Ngô Song tuy không thích hai người này nhưng người đều đã tới rồi, cô cũng không thể đem người ta đuổi ra ngoài. Huống chi ở trong nhà này, cô nào có tư cách đuổi khách a~
Thấy Trang Đông Mai cùng Trang Hạo đã đến gần, Ngô Song cúi đầu nhìn miếng ngọc bài trên cổ, không khỏi mỉm cười, vừa rồi cô còn buồn vì không có ai làm thí nghiệm, bây giờ trong phòng nhiều người rồi, vừa lúc có thể thí nghiệm bí giấu kia.
Vì Bí Giấu mới chỉ xem vận mệnh của một mình mẹ cô, cô không biết cái Bí Giấu này có thật hay không? Hơn nữa chuyện vừa rồi quá đột ngột, cô còn chưa biết cách sử dụng Bí giấu.
Nghĩ vậy, Ngô Song che đi sự chán ghét trong lòng, hướng Trang Đông Mai mỉm cười ngọt ngào nói: “Cám ơn, mợ cả đến thăm cháu. Kỳ thật cháu không có bị làm sao, chúa sẽ nhanh khỏi thôi. Mợ mau ngồi đi, cháu mời mợ ăn hạt dưa.”
Trang Đông Mai vốn là mang theo tâm trạng sung sướng khi người gặp họa sang đây xem náo nhiệt, nàng cho rằng Ngô Song bị ngã bây giờ nhất định rất thê thảm.
Không nghĩ tới vừa vào cửa, Ngô Song lại còn cười với nàng, còn mời nàng ăn hạt dưa. Điều này khiến Trang Đông Mai không khỏi sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ: “Cái tiểu nha đầu này, bình thường thấy người đến đều im lặng không thèm chào hỏi ai. Hôm nay sao miệng lại ngọt như thế? Chẳng lẽ ngã bị hỏng đầu rồi sao?”
Nhưng khi nhìn thấy đồ ăn vặt chất đầy trên bàn, Trang Đông Mai liền vất hết những suy nghĩ đó ra sau đầu, dắt Trang Hạo vào ngồi cạnh bàn, gật đầu nói: “Ừ, mợ thấy khí sắc cháu cũng khá tốt, nhất định sẽ nhanh khỏe thôi. Lần sau chơi cùng Tiểu Bảo phải lưu ý, không nên để bản thân bị ngã nữa nha.”
Vừa nói xong, Trang Đông Mai đã nhanh tay xé ra một túi hạt dưa, đồng thời còn không quên đem đường quả đưa cho Trang Hạo, rồi mới đẩy đến trước mặt Ngô Song cùng Lưu Đến Đệ.
Ngô Song nhìn Trang Đông Mai bộ dáng không một chút khách khí, không khỏi có chút giễu cợt: “Quả nhiên giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời a. Cô sống lại một kiếp, tấc nhiên biết tính tham ăn của mợ cả, quả nhiên không thay đổi.”
Kiếp Trước, Ngô Song cực kì ghét điểm nàu của mợ cả, bởi vì có lúc nàng ta có lúc còn tranh ăn cùng với tiểu hài tử.Hiện tại nhân lúc Trang Đông Mai đang ăn hạt dưa, Ngô Song tập trung tinh thần nhìn nàng ta, hi vọng có thể lần nữa triệu hồi được bí giấu.
Một giây, 2 giây, ba giây…
Ngô Song ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Trang Đông Mai nhìn hơn mười giây, trong lòng một mực niệm “Lưu thị bí giấu” bốn chữ.
Đang lúc nàng gần như muốn buông tha, bỗng nhiên trước mắt nhoáng lên một cái,“Lưu Thị Bí Giấu” thật sự xuất hiện lần nữa trong đầu của nàng!
Ánh sáng chói mắt điên cuồng xoay tròn, Ngô Song trước mắt hình thành một mảnh màu vàng viên ảnh. Nhưng lần này Ngô Song biết, nó không phải vòng tròn, nó là cái hình ngôi sao sáu cánh, nó chậm rãi dừng lại .
Quả nhiên chốc lát sau, khi cái kim ảnh dừng lại, chữ “Mệnh” sáng lên.
Trước mắt Ngô Song xuất hiện chữ lệ quen thuộc: “Trang Đông Mai, sinh ra ở núi Bắc Phượng Vĩnh, Tây Nguyên, sinh năm 1960, có chị em có 3 người, anh em có 2 người,…Mệnh có nhị nữ một tử, tử tại trong bụng yểu…”
Nửa phần trước tên tuổi, nơi sinh ra, anh em, Ngô Song một nhìn qua liền biết đều đúng nhưng nứa đoạn sau, Ngô Song nhất thời ngay ngẩn cả người.
Mệnh có nhị nữ một tử? Tử tại trong bụng yểu?
Hai câu này là có ý gì? Rõ ràng kiếp trước, bác cả làm gì có con trai? Không có con trai chính là điều tiếc nuối lớn nhất. Nhưng bí giấu lại nói cho cô biết nhà bác cả lại có một cậu con trai?
Ngô Song sững sờ nhìn “Tử tại trong bụng yểu” mấy chữ, đột nhiên nhớ tới kiếp trước chính là vào năm nay, mợ cả vì ăn nhầm mà đẻ non. Bởi vì đã lớn tuổi lại còn sinh non nên từ đó mợ cả mới không thể sinh con được nữa.
Chẳng lẽ, lần đó mợ cả mang thai con trai?
Ngô Song kinh ngạc nhìn chữ lệ trước mắt, trong lòng suy đoán liên tục.
Nếu như điều này diễn ra tất cả là sự thật, cô có nên nói cho mợ cả biết không?
Nhớ kiếp trước, mợ cả sinh non lúc thai nhi mới được hai tháng. Như vậy hiện tại là giữa tháng chạp cũng săp hết năm rồi, mợ cả lúc này chẳng lẽ đã mang thai rồi? Chỉ là do mợ cả không biết nên mới ăn lung tung mà sinh non.
Do tò mò mà lấy Trang Đông Mai làm thí nghiệm, Ngô Song không nghĩ tới lại biết được chuyện kinh người như vậy, suy nghĩ trong lòng Ngô Song nhất thời loạn hết lên.
Cô nhớ lại kiếp trước bác cả đối sử với mẹ con cô rất tốt nhưng mợ cả lại khác, luôn có thái độ trào phúng với khinh thường, hai suy nghĩ này đan xen nhau.
Nhưng nhớ lại mấy câu chữ lệ kia, tin tức này khiến cho Ngô Song tin rằng cái này có thật.
Ngô Song rối rắm nhìn Trang Đông Mai một lúc, nhíu mày. Cuối cùng dưới đáy lòng thở dài một hơi.
Dù cô ghét Tang Đông Mai như thế nào cũng không thể thay đổi sự thật Trang Đông Mai là vợ của bác cả. Con của Trang Đông Mai cũng là con của bác cả, cô làm sao có thể vì quá khứ kiếp trước mà cắt đứt ước nguyện cả đời của bác cả?
Nghĩ đi nghĩ lại, Ngô Song vẫn quyết định nhắc nhở mợ cả một câu.
Nhưng vấn đề là cô nhắc nhở như thế nào a? Cô suy nghĩ một chút, hiện tại dù sao cô cũng chỉ là một đứa bé, không thể trực tiếp chạy tới bảo Trang Đông Mai: “Ngươi mang thai rồi.”
Ngô Song nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trầm tư, nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào cho tốt.
Trang Đông Mai không biết suy nghĩ của cô, chỉ là khi cắn hạt đưa cảm thấy Ngô Song cứ nhìn mình chằm chằm, ngẩng đầu nói: “Hựu Hựu, cháu nhìn chằm chằm mợ làm gì?Như thế nào, tiếc mấy hạt dưa cùng đường quả sao? Trẻ con không nên keo kiệt, mẹ cháu mua nhiều đồ ăn như vậy, một người ăn làm sao hết được.”
Ngô Song nghe giọng điệu này của mợ cả lại nhịn không được thở dài một hơi.
Mợ cả nàng đã chiếm tiện nghi còn khoe mẽ, cô thật sự một chút cũng không thích người mợ này, một chút cũng không muốn giúp nàng. Biết được chuyện này cô thật không đành lòng để bi kịch tái diễn. Cô không đành lòng vì dù sao bà ngoại cùng bác cả rất mong người cháu trai này!
Ngô Song nhìn Trang Đông Mai một hồi, đột nhiên cô nghĩ tới: “Ở nông thôn rất hay mê tín, chuyện trẻ con nói bao giờ cũng là sự thật, lại rất linh nghiệm mà cô bây giờ chính là một đứa bé, không phải rất ngây thơ sao?”
Lúc này, Ngô Song tươi cười giả bộ ngây thơ nói: “Mợ cả, hôm qua cháu mơ thấy mợ sinh ra một tiểu đệ đệ. Bây giờ trong bụng mợ có em bé rồi phải không?”
“Cháu nói cái gì? Tiểu đệ đệ?” Trang Đông Mai lập tức phun vỏ hạt dưa ra ngoài, nghe Ngô Song nói như thế, nàng ta lập tức đứng dậy, vọt đến trước mặt Ngô Song vui mừng hỏi: “Hựu Hựu, cháu mơ thấy mợ sinh em tiểu đệ đệ ? Cháu mơ thấy lúc nào thì ra sinh? Chẳng lẽ bây giờ ta đã mang thai?”
Ngô Song không nghĩ Trang Đông Mai dễ bị kích động như thế, trong lòng không khỏi có chút chột dạ.
Bí giấu cho nàng biết tin tức này, so với kiếp trước giống nhau, chỉ là bây giờ cô sống lại, cô có thể thay đổi quỹ đạo của kiếp trước sao? Bí giấu suy đoán có hoàn toàn chính xác không?
Những điều này Ngô Song không dám cam đoan nhưng thấy Trang Đông Mai vui sướng như vậy, cô đành phải lên tiếng nhắc nhở: “Mợ cả, là trong mơ thôi, cháu cũng không biết thời gian cụ thể. Hay là mợ đi kiểm tra đi?”
“Đúng đúng đúng, ta phải đi kiểm tra đã! Cháu không nói, mợ liền không để ý chuyện này đâu!” Trang Đông Mai liên tục gật đầu, trên mặt tươi cười muốn ngừng cũng không được.
Kỳ thật mấy ngày hôm trước a di của nàng nên đến nhưng mấy năm nay Trang Đông Mai thường ăn nhiều loại thuốc bổ sinh con trai nên thể chất khác lạ, chu kì kinh nguyệt không đều, cho nên lần này nàng cũng không để ý chuyện này. Nhưng lúc này đột nhiên nghe được Ngô Song nằm mơ, Trang Đông Mai đâu còn còn bình tĩnh.
Mong muốn sinh con trai này không chỉ có Lưu Hướng Quốc một người mong nhớ ngày đêm mà Trang Đông Mai cũng trông ngóng mỗi ngày!
Tuy rằng nhà nước tuyên truyền sinh nam sinh nữ đều giống nhau nhưng ở nông thôn mà nói, nối dõi tông đường, nuôi con dưỡng già, tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn là ngàn năm không đổi.
Ở nông thôn, nếu như sinh không thể sinh con trai, khác nào gà mái không đẻ trứng.
Ở Lưu gia không ai trách mắng Trang Đông Mai, nhưng không có con trai, Trang Đông Mai ở Lưu gia vẫn không có khí thế. Huống chi, nhà lão nhị đã sớm có Lưu Tiểu Bảo, Trang Đông Mai làm chị dâu cả lại bị Hồ Anh Hoa áp đảo khí thế, tự nhiên cảm thấy không thoải mái.
Trang Đông Mai đã sớm muốn sinh con trai, chỉ tiếc rằng hai đứa con đầu đều là con gái. Mấy năm nay cũng không có con trai, nàng gần như đã hết hi vọng, đột nhiên nghe thấy Ngô Song nói mơ thấy nàng sinh con trai, nàng tấc nhiên vui vẻ a.
Ở nông thôn lời nói trẻ con rất linh nghiệm cho nên lúc này Trang Đông Mai đối lời nói của Ngô Song, bất luận tin hay không, trong lòng đều phi thường cao hứng.
Thấy Trang Đông Mai đã nhanh chạy ra ngoài sân, ở trong phòng hai cái tiểu hài giật nảy mình.
Trang Hạo hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, ngơ ngác nhìn thoáng qua cửa sau đó lại vùi đầu ăn đường quả .
Lưu Đến Đệ lớn hơn vài tuổi, tuy rằng không hiểu được, nhưng một hồi không khỏi nhíu mày trừng Ngô Song: “Hựu Hựu, chị không thích tiểu đệ đệ, Em đừng có ăn nói lung tung, mẹ chị còn lâu mới sinh em trai, có chị em chúng ta là đủ rồi.”
“…” Ngô Song bị trừng được một trận không biết nói gì.
Nếu như nhà bác cả có con trai, hai chị họ liền không được yêu quý như trước. Nhưng lời cô nói đã ra khỏi miệng, còn về sau như thế nào thì chỉ có thể phụ thuộc vào kết quả kiểm tra của mợ cả mà thôi.
Vì Trang Đông Mai đột nhiên chạy đi, Lưu thái thái từ phòng bếp ló ra đầu hỏi: “Đến Đệ, mẹ cháu làm sao vậy? Có gì việc gấp à? Tuyết lớn như vậy còn chạy lung tung làm gì?”
“Cháu không biết!” Lưu Đến Đệ đang bị tin tức “đệ đệ” đả kích, nghe thấy bà nội hỏi, nàng mất hứng bĩu bĩu môi, cầm lấy đường rồi chạy đi.
Thấy Lưu Đến Đệ cũng đi rồi, Trang Hạo gãi gãi đầu nhìn Ngô Song một lúc, chậm rãi đem đường cất vào trong túi nói: “Ta đi tìm Tiểu Bảo chơi, ngươi có đi hay không?”
Ngô Song mặc kệ hắn, không ngờ hắn còn chưa ra khỏi phòng, bên ngoài đại môn hiện ra một cái tiểu nhân ảnh, chính là cái người mà hắn nhắc đến Lưu Tiểu Bảo!