Editor: Hoa Mặt Trời
Nhạc Khuynh nói: “Sống một mình nên học một chút.”
Bọn họ chất đầy ba túi ni lông lớn, nhỏ nào dầu, muối, mắm, giấm, rồi cả trứng, thịt, rau củ quả rồi hùng hục trở về nhà. Nhạc Khuynh đeo tạp dề bước vào bếp, một giờ sau anh bê ra một nồi canh cải muối chua cay, hai bát cơm trắng và một nồi canh rong biển trứng ốp la.
Hạ Minh Thâm đang ăn cá, vừa nhai vừa luyên thuyên về trải nghiệm của mình sau khi chết. Nhưng nói được nửa chừng Hạ Minh Thâm cảm thấy câu chuyện cũng chẳng có gì nổi bật — Khi cậu vẫn còn là một hồn ma, cậu đã tìm mọi cách để có thể thoát khỏi nỗi cô đơn luôn đeo bám mình.
Nhạc Khuynh chăm chú lắng nghe, không hề hé răng lấy một lời. Hạ Minh Thâm nói khô cả miệng, nói xong, trong phòng lại quay trở về một khoảng lặng.
“Cậu hiểu chưa?” Hạ Minh Thâm nói: “Chuyện là như vậy đấy.”
Nhạc Khuynh nói: Hiểu rồi.”
“Thật à?”
“Thật.”
Anh không có vấn đề nhưng Hạ Minh Thâm chính là có vấn đề đấy. Cậu hỏi: “Vậy cậu thì sao… Tại sao cậu lại mua căn hộ này trong khi bản thân lại đi tỉnh khác học vậy?”
Thuê một căn hộ lại không sử dụng mấy năm sau lại mua luôn, nhìn từ bất kỳ góc độ nào thì nó vẫn không đáng, hơn nữa Nhạc Khuynh lúc đó cũng chỉ là một cậu học sinh nghèo bỏ nhà ra đi, và nguồn tài chính của anh ấy cũng không đủ để duy trì chi phí với một số tiền lớn.
Nhạc Khuynh hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy là tại sao?”
Hạ Minh Thâm thật là có một ý nghĩ nhưng thật khó để nói ra.
“A… cái này…” Hạ Minh Thâm lắp bắp nói: “Nếu cậu thật sự muốn hỏi, nếu như không phải là mượn tiền thì chắc là…”
“Vì Nhạc Thịnh?” Nhạc Khuynh đoán được cậu đang nghĩ cái gì.
Nhạc Thịnh là ba của Nhạc Khuynh, người sở hữu một công ty bất động sản, giàu có đến nứt đố đổ vách, sau khi Nhạc Khuynh cãi nhau với ông rồi bỏ nhà ra đi, một người kinh doanh có tiếng ở giới thượng lưu đã không ít lần đến phố Vân Thành này giảng hòa, cho anh rất nhiều đồ hiệu rồi tiền bạc nhưng tất cả đều bị Nhạc Khuynh từ chối.
Đối với một người như Nhạc Thịnh thì trả một số tiền nhỏ để thuê nhà giống như mua một túi kẹo cao su, hơn nữa mọi người đa số đều nghĩ rằng Nhạc Khuynh phải ở lại thành phố này học đại học C. Nhưng ông cũng chỉ là nghe nói, không chắc lắm nên chỉ lén lén lún lún bỏ tiền đi thuê phòng, mượn cơ hội này bồi đắp mối quan hệ với Nhạc Khuynh.
Tính toán sai lầm duy nhất có lẽ là Nhạc Khuynh đã không nộp đơn vào đại học C mà mang theo hành lý đến một tỉnh khác, điều này khiến cho nỗ lực của Nhạc Thịnh như công cốc.
“Cậu không sai.” Nhạc Khuynh nói, “Nhạc Thịnh đã trả tiền thuê nhà cho căn phòng này mấy năm, nhưng tôi không muốn dính dáng gì đến ông ta nữa, nên khi tôi vừa tích góp đủ tiền là đến gặp chủ nhà mua lại. Khi đó tôi cũng đã xác định sẽ học lên tiến sĩ ở đại học C, sớm muộn gì cũng sẽ quay lại đây.”
“— Cậu còn gì muốn hỏi nữa không?”
Hạ Minh Thâm trực giác thấy giọng điệu của mình có hút hung hăng, tựa hồ không vui lắm, chắc là tại vì bản thân vừa nhắc tới Nhạc Thịnh nên vội vàng ngậm miệng lại.
Nhạc Khuynh cũng không nói nữa, xoay người trở về phòng ngủ.
…frtunamjrgarden.wordpress.com @onnatencho…
Phòng 301 tòa 2 trở nên trầm lặng cho tới 10 giờ tối, Hạ Minh Thâm từ nhà vệ sinh bước ra, mang dép sột soạt, vừa vặn tay nắm cửa lại thấy Nhạc Khuynh lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ không một tiếng động, trong tay vẫn ôm một cái laptop vẫn còn sáng.
“Cậu muốn đi?”
“A, không, không, không có..” Hạ Minh Thâm vô tội nói, “Trong nhà không có kem với bàn chải đánh răng, tôi đi mua cái mới.”
Khi tối bọn họ đã đi siêu thị mua ba túi thực phẩm lớn nhưng lại quên không mua mấy đồ dùng hằng ngày này.
Nhạc Khuynh đặt máy tính xuống, nói: “Tôi đi với cậu.”
Đã muộn như vậy, ngay cả đèn của trường trung học cũng đã tắt, siêu thị cũng đã đóng cửa, chỉ còn cửa hàng tiện lợi mở cửa 24h. Khi Nhạc Khuynh đẩy cửa bước vào, âm thanh báo hiệu đánh thức anh thu ngân đang ngủ gật. Có rất nhiều thanh niên đến đây vào lúc nửa đêm, theo thói quen chỉ tay vào quầy thu ngân bên cạnh ở vị trí dễ thấy nhất: “Cửa hàng chúng tôi đang giảm giá, mua hai tặng một.”
Nhạc Khuynh đỏ mặt nhìn những cái hộp vuông ngay ngắn đó, nói: “Không.”
Cậu trai này như thuộc lòng, cho rằng vị khách hàng này hành động quá nhanh, nhanh nhảu nói: “ Cửa hàng này không bán thuốc tránh thai.”
Nhạc Khuynh: “…”
“Không bán cái gì?”
Hạ Minh Thâm đi vào cửa hàng sau vài bước, kéo kéo tay áo Nhạc Khuynh, “Ở đây không bán à?”
Cậu thanh niên vừa nhìn thấy cậu, tự cho là bản thân không tốt không có tính ý gì hết, mò mẫm sờ soạng dưới quầy: “Có… bôi trơn…bôi trơn…”
Nhạc Khuynh lớn tiếng ngắt lời: “Tôi mua kem đánh răng.”
Cả Hạ Minh Thâm và cậu thanh niên đều sửng sốt, Hạ Minh Thâm nói: “Tôi biết rồi! Cậu lớn tiếng như vậy làm gì!”
Nhạc Khuynh phớt lờ cậu, sải bước về phía khu nhu yếu phẩm hằng ngày, che đi tôi tai đỏ lòm sau kệ.
Trước khi đi ngủ, rửa mặt xong xuôi, Hạ Minh Thâm đắp trên cổ cái khăn lông mới bước ra gặp Nhạc Khuynh ở trước của, cậu suy nghĩ một hồi lựa lời cẩn thận nói ra cái mình tò mò: “Khi nãy cậu lén mua cái gì vậy?”
Nhạc Khuynh: “…”
Sắc mặt Nhạc Khuynh biến đổi mấy lần, lạnh lùng nói: “Hạ Minh Thâm.”
Hạ Minh Thâm: “Hả?”
Nhạc Khuynh: “…Cậu mau đi ngủ đi.”
Hạ Minh Thâm bị đuổi về phòng không thương tiếc.
Cái chăn bông là cái mà cậu đã dùng từ hồi cấp ba, tuy hơi cũ nhưng nó rất quen thuộc. Hạ Minh Thâm rúc sâu vào trong giường, gần như cảm thấy buồn ngủ ngay lập tức.
Chẳng mấy chốc, đèn trong phòng khách và phòng bên cạnh cũng tắt.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Hạ Minh Thâm mơ hồ có chút cảm động nghĩ rằng mối quan hệ giữa cậu với người đang nằm ở cách vách kia từ trước đến bây giờ có thể nói là một vòng tuần hoàn khổng lồ.
Trước đây, Nhạc Khuynh thân không một xu dính túi, một thiếu niên nổi loạn bỏ nhà ra đi, tình cờ được cậu nhặt về căn phòng đang thuê và ở đó suốt ba năm. Bây giờ thì trật tự bị đảo ngược, lại đến lượt Nhạc Khuynh đón cậu về — hắn so với hắn của trước đây giàu có hơn rất nhiều, ăn ở cũng không cần phải trả tiền thuê nữa.
…frtunamjrgarden.wordpress.com @onnatencho…
Cha mẹ của Hạ Minh Thâm qua đời khi cậu còn rất nhỏ, cậu được ông nội nuôi lớn. Ông bị bệnh tim đột ngột bị xuất huyết não qua đời khi cậu học cấp hai, sau đó cậu được dì đưa về nuôi.
Dì của cậu là một người bận rộn, bôn ba khắp nơi để buôn bán, một năm trở về thành phố này ở không quá một ngày.
Sau khi Hạ Minh Thâm đậu vào trường đại học C, dì cảm thấy ngôi nhà cũ cách trường quá xa, thêm công ty nơi cô ấy làm việc có sự thay đổi về nhân sự nên sau khi rảnh rỗi, dì đã thuê cho cháu trai mình một căn hộ ở phố Vân Thành bên cạnh trường đại học, phòng 301, tòa số 2 gồm hai phòng ngủ. Dì định rằng sẽ sống cùng cháu trai nhưng không ngờ sau khi nộp xong tiền đặt cọc thuê phòng, trụ sở chính của công ty đã ra lệnh điều động nhân sự chuyển dì về văn phòng chi nhánh, nên trong căn hộ bị trống một phòng ngủ.
Bởi vì sống một mình quá đắt đỏ, vì vậy Hạ Minh Thâm nhờ chủ nhà tìm giúp mình một người bạn cùng phòng khác để chia sẻ tiền thuê nhà với mình
Người bạn cùng phòng vẫn còn chưa tìm được, Bàng Tử Hoa lại tới mời cậu đi xem vở kịch mới của anh ấy với tư cách là khách mời, anh mang theo rất nhiều xiên nướng, buộc lại như một bó hoa để chúc mừng tân gia.
Bàng Tử Hoa là bạn tiểu học, bạn cấp hai và bạn học cấp ba tương lai của Hạ Minh Thâm. Bàng Tử Hoa còn có biệt danh là ‘Phán Hoa’(*), nhưng mà cậu ta không béo chút nào, ngược lại có chút quá gầy. Nghe nói cậu ta từ nhỏ đã ốm nhôm ốm nhách, nên mẹ của cậu ta đã dùng biệt danh ‘Phán Hoa’ hy vọng rằng con trai của mình có thể tròn trịa hơn một chút.
(*) Từ ‘Fat’ trong tiếng trung phiên âm thành Phán – có nghĩ là mập mạp.
Hạ Minh Thâm và Phán Hoa cùng nhau ăn xiên nướng, ăn một lúc lại thấy không đủ nên quyết định ra ngoài mua thêm đồ uống.
Trong mấy năm đó, khu đại học đang trong giai đoạn phát triển ban đầu, ngoại trừ sinh viên ra, khu phố bên cạnh trường học có thể có nhiều sức sống hơn. Bọn họ mua hai chai nước cam đá từ máy bán hàng tự động rồi đi dạo quanh phố Vân Thành cho tiêu thức ăn, đi một lúc lâu cũng không gặp lấy một bóng người, chỉ thấy rất nhiều mèo đang uể oải nằm phơi nắng ở khoảng trống của quảng trường.
Phán Hoa rất thích mấy sinh vật lông lá này nhưng vì mẹ cậu ta bị viêm mũi dị ứng nên cậu ta không thể nào nuôi một con để tha hồ cưng nựng mà chỉ có thể thể hiện tình yêu của mình cho mấy chú mèo của bạn cùng lớp, hay mấy con mèo hoang. Cậu ta ngồi khoanh chân lại vui vẻ vuốt ve mấy con mèo.
Hạ Minh Thâm tốt bụng nhắc nhở: “Cẩn thận coi bị cào đấy.”
Bàn tay của Phán Hoa chạm vào lưng một con mèo mướp, con mèo thờ ơ vẫy đuôi không thèm để ý đến con vật hai chân đang nịnh nọt này.
Con vật hai chân cười tít cả mắt: “Vắc xin lần trước em tiêm vẫn còn tác dụng nên em không sợ bị cào đâu.”
Cậu ta thích thú, động tác điêu luyện, chạm vào cổ con mèo mướp kêu gừ gừ. Không mất nhiều thời gian, tất cả những con mèo hoang đều bị cậu ta thu hút, trái ôm phải ấp.
Một con mèo mướp khác chạy vòng vòng quanh chân Hạ Minh Thâm, cái đuôi lông xù to của nó móc vào quần cậu. Hạ Minh Thâm vuốt ve con mèo thật lâu, nhận xét khách quan: “Cậu thật giống như một con nghiện nửa tháng rồi không được chạm vào kim tiêm vậy.”
“Cũng không khác lắm.” Phán Hoa nói, “Mấy nay gần chỗ tớ ở có một người buôn chó lãng vãng, suốt ngày đi bắt chó hoang, làm cho cả chó lẫn mèo đều sợ hãi bỏ chạy hết.”
So với mấy chỗ khác thì thành phố đại học này không có nhiều chỗ thích hợp cho sinh viên thể hiện tình cảm vì vậy nên có rất nhiều chó mèo hoang tụ tập ở đây, và hầu hết chúng đều không sợ người.
…Nếu người buôn chó biết được chắc có lẽ sẽ có một thảm họa.
Hạ Minh Thâm vừa nghĩ tới đây lại nghe thấy tiếng chó sủa nghe trông rất hoảng sợ từ bên trong bụi cây truyền tới.
Mấy con mèo sợ hãi bỏ chạy ngay lập tức.
Thù mới hận cũ chồng chất, Phán Hoa vô cùng tức giận, xắn tay áo lên tìm người buôn chó tính sổ.
Bọn họ chạy tới chỗ âm thanh phát ra, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông đang cầm theo một chiếc túi dệt dính đầy máu, một tay khác cầm theo một cây gậy, con chó Shiba vừa bị hắn đánh gãy một chân đang lê lết trên mặt đất gầm gừ.
Vào lúc người buôn chó giơ gậy tính đập thêm phát nữa, Phán Hoa đã đá một cú vào ngực hắn ta thật mạnh, Hạ Minh Thâm nhân lúc người buôn chó ngã xuống đất nhanh chóng chạy lại ôm con Shiba lên.
“Thằng nhãi! Mày làm cái gì vậy hả!” Thêm một người đàn ông khác, đang hút thuốc bước ra khỏi chiếc xe đậu ngay bên đường, trên tay cũng cầm một cây gậy.
“Chạy đi!” Phán Hoa đẩy Hạ Minh Thâm, cả hai ôm con chó chạy trốn.
Một thanh niên đội mũ chiếc mũ xô đang đi một mình, dáng người cao ráo, gọn gàng, khiến Hạ Minh Thâm phải liếc nhìn thêm lần nữa. Thanh niên đó đang cầm một cái cặp trên tay trái, đang trả lời điện thoại với một giọng điệu hết sức lạnh lùng.
Phán Hoa không ôm con chó nên chạy phía trước, thường xuyên quay đầu lại xem người buôn chó có đuổi kịp không, nhưng lúc quan sát cậu ta lại thấy cậu bạn của mình chạy càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng lại hẳn, nghĩ lại những con đường vừa chạy qua.
“Cậu nhìn cái gì vậy!” Phán Hoa vươn tay kéo cậu.
Hạ Minh Thâm không nói gì trực tiếp đưa con chó trong lồng ngực cho Phán Hoa: “Cậu chạy trước đi, lát gặp cậu ở phòng bảo vệ!”
“Này!” Phán Hoa hét lên, nhưng Hạ Minh Thâm đã quay đầu lại chạy đi mất hút vào góc phố.
—
Hồi ức không thể quên ~~
HẾT CHƯƠNG 5