Bão Cầm tức giận muốn đi lên đá cửa, bị Cố Hiểu Hiểu ngăn lại: "Bọn hắn cũng là phụng lệnh làm việc, việc gì phải làm họ khó xử".
Bão Cầm buồn bực nói: "Tiểu thư, ngươi làm vương phi cũng quá ủy khuất rồi"......
Cố Hiểu Hiểu cười khổ một tiếng, kéo Bão Cầm ngoan ngoãn đứng đợi ở ngoài cửa.
Nàng bây giờ không phải là Cố tiểu thư muốn làm gì thì làm, mà là Tần Vương phi không được sủng ái. Mà tiền đồ của Cố gia, đều nằm trên người nam nhân hỉ nộ vô thường đó.
Ngẩng đầu nhìn trời tối tăm mờ mịt, Cố Hiểu Hiểu kéo áo choàng chặt hơn một chút, tay trắng muốt có chút run run.
Nàng là sinh non, không đủ tháng, đương thiên sợ lạnh.
Bão Cầm nhìn sắc mặt tái nhợt đến gần như trong suốt của Cố Hiểu Hiểu, lo lắng đến nỗi dậm chân: "Tiểu thư, chúng ta trở về đi, tuyết sắp rơi rồi".
"Không được, nếu chúng ta đi, vương gia nhất định tức giận, nói không chừng sẽ làm khó cho nhà ta". Cố Hiểu Hiểu đưa tay ôm Bão Cầm vào bên trong áo choàng.
Một lúc sau, từng mảng lớn bông tuyết rơi xuống. Nhiệt độ giảm xuống không ít, hai người ôm nhau run lẩy bẩy.
Bão Cầm không nhịn được hà hơi, xoa nắn Cố Hiểu Hiểu hai tay ôm nàng đã lạnh cóng, chỉ là không có ích gì, Cố Hiểu Hiểu hai mắt nhắm lại, cả người tựa vào trong ngực Bão Cầm, bộ dạng như muốn ngất đi......
Màn đêm hạ xuống, Bão Cầm lạnh đến không chịu nổi, tuyết đã phủ một tầng dày, cả đôi chân dường như đều bị dìm ngập.
Nàng hít hít cái mũi, gương mặt cọ cọ lên trán Cố Hiểu Hiểu, chỉ thấy nóng đến kinh người. Tay nhỏ đã sưng đỏ vì lạnh xoa lên trán Cố Hiểu Hiểu, trong nháy mắt rối bời:
"Tiểu thư, tiểu thư tỉnh lại đi, người bị sốt rồi! Chúng ta đi, chúng ta về tướng phủ......"
Cố Hiểu Hiểu toàn thân bất lực, lại ngoan cường ngăn Bão Cầm: "Không, không đi...... Không thể để cho phụ thân biết......"
Bão Cầm ôm chặt lấy Cố Hiểu Hiểu đã lạnh đến phát run, trong lòng đối với Tần Vương tràn đầy oán niệm, nàng khóc lên: "Tiểu thư, Tần Vương tàn nhẫn vô tình, chúng ta coi như đợi đến chết, hắn cũng sẽ không để chúng ta vào cửa!"
"...... Im ngay, cẩn thận...... Họa từ miệng mà ra......"
Cố Hiểu Hiểu cuống họng khô khốc, chỉ nói hai câu liền không ngừng nôn mửa.
"Tiểu thư, tiểu thư...... "Bão Cầm hoảng hồn, vội vã ôm nàng, lại không ngừng nhìn về thị vệ kêu khóc: "Các ngươi nhanh mở cửa đi, Vương phi ngã bệnh, nàng thân thể không tốt, không chịu được lạnh, các ngươi, các ngươi cho chúng ta vào đi......"
Thị vệ thờ ơ, Cố Hiểu Hiểu nói không ra lời, ngực nhói lên từng cơn.
Bão Cầm đột nhiên ngừng khóc nức nở, dưới ánh trăng, vũng máu Cố Hiểu Hiểu phun ra đỏ thắm lại càng dễ thấy.
Giờ phút này Cố Hiểu Hiểu suy yếu mỏng manh như ảo ảnh, chỉ cần một hơi thổi, nàng sẽ bay đi, nàng ráng chống đỡ lấy một hơi, Bão Cầm: "Ngươi không thể ở lại vương phủ...... Trời sáng, ngươi về...... Về tướng phủ đi......"
Thanh âm của nàng càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không còn một tiếng động.
"Tiểu thư......"Bão Cầm khóc lớn, tiếng nói non nớt trong đêm tĩnh mịch cực kỳ bi thương thảm thiết.
Không quản chủ tớ tôn ti, nàng dùng lực lung lay Cố Hiểu Hiểu, không có tác dụng.
Bão Cầm cẩn thận từng li từng tí để Cố Hiểu Hiểu tựa trên vách đá, hai ba bước chạy dùng sức đánh vào cửa son vương phủ, hai tay vốn đã sưng đỏ, giờ phút này càng là như kim đâm vào.
"Vương gia, vương phi xỉu rồi, ngài mở cửa ra đi, mau cứu Vương phi đi, vương gia" ——
......
Đoạn Hành từ trong mơ bừng tỉnh, ánh nến mờ nhạt nhu hòa, hắn ngồi dậy, vuốt vuốt huyệt Thái Dương.
Trên thư án bày một phong thư, nhìn chữ viết quen thuộc kia, hắn lập tức có chút bực bội. Trong thư từng câu từng chữ đều là khóc lóc kể lể tâm sự.
Lo cho gia môn quả nhiên không có gì tốt, Cố Phán Phán tham mộ quyền thế, Cố Hiểu Hiểu thuỷ tính, Cố Thanh lão tặc tham sống sợ chết......
Đoạn Hành tinh thần không yên, trong đầu nhất thời dần hiện ra cảnh Cố Phán Phán ngày xưa tiến cung, trong lúc nhất thời lại nhớ đến hôm nay Cố Hiểu Hiểu cùng nam tử kia lôi lôi kéo trong vườn..
Hắn xé nát thư, choàng áo đi ra ngoài, mới ra khỏi tiểu viện, tiếng ồn ào ngoài cửa liền truyền vào trong tai: “Bên ngoài có chuyện gì?”
Thị vệ trả lời: “Bẩm vương gia,thị vệ đến báo, Vương phi ở bên ngoài phủ hôn mê bất tỉnh, hỏi ngài có muốn mở cửa cho vào?”
Đoạn Hành sững sờ, mấp máy môi mỏng: “Đi xem một chút”.
Cửa mở ra, Bão Cầm đang bị khống chế, hắn liền nhìn thấy ngoài cửa là thân tựa ở trên vách đá, nữ tử không phát ra chút nào âm thanh nào, khuôn mặt lạnh lùng thoáng hiện vẻ tức giận.
Hắn ôm lấy Cố Hiểu Hiểu, mới phát hiện nàng đã nhẹ vượt mức bình thường: “Lưu Phong, cầm lệnh bài của bản vương, đi mời Tử Lang công tử, nhanh!”
Đoạn Hành nổi giận, mọi người trong vương phủ nhất thời bận bịu.
Trời sáng, cuối cùng cũng có người đến người báo tử Lang công tử đã đến.
Đoạn Hành nhíu chặt lông mày lúc này mới thoáng giãn ra, hắn kéo lão thái y đang bắt mạch cho Cố Hiểu Hiểu ra: “Mau mời Tử Lang đến”.
Túc Tử Lang, nhân vật thần tiên trong lòng thiên hạ. Tục truyền, hắn y thuật xuất thần nhập hóa, có thể cứu sống người chết. Lại thêm dung mạo khuynh thành, hành tung không rõ, hắn đã trở thành thần thoại nhân gian.
Túc Tử Lang đẩy cửa vào, trên thân tựa hồ mang theo nắng ấm áp, toàn thân áo trắng, nhanh nhẹn như tiên.
“Ngươi chỉ lúc giai nhân gặp nạn mới nhớ tới ta”. Túc Tử Lang chế nhạo.
Đoạn Hành không cùng hắn chơi trò đùa này: “Ngươi đến xem, nàng bệnh rất nặng”.
Túc Tử Lang che dấu ý cười, cẩn thận bắt mạch. Ánh mắt của hắn đảo qua Cố Hiểu Hiểu dung nhan tinh xảo gần như trong suốt, cặp mắt đào hoa của hắn đột nhiên mở to: “Nàng chính là tân Vương phi của ngươi?”
Đoạn Hành trừng mắt liếc hắn một cái: “Đoạn Trạch cứng rắn đưa đến, không cưới không được”.
Túc Tử Lang tinh tế xem xét một hồi, lòng có chút phức tạp: “Vương gia, nếu ngươi không yêu nàng, thả nàng đi, sao phải tra tấn nàng như thế?”
Đoạn Hành không thích nghe người khác phê phán hắn, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi có ý gì?”
“ Vương phi sinh không đủ tháng, thể chất yếu hơn người thường, đại khái là thuở nhỏ uống nhiều thuốc bổ, bây giờ cũng coi như tốt hơn nhiều. Chỉ là không biết tại sao, nàng hai ngày này khí huyết hao tổn nghiêm trọng, lại bị lạnh sốt cao không lùi, thân thể so trước kia càng kém, đừng nói là không có liên quan đến ngươi”.
Đoạn Hành yên lặng một giây, cũng là nàng tự tìm đến!
“Cần gì phải thế? Nàng lại chưa từng làm việc tổn hại ngươi, Cố Phán Phán làm sai, ngươi lại giận chó đánh mèo?”
Đoạn Hành thần sắc lạnh lẽo: “Đủ rồi, đừng có nhắc đến nàng! Đây là chuyện riêng của ta, ngươi đừng quản nhiều”.
Túc Tử Lang thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra, việc kia đối với Đoạn Hành ảnh hưởng lớn hơn hắn tưởng tượng.
“Đây là phương thuốc, trước hết để cho Vương phi uống một tháng, đến lúc đó nếu có chuyển biến tốt, ta đổi lại phương thuốc.
Hắn nhấc chân đi ra ngoài: “Ngươi dự định, an bài cho nàng thế nào?”