độc dược còn đang bận tham gia hội nghị độc dược học mỗi năm một lần tại Đức, không có thời gian gặp mặt ông.
“Hừ!” Snape chỉ hừ lạnh một tiếng mà không nói, trong lòng thầm mắng Dumbledore cáo già, anh biết một khi Isa đến Hogwarts thì sẽ không giấu diếm được lão ong mật nữa, chuyện con bé là con gái anh sớm muộn gì cũng lộ ra thôi. Kiểu gì, cuối lễ phân loại lão ong mật cũng sẽ gọi anh lên phòng hiệu trưởng.
Dumbledore cũng không hỏi tiếp, bỏ kẹo đường vào trong miệng, cười híp mắt nhìn xuống đám nhỏ nhập học năm nay còn chưa được phân loại, hi vọng nhìn ra Prince nhỏ là người nào. Nhưng, không cần Dumbledore phải mất công tìm kiếm, Isadora trong hàng ngàn ánh mắt của người trong sảnh đường bước đến trước mặt giáo sư McGonagall cúi chào rồi mới đến ghế ngồi xuống, sắc mặt hơi đổi đội lên chiếc mũ phân loại sẽ quyết định nơi cô ở trong bảy năm tới.
“Prince? Em ấy là Prince?” Hermione không hỏi kinh ngạc trợn mắt nhìn người đang đội ngài mũ “huyền thoại”, cô còn nghĩ em ấy là quý tộc Muggle, không ngờ lại là một Prince. Nhưng, không phải quý tộc phù thủy rất phản cảm với Muggle sao? Hôm đó em ấy còn mặc đồ Muggle, thật kì lạ.
“Ron, bồ nói xem em ấy sẽ vào nhà nào?” Hermione thúc cùi chỏ vào người Ron, trong “Sinh mà cao quý”, Prince thường thường sẽ vào Ravenclaw, đôi khi cũng có một vài người vào ba nhà khác, không giống như Malfoy và Weasley luôn luôn vào Slytherin hoặc Gryffindor.
“Tớ không biết.” Ron cũng kinh ngạc không kém, nhưng không biết tại sao cậu lại có cảm giác cô bé sẽ vào nhà mà cậu không thích.
Harry Potter an tĩnh ngoài ý muốn, không tham gia vào cuộc thảo luận của hai đứa bạn, đôi mắt xanh lá đầy mờ mịt, có một số việc đã thay đổi. Không biết là tốt hay là xấu.
Trong khi những người khác trông ngóng quyết định của ngài mũ quyền lực, Isadora lại đang không nóng không vội trò chuyện với giọng nói vang lên trong đầu mình.
“Ồ, con gái của Severus, thật là một kinh ngạc đầy bất ngờ. Chân thành, kiên định, cố chấp, ẩn nhẫn, trí tuệ, lại giảo hoạt. Ôi, xem ta thấy gì này, ý tưởng này thật không tốt chút nào.”
“Ngài sẽ nói với hiệu trưởng sao?” Vì một vài lí do, Isadora thật sự không thích nổi vị hiệu trưởng nhìn qua hiền lành như một người ông nhà hàng xóm nhưng thực tế lại giảo hoạt hơn cả hồ ly kia.
“A, cô bé, con nghĩ sao?” Đây là một ý tưởng điên cuồng, không phải là việc mà một quý tộc chỉ chăm chú nhìn vào lợi ích và muốn đứng ở trung lập nên làm. Nhưng nó có thể hiểu, khao khát tình thân, Slytherin luôn luôn thiên vị người nhà. Ngay từ khi cô bé đội nó lên đầu nó đã biết cô bé nên đi vào nhà nào, nhưng đây là một quyết định nguy hiểm.
“Con sẽ không mang lại nguy hiểm cho Hogwarts.” Isadora tự tin và kiên định nói.
“Ta có thể tin con sao?”
“Slytherin luôn xem trọng lời hứa.” Cha yêu nơi này, cô mới sẽ không khiến mọi chuyện đi vào ngõ cụt, nhưng cô nhất định phải làm. Vì cô, vì cha và vì cả Slytherin, cô sẽ không buông tha cho ý định của mình. Cô biết mình nên làm thế nào.
“Nhưng, cô bé, con phải biết, một khi thất bại, hậu quả kia con không gánh vác được.”
“Thất bại chỉ dành cho kẻ yếu, Slytherin không phải là kẻ yếu.” Cho nên cô sẽ không thất bại.
Vài phút trôi qua, vẫn chưa có quyết định nào cho Isadora, người trong lễ đường không thể không thay cô lo lắng. Snape nhíu mày, nhìn qua lại càng thêm âm trầm, con bé là một Slytherin trời sinh, đáng ra không nên lâu như vậy, trừ phi chiếc mũ kia biết được gì đó. Một khi đội chiếc mũ kia lên đầu, mọi bí mật của ngươi sẽ không là bí mật với nó nữa. Isa đang nói gì, hay đúng hơn là đàm phán gì với chiếc mũ ngàn năm không giặt kia?
“Draco, sao lại lâu như vậy?” Blaise không khỏi lo lắng cho Isadora, tuy chỉ mới tiếp xúc không được bao lâu nhưng cậu thực sự thích cô bé.
Draco lắc đầu, cậu cũng lo lắng, nhưng không giống Blaise lo Isa không vào được Slytherin. Hè này cậu có rất nhiều thời gian ở bên cạnh Isa, cậu hiểu Isa là người như thế nào. Hi vọng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Xem ra ta không lay chuyển được quyết định của con.” Ngài mũ không khỏi thở dài, Slytherin ai nấy đều cố chấp như vậy.
Isadora im lặng không nói, chờ đợi phán quyết cuối cùng trong buổi đàm phán này, cô phải nhanh chóng kết thúc, cha chắc đang rất lo lắng.
“Nếu đã như vậy, ta hi vọng con có thể thành công.” Lặng yên một lúc, như đang ngẫm nghĩ lại cho quyết định của mình, có lẽ đây là một sai lầm. Nhưng với sự kiên quyết của cô bé này, cho dù nó nói cho Dumbledore chưa chắc có thể khiến cô bé dừng lại, không khéo lại làm cho cô bé càng thêm điên cuồng. Một Slytherin điên cuồng, đây tuyệt đối là tai nạn.
“Nhưng, nếu ta cảm thấy Hogwarts gặp nguy hiểm ta sẽ nói chuyện này cho Dumbledore và cả cha con.” Là một vật phẩm pháp thuật trong lâu đài, nó có rất nhiều cách để biết Isadora đang làm gì.
“Cảm ơn ngài đã tin tưởng.” Isadora không khỏi thầm thở ra, Dumbledore không biết là tốt nhất, như vậy việc gì cũng đều dễ làm hơn. Tất nhiên cô cũng không muốn cha biết, cha nhất định sẽ ngăn cản không cho cô làm.
“Slytherin.”
Tiếng tuyên bố của ngài mũ làm không ít người thở ra một hơi, còn tưởng là có chuyện gì.
Isadora bỏ mũ xuống, cúi người trước nó và giáo sư McGonagall rồi mới chậm rãi bước về phía dãy bàn Slytherin. Phía sau lễ phân loại vẫn tiếp tục.
Tại dãy bàn Slytherin, Draco vô cùng thân sĩ bảo người bên cạnh nhường chỗ cho Isadora còn mình thì kéo ghế ra chờ cô ngồi xuống.
“Cảm ơn, anh Draco.” Isadora không khỏi vì hành động quan tâm của ai kia mà nở nụ cười. Từ nhỏ, cô tiếp xúc nhiều nhất chính là gia tinh và bức họa, được một người sống sờ sờ quan tâm, cảm giác này thật tốt.
“Lúc nãy xảy ra chuyện gì sao?” Cậu có thể đoán ra giữa Isa và mũ phân loại có chuyện gì đó, nhưng cụ thể như thế nào vẫn không rõ ràng, đại khái có liên quan đến cha đỡ đầu đi. Chiếc mũ kia tuyệt đối là thứ biết nhiều bí mật nhất thế giới pháp thuật, may mắn là nó không thể tùy tiện nói ra, nếu không nó đã bị người ta bí mật hủy diệt từ lâu rồi.
Isadora liếc mắt nhìn lên dãy bàn giáo sư, không sao cả cười nói. “Không ạ. Có những việc cần phải nói rõ ràng nếu không sẽ rất khó bắt tay vào làm.”
“Cần anh giúp em một tay không?” Từ khi Isadora bước vào sảnh đường, Draco luôn chú ý đến cô, đương nhiên cậu sẽ không bỏ lỡ ánh mắt khó chịu của Isa dành cho Gilderoy Lockhart. Draco thâm ý nhìn kẻ khoe khoang ngồi cạnh cha đỡ đầu, nói. Cậu cũng sẽ không hiểu lầm rồi cho rằng việc mà Isa nói chính là chỉnh bao cỏ kia, đó chỉ là việc nhỏ, vốn chẳng cần nói nhiều với mũ phân loại làm gì. Cậu cũng hơi tò mò, không biết Isa sắp sửa làm gì ngoại trừ việc “vui đùa” cùng Gilderoy Lockhart.
“Không, em có thể tự xử lí.” Isadora lắc đầu, mắt híp lại đầy nguy hiểm còn môi lại trái ngược nở rộ một nụ cười ngọt ngào, bình tĩnh cự tuyệt ý tốt của khổng tước bạch kim nhỏ.
Draco không khỏi thay Gilderoy Lockhart bi ai vài phút, đắc tội với một người am hiểu độc dược, hơn nữa còn là một Prince, tin tưởng những ngày tháng sau này của bao cỏ kia sẽ rất đặc sắc, tuyệt đối là một kỉ niệm vô cùng khó quên. Hai, nhìn Isa thế này, mấy ai có thể liên tưởng đến cô bé xinh đẹp ngọt ngào trước mặt chính là con gái của cha đỡ đầu, ngay cả dáng vẻ híp mắt đầy nguy hiểm kia cũng không giống, có lẽ được di truyền từ mẹ. Càng nghĩ cậu lại càng tò mò về người mẹ kia của Isa, đáng tiếc, cha đỡ đầu kín miệng không chịu nói, ngay cả cha của cậu cũng giấu luôn.
Nhìn vẻ ăn ý từ từng cái liếc mắt của hai người, các Slytherin im lặng quan sát không thể không cảm thán, tình cảm của Malfoy và Prince thật tốt. Khó có thể nói hai nhà có trở thành thông gia hay không. Nhưng bọn họ chẳng cần thắc mắt quá lâu, vì không cần biết Isadora là vô ý hay cố tình thì chiếc nhẫn gia chủ trên tay cô bị lộ ra khỏi tay áo chùng, các Slytherin nhìn thấy và hỗn loạn trong gió bởi kinh ngạc.
Trong khi những người khác còn đang bận tiêu hóa thông tin mà Isadora mang đến, người đã biết chuyện từ trước - Blaise ngồi cạnh bên còn lại của Draco hiếu kì quay đầu qua, nhỏ giọng hỏi. “Cậu và Isadora đang nói đến ai?” Vì cuộc gặp gỡ tốt đẹp trên tàu, quan hệ của họ đã phát triển tới bước gọi tên thánh của nhau.
“Bao cỏ.” Draco ngắn gọn trả lời, là một gia tộc nhanh nhạy nhất thế giới phù thủy về tình báo, cậu khẳng định Blaise còn so với người khác hiểu rõ Gilderoy Lockhart là người như thế nào hơn.
“Ông ta khi nào thì đắc tội Isadora rồi?” Blaise không thể không kinh ngạc, hôm nay là ngày đầu tiên của năm học, theo lý thì hai người này còn chưa đụng chạm gì với nhau mới đúng, không lẽ là xích mích từ trước?
“A, việc này...” Draco vô nhân đạo cười trên đau khổ của người khác, đôi mắt màu lam xám lóe ra tia sáng chờ xem kịch vui. “... là bí mật.”
Cậu không thể nói, vì tên kia làm cha đỡ đầu khó chịu nên bị Isa ghi thù được. Huống chi, sự việc hỗn loạn ở tiệm sách khiến Isa bị phạt kia, sâu xa mà nói là có liên quan đến Gilderoy Lockhart, nếu tên kia không ở đó khoe khoang khoác lác mà chiếm dụng tiệm sách làm nơi kí tặng thì đã không xảy ra việc chen lấn rắc rối đó rồi.
Blaise không tiếp tục hỏi, nếu Draco không muốn nói, rất khó để moi được thông tin gì từ miệng cậu.
Cuối cùng lễ phân loại cũng hoàn thành xong, lúc này Dumbledore đứng dậy, tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang ra, dường như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả học sinh của mình tại đây. Cụ nói:
“Chào mừng các trò bước vào năm học mới ở Hogwarts. Trước khi các trò nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là ngu đần! Mít ướt! Vặt vãnh! Véo! Cảm ơn.”
Dumbledore vẫn đứng đó, chờ cho mọi người vỗ tay hoan hô xong lại nói tiếp.
“Năm nay, có một thay đổi về chức vị. Ngài Gilderoy Lockhart sẽ dạy các em môn Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám thay cho giáo sư Quirinus Quirrell đã xin từ chức để học cao hơn. Ta tin tưởng các trò đều đã biết những thành tích vô cùng nổi bật của giáo sư Lockhart.”
Lời nói của Dumbledore vừa dứt, phía dưới lại vang lên những tràng pháo tay hưởng ứng, thật hiển nhiên vị giáo sư mới đến rất được chào đón. Còn Snape và những người biết chuyện khác đều hừ mũi coi thường, thành tích vô cùng nổi bật, có thể nói ra lời này mà vẫn như cũ cười đến vui vẻ như Dumbledore thật sự là một chuyện không dễ chút nào. Lão ong mật biết rõ tên kia chỉ là một bao cỏ không hơn không kém.
Mỗi năm Hogwarts đều thay đổi một giáo sư dạy Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám, cả học trò và giáo sư đều quen cả rồi, nếu như có người có thể trụ đến năm thứ hai, đó mới là chuyện kì quái.
Lockhart tóc vàng mắt xanh mặc một cái áo chùng màu hồng nhạt đứng lên vẫy tay chào các học sinh, lộ ra nụ cười tám chiếc răng hoàn hảo. Không ít nữ sinh nhìn thấy đều ôm tim, không thể không nói, ngoại hình của Lockhart đủ lừa người.
“Gilderoy Lockhart, Huy chương Merlin đệ tam đẳng, hội viên danh dự của Liên đoàn Chống thế lực Hắc ám, năm lần liên tiếp được giải thưởng Nụ cười quyến rũ nhất của Tuần báo Phù thủy. Thật vinh hạnh có thể đảm nhiệm chức giáo sư Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám ở Hogwarts. Tôi sẽ mang đến cho các trò những tiết học thật phấn khích, xin hãy chờ mong.”
Lockhart mang theo nụ cười rực rỡ ngồi xuống, sảnh đường tim hồng bay phấp phới, các nữ sinh đỏ mặt ôm má len lén nhìn giáo sư mới. Còn nam sinh thì sùng bái nhìn, với những gì được ghi trong tự truyện của Lockhart, không một nam sinh đầy nhiệt huyết nào có thể cưỡng lại được, nhất là các Gryffindor nhiệt tình, lỗ mãng.
Isadora nhìn người đang vô cùng đắc chí mà khoe khoang khoác lác cạnh cha mình, mặt liền lạnh lại, cười nhạt, suy nghĩ thử xem nên sửa trị tên này thế nào mới tốt.
Sau màn phát biểu của Lockhart, thức ăn được dọn lên, các học sinh đã sớm đói bụng từ lâu liền cầm dao nĩa bắt đầu ăn. Isadora lựa chọn một ít rau dưa bỏ vào dĩa của mình, khẩu vị của cô khá nhạt, lúc trên tàu đã ăn qua điểm tâm nên cũng không đói.
Draco nhìn thấy như vậy, mím môi không nói, cậu trực tiếp hành động. Lấy một ít bít tết rồi cắt thành từng miếng nhỏ không tiếng động bỏ vào dĩa của Isadora. “Ăn hết.” Giọng nói chắc nịch, không cho phép cự tuyệt.
Isadora nhìn bít tết trong dĩa rồi lại nhìn Draco, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Draco cũng không mềm lòng, nghiêm mặt nói. “Không cho phép để thừa thức ăn.”
Blaise ngồi bên cạnh không khỏi cười, tình cảm của hai người tốt thật. Nghĩ lại cũng thấy không có gì lạ, nếu như cậu cũng có một cô em gái đáng yêu như vậy, cậu cũng sẽ chăm sóc em ấy cẩn thận như Draco. Là bạn bè từ nhỏ, cậu đương nhiên nhìn ra Draco chỉ xem Isadora là em gái, mà không giống những con rắn nhỏ còn lại còn đang rối rắm việc Malfoy và Prince có trở thành thông gia hay không.
“Em nên nghe lời Draco đi, em ăn rất ít. Hơn nữa, chỉ ăn rau không cũng không tốt cho sức khỏe.”
Isadora cảm thấy cuộc sống của cô ở Hogwarts đã định sẵn là bị quản chặt rồi, lúc trước chỉ có một người nay lại thêm một người nữa, đó là còn chưa có tính cha vào đâu.
Isadora ai oán bĩu môi, ngoan ngoãn ăn hết bít tết trong dĩa.
Các Slytherin yên lặng vừa ăn vừa quan sát, mỗi người đều sử dụng lễ nghi quý tộc hoàn hảo, chỉ trừ hai đóa kì hoa kiêm người hầu bên cạnh Draco hệt như quỷ đói đầu thai càn quét thức ăn trên bàn. Draco đã uốn nắn cộng thêm sửa trị hai người không ít lần nhưng lần nào cũng thất bại, cậu cũng đành buông tha, mặc kệ hai con heo đó.
Snape ngồi ở dãy bàn giáo sư nhìn xuống con gái, không tệ, có Draco quan tâm ít nhất con bé sẽ ăn uống đầy đủ. Thu lại tầm mắt, Snape chú tâm vào dĩa ăn của mình tránh để lão ong mật lại nhảy tới thăm dò anh, vì con gái đến Hogwarts, tâm trạng anh đang tốt, không muốn nhiều lời với cụ.
Ăn hết miếng bít tết và rau dưa cuối cùng trong dĩa, Isadora uống vào một ngụm nước bí đỏ rồi từ trong túi không gian lấy ra ba bình độc dược. Gồm dược xoa dịu, dược giải độc và dược dinh dưỡng. Tình trạng thân thể của cô cực kì xấu, nếu không có dược xoa dịu, chưa biết chừng lúc nào đó bỗng nhiên sẽ bị nổ tung. Uống thêm dược dinh dưỡng, hoàn toàn vì nếu chỉ trông chờ vào dinh dưỡng do thức ăn mang lại, cơ thể của cô sẽ không phát triển nổi, khả năng hấp thu dinh dưỡng trong ruột non của cô cũng không được tốt như bao người. Còn dược giải độc sao? Tất nhiên là vì uống độc được lâu năm, cơ thể cô cũng tích tụ không ít chất độc, không muốn chết thì ngoan ngoãn uống nó thôi.
Đó là còn chưa kể đến trước khi đi ngủ cô còn phải uống thêm dược ổn định pháp lực và ổn định linh hồn. Trên thực tế linh hồn và pháp lực của cô không ổn định, thường hay xảy ra vấn đề. Nếu cô không phải sinh ở gia tộc Prince, lại có cha là một độc dược đại sư, có lẽ đã chết từ lúc mới sinh rồi. Cuộc sống của cô hoàn toàn dựa vào độc dược để duy trì, còn thời gian duy trì được bao lâu thì chỉ có Merlin mới biết được, độc dược cũng không phải vạn năng. Giống như cha nói, độc dược có thể cầm chân thần chết, nhưng cái gì cũng có kì hạn, kì hạn đến, kết quả dành cho cô chỉ có một.
Lúc mới sinh Isadora, nhìn thấy tình trạng của con bé, Snape đã từng hối hận, con bé như vậy sinh ra cũng chỉ có thể chịu khổ. Cho dù anh là độc dược đại sư cũng không thể xoay chuyển tình hình, còn có thể cầm cự bao lâu anh cũng không dám nghĩ đến. Nhìn Isadora uống hết từng bình độc dược, Snape đau lòng, cũng không thể làm gì hơn ngoài việc tập trung nghiên cứu độc dược mới, anh hi vọng có một ngày mình sẽ phát minh ra loại độc dược có thể khiến con gái anh tiếp tục sống sót mà không cần khổ sở uống độc dược hằng ngày để duy trì mạng sống.
Uống hết độc dược, mùi vị trong miệng khiến cô không thoải mái, cầm ly nước bí đỏ uống một ngụm mới thấy thoải mái hơn.
“Em không khỏe sao?” Pansy ngồi đối diện với nhóm nữ sinh thân thiết hỏi, tay đẩy đến trước mặt Isadora một dĩa bánh ngọt nhỏ, nhìn rất ngon mắt. “Nếm thử đi, ăn rất ngon.”
Isadora uống độc dược thật sự nhiều, Pansy nhìn cũng không phân biệt được loại nào, phải biết, thành tích độc dược của cô không tệ lắm, độc dược nhận biết được là khá nhiều. Điều này nói rõ, dược mà Isadora uống không phải là loại bình thường, hơn nữa còn rất ít gặp, thường thì những loại độc dược hi hữu này chỉ dành cho những người có bệnh đặc biệt hoặc rất nặng. Pansy nhìn ra, tất nhiên các con rắn nhỏ khác cũng không ngoại lệ, xem ra sức khỏe vị gia chủ Prince này đặc biệt không tốt.
Độc dược Isadora uống đều đã được qua Snape cải tiến, tác dụng vẫn không đổi, nhưng màu sắc và mùi vị thì hoàn toàn biến dạng.
“Cảm ơn chị, chị Pansy.” Isadora lễ phép cảm ơn, nhìn qua không giống một gia chủ mà càng giống với đứa nhỏ ở cạnh nhà. Nếu không thật sự cần thiết, Isadora sẽ không đeo biểu cảm cần có của một gia chủ lên mặt. Cha và các bức họa trong nhà cũng không muốn cô phải như vậy, họ nói gánh nặng trên người cô đã đủ lớn, không nhất thiết phải tự ôm chuyện vào người. Chỉ cần cô không làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến Prince hay bản thân thì cô như thế nào đều có thể.
“Thân thể em có chút không tốt, uống độc dược liền ổn, không có gì phải lo lắng đâu ạ.” Isadora nhàn nhạt nói, vừa mới uống độc dược, thật ra cũng có thể ăn thêm chút ít. Isadora nhìn bánh ngọt Pansy đưa, nghĩ nghĩ một chút rồi cầm thìa lên ăn. Ừm, hương vị đúng là không tồi.
Thấy Isadora không nguyện ý nói nhiều, Pansy cũng không quá cố chấp gặng hỏi. Quay trở lại nói chuyện cùng với nữ sinh ngồi bên cạnh.
Cuối cùng bữa ăn tráng miệng cũng xong, Dumbledore đứng lên, biết cụ có chuyện muốn nói, cả sảnh đường im lặng.
“Sau khi ăn uống no nê ta có vài lưu ý đầu năm học gửi đến các trò. Nghiêm cấm học sinh năm nhất đi vào rừng cấm cạnh sân Quidditch, một số học sinh năm trên cũng nên nhớ điều ấy.”
Nói đến đây cụ nhìn vào hai anh em sinh đôi nhà Weasley, hai anh em này có lúc làm cụ và các giáo sư rất đau đầu.
“Ta cũng được giám thị Flich yêu cầu nhắc nhở các trò là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trên hành lang và không được dạ du sau giờ cấm. Danh sách các vật cấm đã lên đến hơn bốn trăm loại, các trò có thể đến văn phòng giám thị để xem chi tiết danh sách. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kì. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch. Và bây giờ, trước khi đi ngủ chúng ta cùng hát bài ca của trường.”
Dumbledore vẫy đũa phép, nhạc điệu nổi lên, cụ cười tủm tỉm, thích thú nhắc nhở các học sinh.
“Các trò có thể tự chọn tông thích hợp cho mình. Nào, chúng ta bắt đầu.”
Hơn ngàn phù thủy trong Hogwarts bắt đầu gào lên, không có nhịp điệu đồng nhất, tất cả y hệt một mớ hỗn độn như món cơm trộn đủ vị của Muggle, hỗn loạn không thể chịu nổi, nhiều người, nhất là Slytherin mặt đã đen đến nỗi có thể nhỏ ra mực. Bài hát này đúng là thách thức thưởng thức quý tộc của bọn họ, ngay cả việc hát như gào lên này cũng đủ khiến họ mất mặt rồi.
“Được rồi, huynh trưởng, dẫn học sinh của nhà mình trở về. Các trò, giấc ngủ là vô cùng quan trọng, không nên thức quá muộn.”
Lời tuyên bố của Dumbledore như tiếng trời, học sinh như ong vỡ tổ theo huynh trưởng của nhà mình về kí túc xá. Khác với ba nhà khác vội vàng, học sinh nhà Slytherin trực tự xếp hàng đi theo sau huynh trưởng, lúc nào cũng vậy, bình tĩnh, thong dong mà tao nhã luôn luôn là điều mà các con rắn nhỏ biểu hiện ra ngoài.