Sân viện không lớn, chỉ rộng hon 10 thước vuông, nhưng ngoài nhà giữa, bên phải có một phòng bếp nhỏ, tường bên phải có một giếng nước, góc tường còn có lu chứa nước, bên tường trái thì chất đống củi khô.
Gật đầu vừa lòng, Giang Tinh Thần đi nhà giữa, Mị Nhi thở hổn hển, má phồng như bánh bao, đi theo sau hắn.
Vốn là Mị Nhi muốn trả tiền một ngày, sau đó từ từ khuyên bảo Giang Tinh Thần, nhưng ai ngờ Giang Tinh Thần không nói hai lời, trực tiếp cho người ta 3 hoàng tinh tệ, đặt luôn 6 ngày.
"3 hoàng tinh tệ đó!"
Trong lòng Mị Nhi gào thét, nghĩ tới là đã thấy đau lòng.
Két! Mở cửa phòng, hai người vào trong nhà, phòng rất rộng, đầy đủ bàn ghế tủ đồ ấm nước ly nước, trên tủ đặt một cái đồng hồ cát dùng để tính giờ, trên vách tường còn có đèn dầu. Kể sát tường bên trong là một cái giường rộng 2 mét, đầu giường đặt 2 bộ chăn bông.
"Tính giờ cũng dùng đồng hồ cát, chiếu sáng dùng đèn dầu, phần lớn bình dân toàn ăn bánh bột mì đen, mặc vải bố thô sơ... Xã hội này, còn rất lạc hậu... Ngẫm lại cũng phải, Càn Khôn Đế Quốc chỉ mới thành lập hơn 200 năm, hơn nữa đa số người đều thích võ, những thứ khác đương nhiên phát triển chậm chạp! Xem chừng người đương quyền cũng ý thức được tình trạng này, mới quy định có cống hiến cho đế quốc cùng đại lĩnh chủ cũng có thể trở thành quý tộc, rõ ràng là khích lệ các ngành nghề khác, thúc đẩy phồn vinh đây mà!"
Thoáng cái, hắn lại có một tầng nhận thức sâu hơn về hoàn cảnh hiện tại.
- Cũng được lắm!
Quan sát một vòng, Giang Tinh Thần cười, lật tay vò vò đầu Mị Nhi:
- Tiểu nha đầu, đừng có banh mặt như vậy, nhà này không tốt sao, nhìn giường lớn này, còn chăn bông nữa... Tạm thời, đây là nhà của chúng ta!
- 50 đồng một ngày, có thể không được sao!
Mị Nhi mặt đờ đẫn đánh rớt tay Giang Tinh Thần, nói:
- Một hơi xài hết 3 hoàng tinh tệ, sau này làm sao đây?
- Ha ha, không phải đã nói rồi sao, huynh sẽ nghĩ cách! Yên tâm, không đói muội được, đảm bảo nuôi muội béo mập!
Giang Tinh Thần lại đưa tay lên đầu tiểu nha đầu, dùng sức vò vò.
- Đi, xem phòng bếp! Có thể tự làm cơm, chúng ta không ăn bánh bột mì nữa!
Giang Tinh Thần kéo Mị Nhi ra ngoài.
- Không ăn bánh bột mì thì ăn gì?
Mị Nhi sững sờ, sau đó lại lớn tiếng:
- Huynh muốn xài hết tiền hay sao, huynh có biết thức ăn cùng thịt mắc cỡ nào không, thúc thúc trước kia cũng không thường ăn...
- Đã nói tương lai mỗi ngày mua cho muội ăn 10 cân thịt mà!
Giang Tinh Thần nhàn nhạt nói, bước vào phòng bếp.
Mị Nhi liền ngừng tiếng, cắn môi dưỡi, cúi đầu xuống, khóe miệng nhếch lên mỉm cười.
Trong nhà bếp có một cái lò, một cái nồi rỉ sét đặt bên trên, bên cạnh là bồn gỗ lớn dựng đứng dựa vào tường, ở trong cùng nhà bếp còn một đống nhỏ than củi.
"Xem ra buổi tối có thể tắm nước nóng! 50 đồng một ngày thật đáng giá! Giá phòng này rẻ hơn thế giới của mình nhiều..."
Giang Tinh Thần mỉm cười.
Trải qua một ngày quan sát nghe ngóng, hắn biết được rất nhiều tin tức. Ví dụ 1 năm ở thế giới này cũng là 12 tháng, nhưng 1 tháng có 36 ngày, 1 ngày có 28 tiếng. Bây giờ là Càn Khôn Lịch năm 233, ngày 3 tháng 11. Hơn nữa ở thế giới này, ăn mặc ở đều rất đắt đỏ! Nguyên nhân tự nhiên là do sức sản xuất lạc hậu...
- Tiểu nha đầu, trời không còn sớm nữa, lại đi mua 5 cái bánh bột mì trắng đi, bây giờ mua đồ tự làm cũng không kịp nữa!
Nhìn qua hoàn cảnh phòng bếp, Giang Tinh Thần quay đầu nói.
- Còn ăn bánh bột mì trắng!
Mị Nhi tức đến hừ hừ hai tiếng, tròng mắt xoay chuyển, đưa tay nhỏ ra:
- Đưa tiền đây, muội đi mua!
- Không phải trong tay muội còn 10 đồng tiền sao?
Giang Tinh Thần có chút kinh ngạc hỏi.
- Huynh!
Tiểu nha đầu bị một câu đẩy trở lại, thở hổn hển, mở to mắt trừng Giang Tinh Thần.
- Nhìn cái gì, 3 hoàng tinh tệ này còn có chỗ dùng, sau này chúng ta phải dựa vào nó!
Nói rồi, lại gõ nhẹ vào đầu tiểu nha đầu, thúc giục:
- Mau đi!
Nhìn giọng điệu kiên quyết của Giang Tinh Thần, Mị Nhi dùng sức chu môi, cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Nhưng khi xoay người, vẫn bất mãn lầm bầm:
- Ngươi cứ phá sản đi, đợi xài hết rồi, xem ngươi làm thế nào!
Nhìn theo Mị Nhi rời nhà bếp, Giang Tinh Thần lắc đầu cười, đi ra ngoài sân...
Chừng 1 giờ sau, Mị Nhi về tới sân, vừa đi tới cửa nhà bếp đã nghe bên trong truyền ra tiếng nói cắn răng nghiến lợi:
- Nhóm lửa dùng đá lửa, bếp lò còn không có ống bễ gió, còn có thể nguyên thủy hơn nữa không, có giỏi thì đừng dựng cả ống khói... Kiểu này nấu nước 3 giờ cũng chưa sôi được!
- Ca ca sao vậy? Sao nói chuyện nghe quái thế, sẽ không phải lại trở bệnh nữa đó chứ!
Mị Nhi đưa đầu vào nhìn trong nhà bếp, chỉ thấy Giang Tinh Thần đang đen mặt, như trút giận bẻ gãy từng que củi tong teo, ném vào lò lửa.
Bịch bịch chạy vào bếp, Mị Nhi dùng hai ngón tay kẹp lấy phần thịt mềm ở bên eo Giang Tinh Thần, dùng sức vặn vẹo.
- A...
Tiếng gào như cá heo kêu, Giang Tinh Thần nhảy vọt lên cả thước, cơ mặt cũng biến dạng.
- Tiểu nha đầu, ngươi làm gì đó?
Giang Tinh Thần gần như rống lên hỏi.
- A! Ca ca không sao ư, muội còn tưởng...
- Giang Mị Nhi! Đây đã là lần thứ hai rồi...
- A!
Mị Nhi bị Giang Tinh Thần nổi điên gầm lên làm sợ đến rùng mình, hai tay che đằng sau, vù một cái chạy ra ngoài, sau đó liền nghe bên phòng ngủ truyền ra một tiếng đóng cửa cái rầm.
- Ặc!
Giang Tinh Thần sững sờ, lầm bầm:
- Tốc độ tiểu nha đầu này sao nhanh dữ vậy!
Thở ra một hơi, Giang Tinh Thần lại đứng trước cửa bếp lò.
Sở dĩ hắn như thế, chủ yếu là vì vừa rồi hắn thử tu luyện võ công.
Vốn theo hắn nghĩ, hắn chẳng những nghe được, nói được, lại còn biết chữ viết của ngôn ngữ thế giới này, vậy khẳng định viết không thành vấn đề. Như vậy đã nói rõ, đều giữ lại được những thứ quen thuộc nhất của thân thể này, vậy võ công đã tu luyện nhiều năm, mình cũng phải biết mới đúng.
Phán đoán của hắn không sai, những động tác phát lực đã tu luyện, quen thuộc như bản năng cơ thể... Nhưng mà kết quả, lại cực kỳ trái ngược với hy vọng.
Hắn vừa dùng sức, liền cảm nhận rõ ràng, những đường phức tạp của Thái Sơ Trận đột nhiên tan rã, như muốn nổ tung đầu của hắn.
Phải mất thật lâu mới khôi phục lại, cuối cùng hiểu được, sương mù trong đầu chẳng những không thể tăng cường võ lực, lại còn xung đột với tu luyện.
Nhưng dù thế, hắn cũng không suy sụp. Dù sao đây là xã hội trật tự, võ lực cá nhân không có nghĩa là tất cả. Dù rằng hắn cũng có giấc mộng đại hiệp, nhưng cũng không quá nhiệt tình. Cũng như ở thế giới của mình, rất nhiều người từng xem phim võ hiệp liền muốn thành cao thủ, cuối cùng lại có mấy người đi tập võ chứ.
Nhưng mà tiếp theo, hắn lại không bình tĩnh. Hắn dùng cách hít thở xem qua, lại phát hiện Thái Sơ Trận gánh vác hy vọng kích hoạt Nguyên Tuyền, trải qua cuộc sống quý tộc, bây giờ lại rút nhỏ như lúc ban đầu. Nói cách khác, năng lượng của 2 cái bánh bột mì trắng lúc trước, toàn bộ đều uổng phí!
Trong lòng vốn đã buồn bực, chà cái nồi sắt rỉ sét lại càng khiến hắn bực mình, không có nước rửa chén, dùng một thùng nước lớn, chà suốt nửa tiếng.
Sau đó, dùng đá lửa để nhóm lửa, đánh tới tê cả tay mới cháy được bùi nhùi, sau đó hắn thấy lửa không mạnh, phía dưới bếp lò lại không có ống bễ thổi gió, hắn lại như đần độn dùng miệng thổi nửa ngày, đơ cả quai hàm mới bỗng tỉnh ngộ ra.
Cho nên khi Mị Nhi trở về, nhìn thấy hắn đang dùng que củi để trút căm hờn...
Ngồi đó ngây ngốc ném vài hai que củi, Giang Tinh Thần bỗng nhảy dựng lên:
- Sao ta lại ngồi chỗ này, cơm tối còn ở chỗ tiểu nha đầu mà!
Lại nghĩ tới mình dùng miệng thổi lửa, Giang Tinh Thần cảm thấy có con quạ đen như đang hô "đần độn" bay ngang qua đầu mình, phía sau kéo theo một chuỗi dấu chấm.
Ba bước thành hai bước, Giang Tinh Thần chạy tới cửa phòng ngủ, vừa muốn dùng sức vỗ, cửa lại két một tiếng mở ra, tiểu nha đầu cười như hoa nở.
- Ca ca, ăn tối thôi!
Tay nhỏ cầm 3 cái bánh bột mì trắng, đưa ra trước mặt Giang Tinh Thần.
"Không đúng lắm, nàng phải trốn tránh ta chứ, thậm chí không mở cửa cho ta mới đúng..."
Giang Tinh Thần nhất thời ngờ vực:
"Chẳng lẽ nha đầu này lại nảy ra ý xấu!"
- Ca ca! Đừng giận mà, vừa rồi muội thật không phải cố ý, còn tưởng là huynh lại phát bệnh...
Tiểu cô nương vừa nói, vừa đặt bánh bột mì vào tay hắn, kéo hắn vào phòng, sau đó ngượng ngùng cúi đầu nói:
- Nếu huynh còn giận, cùng lắm Mị Nhi cho huynh đánh đòn vậy....
Giang Tinh Thần ngây ra cả buổi, cũng không hiểu được là sao, nên cũng không biết nói thế nào.
- Ca ca vừa rồi gọi muội là Giang... Mị Nhi?
Nhìn Giang Tinh Thần lại sững sờ, tiểu cô nương chu môi nhỏ, ánh mắt lóe lên, có chút căng thảng.
- Sao vậy, có vấn đề sao, muội là muội muội của huynh, huynh gọi tên muội không được sao?
Giang Tinh Thần hỏi.
- Được được được!
Mị Nhi ra sức gật đầu, ánh mắt híp lại thành hai đường, cười hì hì nói.
- Ca ca ăn trước, muội đi nấu nước!
Nói xong, tiểu nha đầu chạy như điên ra ngoài.
- Chẳng hiểu gì hết!
Giang Tinh Thần lắc đầu, cắn một cái hết nửa cái bánh bột mì trắng, ăn xong liền sử dụng cách hít thở, tra xét Thái Sơ Trận.
Phát hiện Thái Sơ Trận lại bắt đầu lan tỏa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, buồn bực trong lòng cũng chầm chậm tiêu tán. Trước đó hắn thật sợ trận pháp bị phá hỏng, không thể kích hoạt Nguyên Tuyền, vậy trong thời gian ngắn cũng đừng mơ thân phận quý tộc nữa...
Giang Tinh Thần ăn xong bánh bột mì, sắc trời cũng tối lại, chờ một lát nữa, Mị Nhi đã nấu nước xong.
Dù không có sữa tắm, không có xà bông, không có dầu gội, nhưng ngâm trong nước nóng thoải mái, vẫn xua đi mệt mỏi bôn ba cả ngày.
Buổi tối, phòng ốc kín mít ngăn cách giá rét bên ngoài, hai người đều tự đắp chăn bông thật dày, ngủ thật là ngon lành...
Sáng hôm sau, Giang Tinh Thần rửa mặt xong, nói cho Mị Nhi một tiếng:
- Ca ca đi kiếm tiền nuôi gia đình, muội ngoan ngoãn ở nhà chơi, không cần ra ngoài!
Sau đó, Mị Nhi đang cắn răng nghiến lợi, hắn đi ra cửa.