• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô gia bị một mảnh áp suất thấp bao phủ, hai vợ chồng ông Ngô ngồi ở trong viện, hai người nghĩ đến những lời vừa rồi tiểu nha đầu Khương gia nói, tuy rằng ôm thái độ hoài nghi, nhưng hai người lại mơ hồ cảm thấy Khương Nhã nói đó là thật, con gái bọn họ đưa ra ngoài thật sự đã chết.

Bà Ngô đang ngồi dưới mái hiên với đôi mắt đỏ hoe, bà đã sáu mươi tuổi, khuôn mặt đã hằn dấu vết của năm tháng, vì mệt mỏi nên trông bà rất già, búi tóc hoa râm buộc sau lưng, đôi bàn chân nhỏ dị dạng đi giày thêu lỗi thời.

Bà Ngô thoạt nhìn giống như một bà lão sống trong xã hội cũ, là người phụ nữ duy nhất có đôi chân nhỏ trong thôn.

Lau nước mắt, bà Ngô nghĩ đến con gái mới sinh ra đã bị đưa ra ngoài thế nhưng mấy năm trước cũng đã không còn, cái loại thống khổ người đầu bạc tiễn người đầu xanh này làm cho bà Ngô đau thắt từng cơn

Con gái tội nghiệp của bà, không sống được một ngày tốt đẹp, cứ như vậy đi rồi.

Ông Ngô nhìn bộ dáng bạn già rơi nước mắt, bình tĩnh lại mở miệng nói: "Bà cũng đừng nóng vội, nói không chừng tiểu nha đầu Khương gia kia là nói bậy bạ, con gái chúng ta sinh ra mơ không báo mộng tìm chúng ta, sao còn đi tìm một tiểu nha đầu đây? Bà trước tiên thả lỏng tâm tư, chờ tin tức xác định rồi nói sau, đợi lát nữa lão đại trở lại, tôi cùng lão đại ra ngoài một chuyến."

"Vì sao không tìm hai chúng ta, ông không rõ ràng sao? Con gái đây là oán hận chúng ta, hận chúng ta vừa sinh ra đã đưa ra ngoài, hận chúng ta mấy năm nay sống tốt cũng không đi thăm nó, hận người trong nhà chúng ta, đem nó quên đi hu hu.." Bà Ngô càng nói càng khổ sở, nhìn tầm mắt ông Ngô cũng mang theo một chút trách cứ.

Năm đó điều kiện trong nhà không tốt, ông đưa con gái ra ngoài cũng là chuyện không có biện pháp, bằng không ở lại nhà còn không phải là chịu khổ chịu đói theo, người nhận nuôi kia lúc ấy xem như là người không tệ.

Năm con gái mười lăm tuổi, gia cảnh nhà ông chuyển biến tốt liền mang theo con trai lớn đến nhà người nhà kia thăm con gái, trùng hợp lần đó ông Ngô đi không gặp con gái, nói là đi học, lúc rời đi người nhà kia nói, con gái thế nhưng đã đưa ra ngoài, vậy thì không nên lại tới thăm, cho nên về sau ông Ngô cũng không đi qua nữa.

Ước nguyện của cha mẹ nào cũng mong con trai hóa rồng, con gái hóa phượng, người đang sống yên lành này bất chợt mất đi, điều này bảo bà Ngô làm sao chịu được.

Càng nghĩ càng khó chịu, bà Ngô ôm ngực, vẻ mặt mờ mịt mở to mắt ngồi ở chỗ đó thật lâu không nhúc nhích.

Đợi đến khi lão đại Ngô gia trở về, thấy thần sắc cha mẹ không thích hợp, vội vàng buông cuốc trong tay xuống, mở miệng hỏi: "Ba, sao vậy, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì hay không, hay là Ngô Tường lại phát sốt?"

"Căn Tử, em gái con xảy ra chuyện, đợi lát nữa con theo ba đi bên kia một chuyến xem một chút." Ông Ngô nói xong đỡ bà Ngô trở về phòng.



Ngô Căn nghe được lời ba nói, nghĩ đến nhị muội chưa từng gặp mặt kia, trong lòng cũng theo đó trở nên nặng nề.

Chưa đầy năm phút đồng hồ, ông Ngô từ trong phòng đi ra, trong tay còn cầm một xấp tiền mười tệ, nhét vào trong túi trước mặt Ngô Căn, sau đó hai người cùng nhau ra cửa.

* * *​

Khương Nhã về đến nhà, vừa vào cửa đã bị mẹ ngăn lại, Khương Nhã nhìn mẹ đen mặt trừng mắt nhìn mình, vẻ mặt mờ mịt.

Hôm nay hình như cô không có chọc mẹ đi, sao mẹ còn có bộ dáng muốn động thủ với mình?

"Mẹ, mẹ bị sao vậy?" Khương Nhã Lo sợ bất an mở miệng hỏi.

Dương Quý Mai nhìn con gái của mình, nghĩ đến tin tức vừa rồi nghe được, đen mặt hỏi: "Con vừa rồi đến nhà ông Ngô?"

"Đúng vậy, làm sao vậy, con chỉ nói hai câu thôi." Khương Nhã cảm thấy không có gì to tát, cũng trực tiếp trả lời.

Ai biết khương Nhã vừa nói ra lời này, Dương Quý Mai trong nháy mắt liền nổi giận, trực tiếp giơ tay vỗ hai cái về phía lưng Khương Nhã.

Lưng truyền đến từng trận cảm giác đau đớn, Khương Nhã cảm giác lần này nghiêm trọng, vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ.

"Mẹ, con đau, mẹ nhẹ một chút, nhẹ một chút, con làm gì sai sao?"

Dương Quý Mai tức giận, mở miệng nói: "Con không sai, là mẹ sai rồi, lúc sinh con cho con một lá gan lớn, con không nghe nói Ngô gia hai ngày trước tiêu tiền thuê người làm pháp sự, hai ngày nay tất cả mọi người đều tránh không qua Ngô gia, con ngược lại thì tốt rồi, còn dám đưa tới cửa, con nói con đi làm gì, hôm nay nếu con không nói ra một hai ba bốn đến, liền nhường con biết, biết mẹ con rốt cuộc tàn nhẫn đến mức nào!"

"Mẹ, kia cũng đều là gạt người, trên thế giới này làm gì có ma quỷ, Mao gia gia đều nói, hết thảy quái lực loạn thần đều là nói hươu nói vượn, chúng ta phải tin tưởng khoa học. Làm loại chuyện này chính là mê tín dị đoan phong kiến.."

Nhưng mà, Khương Nhã còn chưa nói xong đã bị Dương Quý Mai cắt đứt.

"Mê tín dị đoan phong kiến hay gì đó, cũng chỉ nói dễ nghe mà thôi, có một số việc khoa học không giải thích được, con chưa từng nghe qua một câu, thà tin có, không thể tin là không. Thế giới này rộng lớn như vậy, ai biết được chuyện gì xảy ra, con vẫn chưa nói cho mẹ biết, con đến Ngô gia làm gì?"

"Không có.. Không làm gì cả." Khương Nhã sợ hãi rụt cổ, dưới chân lặng lẽ lui ra sau hai bước, chỉ sợ Dương Quý Mai cảm xúc kích động liền xông tới đánh cô, mấy đòn vừa rồi, thật sự đau nha!

"Khương Nhã, mẹ nói cho con, thành thành thật thật ở nhà, chỗ nào cũng không được đi, lát nữa rửa chén, có nghe thấy không?" Dương Quý Mai nói xong liền vội vàng ra cửa.

Nhìn mẹ bước đi như bay, Khương Nhã lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nửa tiếng sau, Dương Quý Mai trở lại, trong tay còn thần bí bí cầm thứ gì đó, Khương Nhã nhìn thấy cái sừng nhỏ màu vàng lộ ra trong tay mẹ, trong lòng sinh ra một loại dự cảm không tốt.

"Mẹ, mẹ đi ra ngoài làm gì, còn có trong tay mẹ cầm cái gì vậy?"



Dương Quý Mai không để ý tới Khương Nhã trực tiếp đi vào phòng bếp, từ trong tủ lấy ra một cái chén hoa xanh đi ra, sau đó từ bên cạnh bếp lấy một hộp diêm, đem cái bùa bình an màu vàng kia lấy ra đốt, bỏ vào trong chén, chờ toàn bộ đốt xong, Dương Quý Mai lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bưng chén nước kia ra khỏi phòng bếp.

Khương Nhã thấy mẹ đi ra, trong mũi ngửi thấy một cỗ mùi vị cháy vụn, hồ nghi nhìn cái chén trong tay mẹ đang bưng, thấp thỏm bất an.

"Khương Nhã, con lại đây cho mẹ." Dương Quý Mai nhìn thấy Khương Nhã muốn chạy, lập tức mở miệng quát lớn.

Khương Nhã lui về phía sau bước chân thoáng dừng lại, bất đắc dĩ mở miệng nói: "Mẹ, mẹ muốn làm gì?"

"Trừ tà, con lại đây uống chén nước bùa này, nhanh lên, muộn sợ sẽ không có hiệu quả." Dương Quý Mai nói xong còn cất bước tiến về phía Khương Nhã hai bước.

Uống nước bùa, đồ chơi kia uống xong cô hẳn là sẽ đau bụng chứ?

Khương Nhã thấy mẹ đến gần, vội vàng xoay người chạy ra ngoài sân, để lại Dương Quý Mai đứng ở trong sân mở to hai mắt nhìn bóng lưng Khương Nhã chạy trốn, thẳng đến khi thân ảnh tiểu nha đầu biến mất trên đường nhỏ, Dương Quý Mai rũ mắt xuống, nhìn chén nước bùa đang bưng trên tay.

Tốt xấu gì cũng bỏ ra năm đồng từ chỗ Hoa bà bà ở cửa thôn lấy được, vậy mà nha đầu Khương Nhã kia không uống, vậy cũng đừng lãng phí.

Nhưng nhìn chén nước đen như mực, Dương Quý Mai có chút do dự, tiếc năm đồng kia, Dương Quý Mai cuối cùng ngửa đầu, đem chén nước bùa kia một ngụm uống hết.

Sau khi uống xong chép miệng hai cái, âm thầm chửi bới.. Thật khó uống, trách không được nha đầu Khương Nhã kia ghét bỏ.

* * *​

Bên này, ông Ngô mang theo con trai lớn hướng một trấn nhỏ chạy đi, đi bộ kiêm ngồi xe, tổng cộng hao phí một ngày một đêm thời gian mới đi tới chỗ ở của người nhà lúc trước nhận nuôi con gái ông.

Ngôi nhà ngói gạch đỏ, hai tầng nhỏ thoạt nhìn rất giống chuyện này, ông Ngô nhìn phòng ốc trong lòng có chút thấp thỏm, muốn đi vào, lại sợ đợi tin tức nghe được không phải là tin ông muốn nghe.

Ngô Căn nhìn sắc mặt ba mình một chút, thân thể cao lớn lớn tiến lên hai bước, giơ tay gõ cửa, phát ra thanh âm "bang bang bang bang".

Trong sân có một bà lão đang cho một người ăn, chẳng qua người bà lão cho ăn không phải một đứa trẻ, mà là một nam nhân nhìn qua chừng ba mươi tuổi, nghe thấy tiếng gõ cửa, bà lão cầm khăn mặt lau cằm cho nam nhân, mở miệng nói: "Con ngoan ngoãn ngồi đừng nhúc nhích, mẹ đi mở cửa."

Khi mở cửa nhìn thấy ông Ngô đứng bên ngoài phòng, trong mắt bà lão phản xạ hiện lên vẻ chột dạ.

Ông Ngô nhìn thấy một màn này, trong lòng "lộp bộp" một chút, bắt đầu mơ hồ tin tưởng lời nha đầu Khương gia kia nói.

Con gái nhà mình đưa ra ngoài sợ là không còn.

"Lão tỷ tỷ, ba xem, tôi muốn đến thăm nha đầu kia, bà xem có thuận tiện không?" Ông Ngô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cứng ngắc, mở miệng chào hỏi.



Bà lão nghe được ý đồ của ông Ngô, liền càng thêm chột dạ, nhưng mà nghĩ lại nha đầu kia cũng không phải là do mình hại chết, nàng chính là tự mình nhảy sông tự sát, cùng nhà bọn họ không có quan hệ gì.

"Cái kia, Ngô huynh đệ, các người tiến vào nói chuyện đi."

Nói xong, bà lão tránh ra, để ông Ngô cùng Ngô Căn vào nhà.

Đi vào trong nhà, ông Ngô cùng Ngô Căn trước tiên liền nhìn thấy nam nhân ngồi trong viện kia, rõ ràng đã thoạt nhìn ba mươi tuổi, khóe miệng lại còn chảy nước miếng, ông Ngô liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là đứa con ngốc nhà bọn họ.

Cũng là tạo nghiệt, một đứa nhỏ thật tốt, sinh ra cũng là một kẻ ngốc.

"Các ngươi tùy tiện ngồi, tôi đi rót cho các ngươi hai chén nước."

"Lão tỷ tỷ, không cần phiền toái, chúng tôi đến xem nha đầu kia, đợi lát nữa còn phải chạy về." Ông Ngô vội vàng mở miệng nói.

Thân thể bà lão cứng đờ, căng thẳng xoay người lại, thấy bộ dáng chờ mong của ông Ngô, bà trong nháy mắt đỏ hốc mắt.

"Ngô huynh đệ, chúng ta có lỗi với ông.."

Ông Ngô nghe thấy lời này, thân thể ngã về phía sau, vẫn là Ngô Căn ở phía sau nhanh tay lẹ mắt đỡ được ông mới không để ông ngã trên mặt đất.

Ông tuổi đã lớn, ngã một cái, không chừng có thể mắc bệnh gì đó!

Ông Ngô dùng sức nắm tay con trai nâng đỡ, trong đầu chỉ còn lại hai chữ: Không còn.

Con gái thứ hai của ông, cứ như vậy không còn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK