Hôm sau là các buổi học về nguyên tố, thực hành dùng linh lực, Dương chưa tụ đủ linh lực nên không học được, đành tìm đến Như Mộng mượn một phòng thí nghiệm để chế tạo hạt nhân.
Mộng dẫn Dương đến một phòng thí nghiệm giả kim riêng của nàng trong một tầng của tòa nhà chính, dặn dò hướng dẫn rồi bị Dương đuổi đi.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng căn phòng để tránh bị nhìn lén, Dương bắt đầu đến bàn làm việc xem xét dụng cụ và nguyên liệu rồi bắt tay vào làm.
Hạt nhân là chi tiết quan trọng nhất của Bảo Vật, cần dùng linh thạch và một số kim loại quý để chế tạo.
Hạt nhân chỉ bé cỡ đầu ngón tay thậm chí là chỉ bằng hạt đậu nhưng có rất nhiều chi tiết nên có thể mất từ vài giờ đến cả tháng tùy và chất lượng.
Dương bắt đầu làm quen với những dụng cụ chế tạo, tuy Google không thể truyền thụ kinh nghiệm cho cơ thể nhưng kiếp trước Dương chính là một tay thợ điện tử lành nghề và còn từng học qua điêu khắc nên nhanh chóng quen tay với công việc.
Được làm việc đúng sở thích nên Dương rất chuyên tâm, đến chiều tối thì đã hoàn thành được một phần ba công việc.
Dương lê bước lên từng bậc thang ký túc xá, về đến phòng thì thằng Sinh từ phòng 2015 ló đầu ra gọi:
"Nay mày trốn học đi đâu vậy?
Tắm lẹ đi qua đây ăn lẩu ếch!"
"Ạch!
Ừ chờ tao tí!"
Dương tắm xong chạy qua thì thấy 4 đứa Vu Sinh, Lâm Chung, Từ Trần và cả Như Nhật đã ngồi sẵn quanh nồi lẩu.
Thấy Dương đến, Như Nhật có hơi đỏ mặt vì nhớ chuyện hôm qua, nhưng ngực nàng chỉ mới bắt đầu nhú và Dương luôn mồm bảo con trai nhìn con trai thì đã sao nên Nhật vẫn nghĩ là Dương chưa phát hiện ra, dù vậy thì bị người khác thấy mình trần trụi cũng không thoải mái chút nào.
"Nhào dô!
" Từ Trần háu ăn hô to, lập tức 5 đôi đũa tranh nhau gắp lấy gắp để, chẳng mấy chốc mà nồi lẩu sạch boong trong tiếng cười đùa rôm rả.
Ăn no nê, Dương vỗ bụng khen ngon rồi hỏi:
"Mà ếch này kiếm đâu ra vậy?"
Lâm Chung tỉnh bơ nói:
"Mấy anh chị khóa trên đem thí nghiệm gì đấy xong định đem vứt, tao thấy uổng nên xin về..."
"Trời!!"
Hai ngày tiếp theo, buổi tối Dương luyện công, ban ngày chế tạo hạt nhân, đến tối ngày hôm sau thì rốt cuộc hạt nhân tự nạp linh lực cũng hoàn thành, Dương vui vẻ đem hạt nhân lên phòng cô giáo Mộng.
Phòng Mộng cũng thuộc tòa nhà chính của học viện, Dương chưa quen đường nên lần mò đi kiếm, đang đi đến một phòng có treo biển đề chữ Phòng tắm thì thấy cửa phòng mở ra.
Dương trố mắt đứng như tượng, từ trong phòng bước ra, một thiếu nữ khoảng 20 tuổi xinh đẹp tuyệt trần với mái tóc bạch kim óng ánh, nàng che cơ thể bằng một chiếc khăn bông, quanh người nàng như có những tia sáng lung linh chiếu rọi, nàng nhìn Dương bằng đôi con ngươi cũng màu bạch kim rồi quay đi, đôi chân thon dài bước khoan thai từng bước .
Ở thế giới này, Dương đã gặp nhiều mỹ nữ nhưng cô gái này tuyệt đối là mỹ nữ đứng đầu, một luồng gió thoảng qua đưa hương thơm cơ thể nàng tan vào mũi Dương, một hương thơm thuần khiết nhưng đầy mê hoặc.
Cô gái đi khuất, Dương như mất hồn mở cửa phòng tắm bước vào, mũi không ngừng hít sâu thâu tóm hương thơm còn đọng lại.
Trong phòng tắm là một hồ nước nóng rộng lớn trong vắt, Dương cởϊ qυầи áo mình rồi bước xuống hồ, hắn tưởng tượng như mình đang được tắm cùng với mỹ nữ...
Ngâm mình trong nước một hồi lâu Dương mới đến phòng Mộng.
Mộng mở cửa ra.
"Vào đi em!
" Mộng khẽ cười rồi gọi Dương.
Mộng dẫn Dương lại ngồi vào ghế, còn nàng quay đi lại chỗ bình nước khom người rót nước. ...
"Mời em dùng nước..."
Mộng cầm hai ly nước quay lại .
"Em làm xong chưa?
" Mộng cười quyến rũ hỏi.
"Dạ xong rồi cô!
" Dương móc trong túi ra đưa cái hạt nhân bé như hạt đậu nành cho Mộng xem.
Mộng nhận lấy hạt nhân, tò mò giơ lên trước ánh đèn xem xét, không hề hay biết Dương đã tranh thủ tráo ly nước của hắn và nàng.
Dương không phải thằng nhóc 13 tuổi thông thường, hắn biết sự lẳng lơ của Mộng là có mục đích nên hắn sợ Mộng cho độc dược gì đó vào nước để hại hắn và chiếm lấy công nghệ tạo hạt nhân của hắn.
Người tính không bằng trời tính, trong quá trình xem xét hạt nhân, Mộng vô tình đưa tay cầm lấy ly nước đã bị Dương tráo đổi uống vào một ngụm, Dương định ngăn nàng lại nhưng không chắc Mộng có bỏ thuốc vào hay không nên thôi.
Dương ngồi chờ xem Mộng có sùi bọt mép nôn mửa các kiểu không để gọi cấp cứu, nhưng chỉ thấy hai gò má xinh đẹp của cô giáo mình ửng đỏ dần lên trông rất gợi cảm.
Dương hoang mang ngồi dậy nhìn xuống thằng nhỏ mình,thằng nhỏ chết ỉu giờ trông uy phong lẫm liệt!
Dương tát mình một cái, không phải là mơ.
" Nữ Thần! Chính là Nữ Thần!
" Dương rà soát lại trí nhớ, nếu như có lúc hắn tiếp xúc với nữ thần thì chắc chắn chính là khi hắn vào hồ tắm của cô gái tóc bạch kim!
Nàng ta là Nữ Thần!
Nhà họ Võ ngày hôm nay yên ắng lạ thường, Diễm phu nhân buồn bã đứng trước bàn thờ chồng, nước mắt nhẹ lăn khỏi khóe mắt.
"Phu quân, thời hạn 13 năm đã đến... thiếp phải đi rồi... mong chàng hãy phù hộ cho con trai chúng ta..."
Phía sau Diễm có một lão già và hai tên lính to khỏe, thấy Diễm chần chừ, lão già nhắc:
"Công chúa, đã trễ rồi..."
Diễm tức giận quát, khí thế Linh Đế tỏa ra khiến lão già và hai tên lính run rẫy:
"Gấp cái gì?
Ta muốn trốn thì các ngươi bắt ta được sao?"
"Còn nữa, con trai ta có mệnh hệ nào thì dù san bằng Long Thành ta cũng phải tìm ngươi tính sổ!"
Lão già rung lẫy bẫy khom người nói:
"Công chúa yên tâm, bệ hạ đã ra lệnh, chỉ cần công chúa về chịu tội thì chúng tôi tuyệt không làm khó dễ công tử."
Diễm hừ nhẹ một cái rồi đỏng đảnh rời đi.
continue.........
Danh Sách Chương: