Tiếu Sắc nhìn nam tử xa lạ trước mặt, hơi sững sờ. Nam tử trung niên nhìn ra trong mắt Tiếu Sắc nghi hoặc, bất đắc dĩ nói: “Tiếu huynh đệ, chẳng lẽ không còn quen biết vi huynh, ta là Trương Tử Bộ đây?
Ba năm trước chúng ta cùng nhau vào kinh tham gia khoa cử. Tiếu huynh đệ được cao trung Tiền Tam Giáp, mà vi huynh lại thi rớt. Không lẽ Tiếu huynh đệ làm Huyện thái gia, quý nhân hay quên không nhớ rõ huynh đệ này rồi sao?”
Tiếu Sắc nghĩ thầm ta quen ngươi à? Ta không phải là ca ca Tiếu Tường. Vì không để đối phương nhìn ra sơ hở, đành phải chào hỏi. Dùng tay vỗ nhẹ đầu mình, cười nói: “Hóa ra là Trương huynh, huynh xem đầu óc của đệ này.
Thật sự là bận quá, trong khoảng thời gian ngắn liền quên mất, thật có lỗi! Trương huynh, sao huynh lại rảnh rỗi tới huyện thành hẻo lánh này của ta? Không biết hiện tại Trương huynh nhậm chức ở đâu?”
Nhìn Tiếu Sắc nhận ra mình, trên mặt Trương Tử Bộ hiện ra sung sướng, sau đó cươi ha ha nói: “Không gạt gì Tiếu huynh đệ, thân thích nhà ta giới thiệu làm sư gia (phụ tá) của Lưu Huyện lệnh hình văn.
Lần này tới cũng là nghe nói ở Vạn Huyện có Huyện lệnh có tài xử án, muốn thỉnh đi giúp đại nhân nhà chúng ta một việc, nhưng mà không nghĩ tới Huyện lệnh nổi danh Vạn Huyện lại là Tiếu huynh đệ. Nhưng mà, năm đó với tài của Tiêu huynh đệ, sao bây giờ mới nổi danh thế? Nghe nói lúc trước có một người thi đậu Tiền Tam Giáp, cự tuyệt tứ hôn không phải là Tiêu huynh đệ đấy chứ!”
Tiếu Sắc cho Trương Tử Bộ ánh mắt ngươi nói xem, Trương Tử Bộ tỉnh ngộ, dùng tay vỗ nhẹ miệng mình, sau đó ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, đệ xem cái miệng thúi của vi huynh này, đệ ngàn vạn lần đừng chấp nhặt huynh. Nhưng mà huynh cũng rất bội phục Tiếu huynh đệ, không bị tiền bạc cám dỗ, không cúi người trước quyền thế, bất kể là quận chúa, ta cũng không làm Trần Thế Mỹ*”
*: Là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém.
Vừa nói chuyện vừa bước theo Tiếu Sắc trở về nhà sau nha môn. Nhìn viện được thu dọn sạch sẽ, Trương Tử Bộ dừng lại đánh giá một lát, sau đó cười nói: “Đệ muội vừa nhìn chính là người hiền lành, trách không được Tiếu huynh đệ chướng mắt với Quận chúa.”
Tiếu Sắc nhìn Trương Tử Bộ dọc đường đi nói không ngừng, không khỏi nhíu mày, nam nhân này nói thật nhiều.
“Trương huynh, mời! Đây là hàn xá, mong Trương huynh không ghét bỏ đơn xơ.” Tiếu Sắc mang Trương Tử Bộ vào trong viện.
“Tiểu, Tiểu Liên đi chơi với Hổ Tử nhà sát vách, tướng công đã trở lại, vị này là?” Tẩu tử Trương thị phản ứng nhanh, vốn dĩ nói tiểu cô đã trở lại, vừa thấy có ngoại nhân ở đây, lập tức sửa lại. Phản ứng quả thực rất nhanh.
Trong lòng Tiếu Sắc nhịn không được tán thưởng tẩu tử nhà mình, vì thế mở miệng cười nói: “Phu nhân, vị này là Trương huynh, nàng bảo Trương thẩm pha một bình trà tới!” Nói xong liền mang Trương Tử Bộ đến phòng khách. Một lát sau, Trương thẩm pha trà xong, Tiểu Tứ bưng trà đến, cung kính đổ hai chén trà, xoay người lui ra ngoài.
Trương Tử Bộ nhấp một ngụm trà, lúc này mới nói: “Nếu tất cả là huynh đệ, ta cũng đi thẳng vào vấn đề. Huyện chúng ta có một án tử rất kỳ lạ, có một nhà nông hộ, nhi tử bỗng nhiên trúng độc bỏ mình.
Mẫu thân người chết một mực cho rằng tức phụ làm canh hạ độc chết nhi tử mình. Liền mang tức phụ nhà mình bẩm báo công đường. Mặc dù lão gia nhà ta thẩm vấn như thế nào, tiểu phụ nhân kia vẫn hô to oan uổng. Chúng ta từng điều tra qua, người chết và thê tử phu thê ân ái, tôn trọng nhau như khách, láng giềng có thể chứng minh.
Nhưng mà mẫu thân của người chết một mực chắc chắn tức phụ làm canh độc chết nhi tử mình. Chúng ta không tra ra được chứng cứ tiểu phu nhân kia hạ độc, vấn đế là tiểu phu nhân kia có thai, chúng ta lại không thể tra tấn.
Vì vậy vi huynh liền tới nơi này xin giúp đỡ. Nhưng mà lão gia nhà ta nói, chỉ cần Tiếu huynh đệ có thể phá được án, lão gia nhà ta nhất định sẽ đưa số tiền lớn tạ ơn. Đây là hai mươi lượng bạc làm tiền đặt cọc, cũng coi như là đưa cho Tiếu huynh đệ tiền đi lại.”
Tiếu Sắc hơi suy nghĩ, liền đồng ý. Trương Tử Bộ vừa thấy mình đã làm xong chuyện, lúc này cao hứng cáo từ rời đi.
Lúc này tẩu tử Trương thị đi đến, mở miệng nói: “Tiểu cô, người kia tìm muội có chuyện gì thế?”
Tiếu Sắc đưa hai mươi lượng bạc cho tẩu tử nhà mình, cười nói: “Tẩu tử đừng vội, đây là tiền, Huyện bên cạnh xảy ra một án lạ, Huyện lệnh không phá được án, đến đây xin muội giúp đỡ.
Đưa hai mươi lượng bạc đặt cọc trước, nói là chỉ cần giúp bọn họ phá án, sẽ đáp tạ số tiền lớn hơn. Muội đáp ứng hắn hai ngày sau đi qua, giúp bọn họ tra án.”
Tẩu tử Trương thị cao hứng xong lại buồn rầu, cao hứng vì nhà mình lại có tiền, buồn vì tiểu cô là một cô nương gia phải giả nam trang đi ra ngoài, có nhiều bất tiện. Nhìn tẩu tử Trương thị rối rắm, Tiếu Sắc cười nói: “Tẩu tử, tẩu không cần bận tâm, có bạc không kiếm là đồ ngốc, bạc đưa tới tận cửa, sao có thể không kiếm!
Phá án đối với muội mà nói, dễ như trở bàn tay. Tẩu cứ yên tâm đi, tuy rằng võ công của muội không bằng ca ca, nhưng đánh người bình thưởng bảy tám cái chắc chắn không thành vấn đề.”
Tẩu tử Trương thị nhìn bộ dáng tiểu cô khoe khoang, bất đắc dĩ nói: “Ra cửa không thể so với ở nhà. Huynh đệ trong nha môn chúng ta đều xưng huynh gọi đệ với ca ca muội, tất cả mọi người cũng biết tình hình thực tế của chúng ta, tất cả mọi người sẽ cùng bảo vệ! Ra ngoài đừng làm mình quá nổi bật, đỡ phải bị lộ tẩy. Nhỡ đâu bị người ta biết là giả mạo thì không xong đâu.”
“Tẩu tẩu, tẩu cứ yên tâm! Trương Tử Bộ ba năm rồi không gặp ca ca, chắc không nhìn ra được sơ hở đâu. Muội chắc chắn sẽ đi sớm về sớm, tranh thủ kiếm cho nhà chúng ta ít bạc trở về.” Nếu sau này thường xuyên có việc như vậy cũng không tồi, trong lòng Tiếu Sắc nghĩ thầm.
___
Lúc này ở Kinh Đô trong phủ Thành Vinh Vương tiểu quận chúa Mộ Dung Tuệ nhìn ám vệ bẩm báo, trong mắt lộ ra hung ác, nham hiểm và ngoan độc.
“Những lời ngươi nói đều là sự thật, Tiếu Tường cam tâm ở Vạn Sơn làm một tiểu huyện lệnh, còn cùng thê tử hắn hạnh phúc mỹ mãn sao?” Tiểu quận chúa Mộ Dung Tuệ càng nghĩ trong lòng càng ủy khuất, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì nàng là quận chúa hoàng gia cao cao tại thượng, lại kém xa so với một nữ nhân bán đậu hủ.
Hơn nữa đối phương chỉ sinh cho Tiếu Tường một nha đầu. Bốn năm qua, Tiếu Tường thà rằng ở vùng tiểu huyện thành khỉ ho cò gáy, cùng nữ nhân bán đậu hủ sống khổ từng ngày, mình sao có thể nuốt trôi cục tức này.
Tiếu Tường, nếu ngươi vô tình, đừng trách ta vô nghĩa. Mộ Dung Tuệ ta không chiếm được, ai cũng đừng nghĩ đến.