Các giảng viên nổi tiếng, chỗ ngồi trong trường luyện thi rất dày đặc. Mỗi dãy bàn được kê cách nhau chỉ đủ cho một người kéo ghế ra ngồi.
Giang Dịch Thành ngồi trước lối đi, thường thì khi thấy cô đi vào, anh sẽ đứng dậy trước để nhường đường cho cô. Nhưng hôm nay thì không như thế, Giang Dịch Thành cúi đầu lướt điện thoại, mắt cũng không thèm ngước lên.
Cô lúng túng vỗ vai anh nói nhỏ với anh để xin đường đi qua, lúc này anh mới đứng dậy liếc cô một cái thật lạnh lùng. Trần Chỉ Nhu sững sờ khi nhìn thấy ánh mắt đó của anh. Sau khi ngồi vào chỗ và để cặp sách xuống dưới ghế, cô cũng lấy điện thoại di động ra lướt với vẻ hoàn toàn vô định, mãi cho đến khi giảng viên bước vào mới cất điện thoại vào cặp lại.
Rõ ràng là tai nghe bài giảng, nhưng giọng nói của giảng viên không thể nào thấm vào não cô. Trần Chỉ Nhu không thể kiềm chế được mà để ý bên cạnh anh, ngẫm nghĩ xem ánh mắt anh nhìn mình có ý nghĩa gì, bọn họ thế này... có thể xem như đã đạt được sự đồng thuận rồi à? Sau này sẽ không cố gắng giao tiếp với nhau?
Dường như trên quần áo anh lan toả một mùi hương, là mùi bạch đàn ư? Đó là nước giặt của hãng sản xuất nào nhỉ... sao mà dễ ngửi thế... lúc trước trên người anh là mùi hương này sao? Con trai trung học trẻ tuổi mà người không đầy mùi mồ hôi chua thì có hợp lý không? Cơ thể anh dựa vào cái gì mà thơm thế chứ? Thu hút khiến lòng cô phiền muộn, bực bội một cách khó hiểu.
Cô lại nhìn trộm bàn tay đang cầm bút của anh, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, đường nét từ ngón tay đến cổ tay đều rất mượt mà đẹp mắt, lòng bàn tay rộng. khớp xương rõ ràng. Không quá thanh mảnh nhưng cũng không quá cứng nhắc, nhìn tổng thể gọn gàng và thon dài vừa phải.
Đầu óc Trần Chỉ Nhu lúc nào cũng chứa đầy mấy rác phẩm đồi truỵ nhìn chằm chằm vào những ngón tay xinh đẹp của anh, không cách nào tránh khỏi suy nghĩ ảo tưởng về nó... và không thể không mơ tưởng về nó... Mê bàn tay một cách đơn giản là nhìn bàn tay đó sờ soạng trên cơ thể cô... thế là trong đầu lập tức lên đỉnh.
Nghĩ đến đây, cô thu hồi ánh mắt lại, nhìn chằm chằm vào quyển sách trên bàn, mình háo sắc ghê... Cúi đầu tự phỉ nhổ bản thân, không lâu sau cô lại nhìn lén anh, nhìn ánh mắt anh đang tập trung tính toán công thức toán gì đó trên giấy.
Rốt cuộc cô đang nhìn cái gì vậy? Giang Dịch Thành bị nhìn nên không khỏi cau mày liếc cô một cái, nhưng vừa bị người con trai này bắt gặp thì cô lập tức dời ánh nhìn giả vờ không phải đang nhìn anh, trông thấy phản ứng của cô, anh thầm thở dài bất lực, cái người này thật là... dừng một chút, bộ cô không định nghe giảng à?
Giang Dịch Thành không định vạch trần cô, anh cúi đầu kéo cuốn sách cô trải trên bàn sang bên tay, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của cô viết ra hai chữ "tập trung" ở góc trang.
Trần Chỉ Nhu nhìn thấy hai chữ này thì đỏ mặt, hoàn hồn. Cô ngượng ngùng nhắm mắt lại, phải ha... mình đang làm gì vậy... cố tình bỏ tiền ra để đi học, từng giây từng phút đều là tiền nha! Cô trách mắng bản thân xong, ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng nghiêm túc nghe giảng.
Giáo viên dạy hay, đi học mà không có cảm giác thời gian trôi qua, chỉ một lát là đã đến thời gian nghỉ giải lao.
Hơn hai trăm người đang thi nhau nói chuyện giao lưu với nhau, lớp học trở nên ồn ào, giống như trái tim thoáng cái thì nảy lên của Trần Chỉ Nhu, trở nên vừa ồn ào vừa hỗn loạn. Mười phút này cô phải trải qua như nào bây giờ... Cô phải đối diện anh ra sao, cô thật sự không biết.
Giang Dịch Thành quay lại nhìn cô, giọng điệu bình thản.
"Chúng ta nói chuyện được không?"
"Nói chuyện gì?"
"...Bớt giả ngốc."
"... Nhưng mà tôi thật sự không có gì để nói với cậu."
Ánh mắt anh lại lần nữa tập trung hoàn toàn trên đôi môi cô, lần này cô nhìn thấy anh đang nhìn thẳng môi mình nên có chút thiếu tự nhiên mà mím môi.
"... Đi theo tôi, nếu không tôi sẽ hôn cậu ở trước mặt tất cả mọi người ở đây."
Giọng điệu Giang Dịch Thành cương quyết nói hết câu, dứt khoát đứng thẳng dậy, Trần Chỉ Nhu nghe xong chỉ đành vội vàng đi theo.
Giang Dịch Thành dẫn cô thẳng đến chân cầu thang. Lớp luyện thi ở tầng mười, người bình thường đều sẽ chọn thang máy, cầu thang bộ không có người dùng. Vừa khép cửa lại, Giang Dịch Thành đột nhiên cúi đầu chặn môi cô, đầu lưỡi tiến vào trong thăm dò.
Trần Chỉ Nhu phản kháng muốn đẩy anh ra nhưng tay lại bị anh bắt lấy đặt ở trên tường. Cô vội vàng ngậm hàm răng lại để cắn anh, cắn bật cả máu cũng không buông ra, cổ tay đau quá, Ttrần Chỉ Nhu bắt đầu cảm thấy sợ hãi, đôi mắt giăng kín một tầng sương mù.
"Ưm! Ô...!" Cô quay đầu giãy giụa bật ra tiếng, đưa chân đá anh liên tục, Giang Dịch Thành cảm thấy hơi thở của cô có gì đó không đúng lắm nên sau cùng cũng chịu nhẹ tay và bị cô đẩy ra.
Trần Chỉ Nhu vội vàng dùng mu bàn tay chà môi, một tay kia che ở trước ngực. Gục đầu xuống nhìn cổ tay mình bị bóp đỏ, ngay tức khắc nước mắt rơi lã chã xuống.
Giang Dịch Thành đần ra, anh không muốn làm cho cô khóc. Vừa nhìn thấy nước mắt của cô thì miệng lắp bắp xin lỗi "Xin... xin lỗi... tôi... cậu... tôi xin lỗi..."
Cô giương mắt trừng anh với vẻ hung dữ, dùng hết sức mạnh tung một đấm vào bụng anh, chất vấn anh bằng giọng điệu lạnh lùng "Rốt cuộc là cậu muốn làm gì!?"
“…. Xin lỗi... tôi... xin lỗi mà." Cô ra đòn đánh thật sự, anh không chuẩn bị đề phòng nên lập tức đau đến khom lưng, che bụng lại, trong miệng lại không quên xin lỗi liên tục.
Cô xoay người tính toán trực tiếp chạy lấy người nhưng rồi lại bị một lực kéo lấy tay cổ tay, cô quay đầu lại tức muốn hộc máu hỏi “CMN, rốt cuộc là cậu muốn sao hả!"
“Xin lỗi cậu... chỉ là tôi... trước tiên cậu khoan hẵng đi..."
Giang Dịch Thành nhìn cô với vẻ mặt khổ sở.
"Đừng có tùy tiện động vào tôi!"
Nghe câu nói này của cô, anh vội vàng buông tay.
Trần Chỉ Nhu nhìn thấy sự khó chịu và áy náy trên gương mặt anh không giống như đang giả vờ, thật ra thì trong lòng cũng không tức giận đến mức đó, nhưng gương mặt vẫn nghiêm túc cảnh cáo anh "Cách xa tôi ra một chút, sau này không cho phép cậu đứng gần tôi." Cô cũng không biết bị con trai chặn lại sẽ như thế này, lực gì mà mạnh, đẩy cũng đẩy không nổi.
"Tôi biết rồi, xin lỗi, lần sau tôi thật sẽ không làm vậy nữa đâu."
"Rốt cuộc là cậu muốn gì, có lời thì cứ nói có rắm thì mau thả."
"Tôi... cậu có thể đừng tránh né tôi không..."
Trần Chỉ Nhu vừa nghe câu này, trong đầu lập tức bùng cháy "Chẳng nói chẳng rằng rồi đè tôi lên tường, không tránh cậu thì tôi tránh ai?"
Giang Dịch Thành tím hết cả ruột gan "Cậu... tôi xin lỗi... hay là tôi quỳ xuống nha?" Nhìn thấy anh thật sự định khụy gối xuống, Trần Chỉ Nhu nhanh tay lẹ chân giữ anh lại.
Cô bị dọa xanh mặt, nói trắng ra thì cũng không nghiêm trọng đến thế... Cô cũng đã đánh trả lại rồi. Cái người này một câu chưa nói xong thì muốn quỳ gối là sao chứ? Bị khùng à? Cô không nhận nổi!
Cô lên tiếng với giọng điệu không khách sáo "Chẳng qua là tôi hơi sợ sức lực của cậu, cảm ơn vì cậu đã cho tôi biết con trai đáng sợ nhường nào."
"Xin lỗi, thật lòng xin lỗi, sau này tôi không làm vậy nữa."
"Được rồi, cậu muốn nói mấy lần, hơn nữa cậu còn muốn sau này? Bây giờ tôi nói rõ ràng với cậu nhé, chúng ta xem chuyện xảy ra ngày hôm đó như chưa từng có. Hôm đó là tôi... đã xúc phạm cậu, nhưng khi đó cậu cũng... rat tay với tôi rồi, hai người chúng ta xem như xong."
"Tôi không muốn!"
"Thế cậu muốn như nào?!"
"Ít nhất... bắt đầu từ làm bạn với nhau..."
"... Hiện tại chúng ta đã là bạn bè nhau rồi. Như vậy đã được chưa? Cậu vừa lòng thỏa ý chưa hả?"
"Vậy tôi gửi tin nhắn cho cậu, cậu sẽ trả lời chứ?"
"..."
Mãi hồi lâu mà chưa nhận được câu trả lời của côm Giang Dịch Thành lại nói "Cậu có thể hỏi bài! Tôi có thể dạy cậu học."
Thế này ngược lại cũng không tệ lắm "... Biết rồi. Còn chuyện gì không?"
Anh nhìn nét mặt cô thả lỏng chút ít, ánh mắt lấp lánh hỏi cô "Thế cậu còn giận chuyện khi nãy không?"
"... Sao nào?"
Anh thoáng do dự, hỏi, 'Tôi... có thể... hôn cậu lần cuối không, chỉ một chốc thôi, tôi... tôi giúp cậu tẩy sạch kí ức đáng sợ ban nãy... có được không?"
Cô nhíu mày, giương mắt nhìn Giang Dịch Thành. Nhìn con ngươi anh chuyển động, nét mặt sẩu khổ, dáng vẻ vô cùng lo lắng... Chậc, nói ra thì dáng vẻ anh sợ cô cũng khá là đáng yêu.
Trần Chỉ Nhu ngẫm nghĩ, hôn cũng hôn rồi, lần này thì có là gì "Một lần cuối nha. Sau này xem như bạn bè bình thường, quên đi chuyện hôm đó? ok?" Coi như tiền ém miệng đi.
Anh gật đầu liên toại, hơi cúi đầu về phía cô, lần này không quên hỏi trước "Vậy tôi có thể chạm vào cậu chứ?"
Thấy cô gật đầu, Giang Dịch Thành chìa tay nhẹ nhàng chạm vào gò má cô, tựa sát vào gương mặt cô, hôn lên bờ môi cô.
Anh khẽ cọ xát cánh môi nhẹ nhàng, sau đó vươn đầu lưỡi khi nãy vừa bị cô cắn nát thăm vào sâu trong khuôn miệng cô, nhẹ nhàng cuốn lấy đầu lưỡi của cô và đảo tròn. Vị tanh lan tỏa trong trong miệng hai người.
Trần Chỉ Nhu dịu dàng hôn môi anh, gò má bị ngón tay anh vuốt ve từng chút một, cánh môi và gốc lưỡi bị nuốt lấy... thế này hơi... thoải mái quá đi mất... trong lúc giao hòa hơi thở cùng anh, cô cảm thấy tựa như cô dòng điện chạy vọt qua não, da đầu tê rần.
Phải, Giang Dịch Thành về nhà đã lén học, mấy hôm nay không biết anh đã ăn hết mấy que kem. Bây giờ mà đưa cho anh nhành anh đào cứng có khi anh cũng có thể dùng đầu lưỡi thắt thành nơ cho bạn xem.
Anh không nhắm mắt, nhìn cô ở khoảng cách gần anh run rẩy hàng mi, cảm nhận hơi thở cô phả ra trên gương mặt mình, anh hôn cô một cách nghiêm túc.
lời cô thốt ra ngoài miệng rất cứng, nhưng lúc hôn thì lại mềm như thế này... Giang Dịch Thành nhớ mãi không quên nên mút mát thêm hai lần mới buông cô ra. Trán anh chống với trán cô, ngón tay men theo gò má bấu vào bên trong chân tóc cô, nhẹ nhàng cọ xát gương mặt cô.
Vào lúc được hôn môi mơ mơ hồ hờ, Trần Chỉ Nhu đã nâng tay mình đặt lên cánh tay anh, cô nhướng bờ môi đỏ hồng tuyệt đẹp khẽ thở hổn hển.
Giang Dịch Thành nhìn thấy lòng chộn rộn, "Lại hôn một lần cuối nữa, nhé?"
Anh nào biết giọng nói mình dịu dàng đến thế.
Lỗ tai Trần Chỉ Nhu muốn mang thai luôn, cô được hôn đến mức khiến chân mềm nhũn, giữa hai chân cũng ướt át, giọng nói bé như tiếng muỗi "...Ừm."
Lần này anh không hôn môi cô, hôn nữa sẽ sưng. Giang Dịch Thành di chuyển xuống dưới, hai bàn tay đặt trên mông cô nâng nó lên và ôm cô.
Giang Dịch Thành ôm cô xoay người, tựa lưng lên tường, chì còn một bàn tay đỡ dưới mông cô, một cái tay khác xoa má khiến cô hơi hơi quay đầu đi.
Miệng anh áp sát thổi khí vào tai cô "Sức lực của tôi dùng để bế cậu, cậu đừng sợ... khi nãy xin lỗi nha."
Dứt lời bèn ngậm lấy vành tai cô ngay rồi cắn nhẹ, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ sau tai cô. Thật ra đầu lưỡi khi nãy bị cô cắn có hơi xon xót nhưng anh mặc kệ không quan tâm.
Phía dưới của Giang Dịch Thành tất nhiên đã cương cứng, giọng nói khàn khàn gọi cô quả thật là cực kỳ gợi cảm "... Trần Chỉ Nhu..." Lỗ tai cô được liếm mút, phía dưới ướt át cực kỳ, muốn chết, anh chọc ghẹo cô thế này là muốn sao chứ "...Ư."
"Đừng lạnh nhạt với tôi... " Men theo vành tai đi xuống dưới, anh vừa mổ lên đường viền khuôn cằm cùng phần thịt mềm mại, vừa nỉ non thì thầm.
Trần Chỉ Nhu mê muội trừng mắt "... Biết rồi..."
Có được câu trả lời anh mới mỉm cười, cuối cùng buông cô ra. Lúc chân Trần Chỉ Nhu vừa đáp xuống đất, thần trí cứ như cuối cùng cũng đã quay về đúng nơi trong cơ thể vậy.
Giang Dịch Thành cười cười nhìn cô: "Tôi ở đây xử lý một chút rồi mới quay về lớp, lần này cậu còn muốn nhìn không?" Anh vừa giơ tay lau đi sợi chỉ nước bọt còn vương sau tai cô, "Trong cặp tôi có khăn giấy ướt, lát nữa tôi lấy cho cậu lau một chút nha."
Trần Chỉ Nhu đỏ mặt: "Đã bảo là hãy quên đi chuyện ngày hôm đó mà!"
"A, xin lỗi, vậy tôi nói lai6... Thật ra là đã bắt đầu vào lớp rồi, cậu nhanh chân vào lớp đi."
"Không mượn cậu nói." Cô lập tức đi ngang qua anh, kéo cửa bỏ đi. Để lại anh một mình ở nơi đó, cô bước đi cũng không ngoảnh đầu lại.
"...Phù..." Nhìn thấy cô đi rồi Giang Dịch Thành tựa lưng lên tường, thở một hơi dài. Anh không hề có ý định đứng "sóc lọ" ở chỗ này, ban nãy chỉ dọa cô, bình tĩnh một lúc thì dự định quay trở về.
Anh suy nghĩ tất cả mọi chuyện xảy ra khi nãy.
Ngay từ ban đầu anh đã bị thái độ lạnh nhạt của cô chọc cho sốt ruột, nghẹn nín một cục muốn hôn cô, không ngờ lại bất cẩn chọc cô nổi giận.
Anh suýt chút đã khiến mọi chuyện tan vỡ, cũng may là sau cùng còn cứu vãn được chút ít... may là chưa phá hỏng hết mọi thứ.
Cô ấy thật là đáng yêu.
Tuy không dễ chịu là mấy, nhưng nhìn gương mặt lạnh lùng của cô quắc mắt với anh, anh sẽ cảm thấy cô dễ thương. Dù có đau lòng nhưng nhưng nhìn nước mắt hoen mi cô anh cũng cảm thấy đáng yêu quá đi mất.
Nhất là lúc được anh ôm hôn, phản ứng của cô càng khiến Giang Dịch Thành cảm thấy cô vốn là một thiên sứ siêu cấp đáng yêu, là bé thiên sứ mà sau lưng có đôi cánh, đội một chiếc vòng vàng trên đỉnh đầu.
Như thể có một thiên thần bay ngang trước mắt anh, tay cầm một bó mũi tên, bắn một phát vào trái tim anh. Cho dù bây giờ có bị đấm cho một cú đau, tim bị khoét một lỗ, chảy máu, anh vẫn cảm thấy ngọt ngào như đường.
Nghĩ đến đây Giang Dịch Thành bụm mặt cười, anh nói cho chính mình đừng nóng vội, chậm rãi tới gần cô. Sớm muộn gì anh cũng sẽ khiến cô cam tâm tình nguyện vùi mình vào lòng anh.