Thư Ngọc khoát tay Cô Mang đi vào buổi tiệc, cô bỗng nhiên ảo não: “Em lại quên ăn chút gì đó trước khi đến tham dự trường hợp thế này.”
Cô Mang cười: “Những thứ kia tuy rằng kém hơn Bắc Bình, nhưng cũng không đến nỗi khó mà nuốt xuống.”
Cô biết anh cố ý, vì thế nghiến răng nghiến lợi: “Em ăn thả ga, vứt đi mặt mũi của anh, thế nào?”
Anh cười ha ha: “Chỉ cần em đứng bên cạnh anh, cho anh tăng thể diện.”
Matthew tiên sinh bị một đám thương nhân vây quanh, anh ta vừa thấy Cô Mang đến liền thoát thân hướng về bên này.
“Thật là lang tài nữ mạo*, phu thê tình thâm.” Matthew thốt ra tiếng Trung Quốc rõ ràng.
(*) lang tài nữ mạo (trai tài gái sắc) dùng để chỉ đôi tài tử giai nhân có mối lương duyên mỹ mãn luôn khiến người đời ngưỡng mộ.
Thư Ngọc bật cười.
Cô Mang chế nhạo: “Matthew, tiếng Trung Quốc tiến bộ thần tốc a.”
Lúc này, một cô nàng tóc vàng cao gầy cầm ly rượu đi tới, kề sát hôn lên mặt Thư Ngọc.
“How glad to see you, Mary.” Thư Ngọc cười vui vẻ.
Người phụ nữ tóc vàng tên là Mary, phu nhân của đại sứ, người Pháp gốc Anh.
Mary nhướng mày nhìn về phía Cô Mang: “Gu (Cô), borrow her to me for a while, ok?”
Cô Mang cười gật đầu: “As you wish.”
Matthew kéo Cô Mang bỏ đi: “Để hai cô ấy có không gian riêng.”
Thư Ngọc và Mary vừa đi vừa ăn.
Mary cảm thấy hứng thú với món ăn Trung Quốc, thừa dịp ăn món tráng miệng rất ngon cô lập tức kích động muốn Thư Ngọc đến thử. Thư Ngọc dứt khoát bỏ xuống băn khoăn, cùng Mary ăn thoải mái.
Hai người vừa nếm thức ăn ngon vừa nói chuyện phiếm. Trên đường không ai quấy rầy, họ vui vẻ ung dung tự tại.
“Thật là thô tục.”
Thanh âm khinh miệt bay tới, Thư Ngọc vừa ngẩng đầu thì thấy Trình Du cùng hai cô bạn mặc váy tây dương không biết từ lúc nào đã ở bên cạnh hai cô. Trình Du thay sườn xám màu hồng, Thư Ngọc liền lập tức nhận ra chiếc áo đó là hôm kia Cô Mang chọn lựa ở Chu Kí.
Mary vừa nghe lời nói của Trình Du liền nhíu mày. Tiếng Trung đơn giản cô vẫn nghe hiểu được, Trình Du được nuông chiều như vậy lời nói vô lễ chẳng lọt vào tai. Cô quay đầu lại nhìn Thư Ngọc, ánh mắt không kiên nhẫn giống như đang hỏi: cô bé thô lỗ này rốt cuộc là ai?
Thư Ngọc nói với Mary: “Vị này là thiên kim của ông chủ Trình, Trình Du Trình tiểu thư.”
Mary không đáp lời, cô hiển nhiên không hề ấn tượng với người gọi là “ông chủ Trình”.
Trình Du đi lên trước, tươi cười rực rỡ: “Chị A Ngọc, những món ăn còn lại sau bữa tiệc chị hãy gói mang về đi, cũng cho A Mỗ nếm thử một chút.”
Lời này thật sự vô cùng cay nghiệt, Mary ở giữa Thư Ngọc và Trình Du đang muốn chửi ầm lên lại bị Thư Ngọc nhanh tay giữ chặt.
Thư Ngọc đối diện Trình Du, dáng vẻ tươi cười không chê vào đâu được, cô dùng ngữ khí dặn dò người làm nói: “Đi, lấy hộp thức ăn đến đây, cái này, cái này, còn có cái này, tất cả gói lại cho tôi.”
Dáng vẻ của Thư Ngọc biếng nhác, đôi mắt hơi khép lại, thật như là phu nhân của gia tộc thượng lưu, tràn đầy khí thế.
Trình Du bị khí thế bừng bừng của Thư Ngọc làm nghẹn họng, vẻ mặt cô ta đỏ bừng, rồi lôi kéo cô bạn của mình bước đi.
Không hề dự đoán trước, khi Trình Du đi qua Thư Ngọc liền nghiêng tay, cả ly rượu đỏ đổ trên người Thư Ngọc. Chiếc áo sườn xám màu xanh nhạt trong khoảnh khắc đã bị huỷ hoại.
Mary kêu lớn tiếng: “Cô làm gì?” Quả nhiên thu hút sụ chú ý từ bốn phía.
Trình Du đắc ý quơ quơ ly rượu trống không trong tay: “Thật có lỗi, trượt tay.”
Thư Ngọc lạnh lùng nhìn Trình Du, không nói lời nào.
“What’s the matter, Mary?” Matthew và Cô Mang sang đây.
Cô Mang vừa thấy sườn xám của Thư Ngọc chảy nhỏ giọt rượu đỏ, khuôn mặt lập tức trầm xuống. Ánh mắt anh âm u lạnh lẽo đảo qua Trình Du, cô ta kinh sợ run lên một chút.
Anh nói ngắn gọn mấy câu với Matthew, rồi đưa tay ôm ngang người Thư Ngọc.
Bốn phía có tiếng cảm thán nho nhỏ, thêm vào Thư Ngọc cũng đỏ mặt, cô ghé vào lỗ tai anh thấp giọng cầu xin: “Thả em xuống.”
Anh như là không nghe thấy, vẫn đi nhanh hướng đến biệt thự.
Trong phòng ngủ, người hầu đưa tới quần áo sạch sẽ.
Cô Mang đưa tay cởi bỏ nút cổ áo của Thư Ngọc.
Thư Ngọc kinh hãi: “Anh làm gì? Để tự em thay!”
Động tác của Cô Mang miễn cưỡng dừng lại. Anh đứng thẳng dậy, đạp cửa đi ra ngoài.
Mary ở bên ngoài cửa nghĩ lại hành động vừa rồi của anh mà còn rùng mình, cô đi đến, khó hiểu hỏi Thư Ngọc: “Anh ấy sao vậy?”
Thư Ngọc cúi đầu: “Không có gì.”
Một lúc sau, ngoài cửa vang lên một hồi xôn xao. Thư Ngọc nhíu mày, lại có chuyện gì xảy ra nữa đây?
Mary mở cửa, túm một người hầu vào hỏi.
“Bên ngoài sao ồn ào vậy?”
“Trình tiểu thư rơi vào trong ao.”
“Tại sao lại rơi vào?”
“Hình như là… Bị Cô tiên sinh không cẩn thận ném vào.”
Mary và Thư Ngọc đồng thời sửng sốt.
Giây tiếp theo, Mary cười khanh khách. Thư Ngọc hơi nhếch môi, không biết nên khóc hay nên cười.