• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi ngươi đen nhánh của người cá chú mục vào Thư Đường, trên mặt không có biểu cảm gì.

Nhưng Thư Đường dùng não chạy số ra lời hắn nói—

Người cá: “Ăn.”

Thư Đường: Lại nói thêm, cá mập ngon không? Cô nghe vị cá mập chua lắm nha, thịt khá là dở.

Thư Đường vẫn đứng yên một cục, nhìn qua cứ như là bị hành động kéo lê một con cá mập của người cá dọa cho choáng.

Dù sao thì người bình thường tay không xé cá mập khá là không hợp với lẽ, hơn nữa cá mập này còn đang chảy máu, thế này càng làm tăng thêm khí chất máu lạnh tàn nhẫn kia của người cá.

Thật ra sau khi người cá tỉnh dậy, phần lớn mọi người gặp hắn đều mang phản ứng này, hắn phải nên quen rồi mới đúng, chỉ là sau khi người cá trông cô có phản ứng như thế, toàn thân như tản ra hơi băng.

Người cá trầm mặc nhìn cô trong chốc lát, ném cá mập xuống, dù rằng nét mặt vô cảm, nhưng đôi mắt đen kịt cứ cố chấp nhìn cô mãi.

Thư Đường tiếp tục đưa não đi chơi xa—-

Người cá: Ăn không, không ăn thì kết cục của cô sẽ y chang con cá mập này.

Mỗi lần mẹ Thư Đường bắt gặp cô kén ăn không chịu ăn những món mà bà tỉ mỉ nấu nướng thì sẽ dùng chính cái biểu cảm này đây.

Vì thế Thư Đường đi sang kéo người cá, hỏi hắn: “Anh biết nấu ăn chứ?”

Mười phút sau, trong phòng bếp.

Ban chiều đến phòng bếp lục lọi, Thư Đường đã phát hiện nơi này không hề có tí nguyên liệu nấu ăn gì, gia vị cũng không, vì ngắt điện nên phòng bếp trở nên vô dụng.

Có điều, tủ đựng chén bát lại rất đẹp, Thư Đường đi đến lục tìm dao gọt hoa quả, đưa qua cho thân hình cao lớn bên cạnh.

Thư Đường còn yêu cầu:

“Phải cắt thành miếng nhỏ, da và phần thịt ngoài cứng quá thì bỏ đi, chỉ giữ lại thịt non bên trong thôi.”

“Nội tạng cũng phải được xử lý sạch sẽ nữa nha, nhưng giữ lại gan, gan ăn ngon lắm đó.”

Thân ảnh đen cao trầm mặc mà nhìn Thư Đường giơ tay sai bảo hắn.

Thư Đường chậm chạp còn chưa rụt tay về, thậm chí là dùng ánh mắt thúc giục hắn: Mau lên đi, anh không đói sao?

Cuối cùng, bóng đen động.

Người cá thong thả xoay người, đưa tay cho vào hồ nước, trong vài nháy đã cắt cá mập thành mấy miếng nhỏ. Là bá chủ của đỉnh thức ăn, tay nghề xử lý đồ ăn của đồ tể biển sâu cũng rất gì và này nọ.

Trong bóng đêm, con dao trên tay người cá được ánh sáng bên ngoài cửa sổ hắt lên phản chiếu rực rỡ, mạch máu của hắn màu lam, lúc cử động, gân xanh hơi gồ lên, mang lại cảm giác đẹp đẽ muôn phần.

Vốn dĩ hình ảnh này rất kinh khủng, nhưng động tác của hắn quá tuyệt, thậm chí còn hơi hướm ưu nhã.

Mười năm qua đi, thậm chí người cá còn không nhớ ra được tên mình là gì, nhưng cốt cách giáo dưỡng như khắc vào trong xương máu vẫn còn tàn lưu.

Nhưng mà, người cá đột nhiên dừng lại.

—- Trong bóng đêm, có gì đó sáng lên.

Thể tinh thần sẽ có một chút ảnh hưởng đến chủ nhân, trên người Thư Đường đã xảy ra rất nhiều biến đổi, ví dụ như cô trở nên rất thích ăn cá; hoặc ví dụ như, đôi mắt cô vào ban dêm sẽ thỉnh thoảng phát sáng.

Lúc cô đi ngủ, bạn cùng phòng mạnh mẽ yêu cầu Thư Đường buổi tối phải mang bịt mắt vào, vì mỗi lần cô bạn đi WC sẽ rất thường thấy một đôi mắt tròn xoe sáng lơ lửng trong bóng đêm.

Mà vào lúc này, bóng đen cao lớn trong bếp vừa động, đôi mắt sáng kia sẽ động theo.

Hắn sang trái, cô liền nhìn sang trái; hắn qua phải, cô liền lia qua phải.

Cuối cùng, bóng đen thong dong quay người.

Đôi mắt sáng trưng tròn xoe đưa một cái chén qua.

Thường thì, trong một bộ phim kinh dị sẽ có những con quái vật kỳ dị, và kèm theo là một nhân vật bia đỡ đạn không rõ xuất xứ.

Mà hiện tại, trong ngục giam âm u—-

Nam chính yêu quái: cắt cá mập

Bia đỡ đạn phim kinh dị: (?﹃?)

Vì điều kiện hữu hạn nên họ đang ăn cá cắt lát sống.

Hiện tại Liên Bang đã không còn cấm săn bắt động vật dưới biển sâu, vì sau khi vùng ô nhiễm chiếm hơn 70% diện tích địa cầu, không gian sống của nhân loại đã bị nén đến cực hạn, đồ ăn cũng dần trở nên khan hiếm, dẫn đến các quy tắc của thời bình cũng đã sớm có sự thay đổi.

Chỉ cần bây dám ăn, thì thứ gì cũng có thể ăn được.

Nhưng mà dù có thế, thì đồ ăn vẫn rất thiếu thốn, phần lớn mọi người chỉ có thể ăn dịch dinh dưỡng.

Đùi gà lớn trong căn tin được xem như phúc lợi của nhân viên thuộc viện điều dưỡng, muốn ăn nó thì 6 giờ sáng phải dậy mà xếp hàng, dù có tay nghề giành giật thiện nghệ như Thư Đường thì cũng chỉ có thể giành được gấp đôi vào những lần trực ca đêm.

Vậy nên chỉ cần ăn được, là Thư Đường đều thèm cả.

Thư Đường ăn rồi mới phát hiện, cá này hình như không phải cá mập. Tuy là bề ngoài khá giống, nhưng thịt cá ngon hơn, cắn một miếng, giòn ngon tan trong miệng.

Bia đỡ đạn đột nhiên phát hiện nhân vật chính yêu quái càng thêm xinh đẹp thanh tú.

Còn có tay nghề khá tốt, phù hợp làm nội trọ đấy.

Cô hỏi: “Cá này là cá gì?”

Nam chính yêu quái đối diện lạnh lùng cao ngạo trầm mặc hiển nhiên sẽ không trả lời cô.

Thư Đường qua loa cho nó một cái tên: “Vậy gọi là cá ngọt bự đi.”

Thư Đường ăn lưng bụng mới hồi phục chút nguyên khí.

Lúc này bia đỡ đạn mới phát hiện ra có gì đó sai sai, nam chính yêu quái đằng đối diện không hề ăn gì, chỉ an tĩnh nhìn nhất cử nhất động của cô.

Đáng trách là, đặt vào tình huống này thì cứ như chờ cho bia đỡ đạn ăn no xong thì sẽ chén cô luôn.

Nhưng Thư Đường mau chóng nhận ra, người cá gần như là đang học theo động tác dùng cơm của cô.

Bia đỡ đạn: Nhai

Nam chính yêu quái: Nhai

Bia đỡ đạn: Nhai nhai nhai

Nam chính yêu quái: Nhai nhai nhai

Bia đỡ đạn: Sao anh còn đi bắt chước người ta vậy cà!

Nhưng Thư Đường mau chóng ý thức ra được một chuyện: Hắn đang học tập.

Tuy rằng tạm thời vẫn không rõ vì cái gì, nhưng Thư Đường vẫn cứ thả chậm động tác, để hắn nhìn rõ hơn.

Bia đỡ đạn uống nước òng òng ọc, nam chính yêu quái cũng bắt chước uống nước òng òng ọc.

Thư Đường bất cẩn bị sặc nước, đoạn giây sau liền thấy nam chính yêu quái chuyển đôi mắt đen nhánh về phía cô, cứ như đang giải mã động tác này của cô, Thư Đường lập tức kéo người cá lại: “Này thì miễn học!”

Dùng cơm kết thúc.

Hay nói trên bàn cơm là nơi kéo dãn mối quan hệ tốt nhất—-

Thư Đường cùng người cá trầm mặc ăn một bữa cơm, tự nhận rằng mối quan hệ của cả hai đã có bước phát triển nhảy vọt, từ ‘không thân’ thành ‘quen quen’.

Lúc này, bên ngoài cửa sổ đã tối đi thấy rõ.

Mưa không ngơi ngớt, ngược lại còn có xu thế lớn hơn.

Sáng ngày mai Thư Đường còn phải đi kiểm tra phòng, cần phải dậy sớm, cô đứng bên cửa sổ do dự trong chốc lát, bây giờ mà về là thể nào cũng sẽ ướt mưa, hơn nữa về ký túc xá cũng đã trễ.

Nếu cả hai bọn họ đã là mối quan hệ ‘quen quen’, Thư Đường bèn muốn hỏi người cá là có thể ngủ lại chỗ của hắn một tối hay không. Nơi này dường như còn rất nhiều phòng trống, cũng không lo cá người thụ thụ bất thân.

Cô vừa định lên tiếng, thì người cá đã xách cô lên, đi lên trên lầu.

Người cá xách cô đi về cuối phòng ở lầu hai.

Rất đặc sắc là, nơi này có một cái lồng sắt cực lớn.

Người cá thả cô vào trong lồng sắt.

Còn chưa chờ bia đỡ đạn Thư Đường kinh hãi, người cá cũng đi vào trong.

Chân dài của hắn biến thành đuôi cá, bao Thư Đường trong vòng vây, an tĩnh nhắm mắt lại.

Thư Đường nhìn nhìn cửa lồng sắt không đóng: Này là ‘giường’ của hắn ấy à?!

Thư Đường có chút khiếp sợ.

Nhưng cô nhìn quanh bốn phía, nghĩ đoạn cũng nằm xuống.

Bởi vì so với cục đá cứng ngắc lạnh tanh bên kia, thì bên dưới cái lồng sát này còn có tấm đệm đen dày thật dày, không biết làm bằng gì mà còn mềm mại hơn cả nệm cao su. Đã thế, lồng sắt là nơi duy nhất tránh gió ở đây.

Thư Đường: Uầy, buồn ngủ quá, chiều mới ngủ được có hai tiếng thôi đó!

Vì trong lồng sắt này còn có một con thú dữ khác, con thú này lại rất bự con, có hơi chật.

Thư Đường đẩy đẩy hắn: “Anh có thể dịch dịch sang bên cạnh tí được không?”

Thú dữ không động đậy, nom ngủ rồi.

Thư Đường hâm mộ nghĩ: Không có áp lực công việc gì quả nhiên chất lượng giấc ngủ sẽ càng tốt hơn à nha.

Thế là, bia đỡ đạn Thư Đường an tâm đi ngủ.

Người như cô, thể nào cũng không sống được qua một ngày.

Quả nhiên, chờ cho bia đỡ đạn Thư Đường ngủ, trong bóng đêm người cá cao lớn kia mở bừng hai mắt vô cùng quỷ dị.

Thư Đường vốn ngủ cách người cá khá xa, nhưng sau khi người cá chờ cô ngủ rồi, mới dùng đuôi cá quấn cô kéo lại gần thêm chút xíu.

Đôi mắt đen láy của người cá chú mục cô, dán sát vào cô.

Ngón tay thon dài của hắn bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát cơ thể mảnh mai của cô, hô hấp cô rất khẽ, mái tóc mềm mại, trong bóng đêm và trước mặt người cá, không hề có một động tác tự vệ gì.

Động vật là loài tiến hành phân chia giống loài theo khứu giác, so với thị lực, thì đồ tể biển sâu có khứu giác rõ ràng và nhanh nhạy hơn. Trên người Thư Đường phát ra pheromone, không phải là mùi hoa cũng chẳng phải mùi cỏ, nghe giống như mùi bánh mì nướng, hệt như một mùi khô nóng của chú mèo con phơi mình dưới ánh mặt trời trên biển trong khoảng thời gian lâu, khô ẩm ấm áp, không hề hợp với thời tiết mưa dầm mưa dề ở thành phố Nam Đảo này chút nào, cũng hoàn toàn bất đồng với vùng cấm này.

Pheromone không mạnh mẽ, cũng không có tính xâm lược, chỉ là nghe rất lười biếng, cũng rất dễ ngủ.

(*) pheromone sẽ được phân thành nhiều cấp bậc từ mạnh đến yếu (mạnh nhất SS+ tùy vào xây dựng của tác giả), nhưng pheromone càng mạnh thì sẽ có sức chiến đấu/tấn công càng cao. Các Alpha có cấp độ pheromone mạnh có thể khiến Alpha cấp thấp hơn quy hàng và thần phục mình

Từ sau khi tỉnh lại, thần kinh mãi đau nhức này khiến cho thú dữ vô cùng khó chịu, vô số lần hắn quay lại sào huyệt của mình, nhưng hắn chẳng thể nào nhắm mắt được, vô số tín hiệu, sóng diện, những hỗn loạn trên không của vùng cấm, rất nhiều âm thanh hắn có thể nghe phá tan thính giác của hắn, rất ồn rất quấy.

Thư Đường hồn nhiên không cảm nhận được nguy hiểm đến gần, ngủ hai tiếng buổi chiều vẫn còn chưa đủ với cô, cô ngủ đến bất tỉnh nhân sự, hô hấp dài có nhịp, giống như một loại tiếng ồn trợ giấc cho cô.

Thần kỳ thay, những xao động trong hơi thở người cá đã được trấn an, thần kinh đau nhức dường như cũng từ từ giảm bớt.

Bóng đen cao lớn chầm chậm rụt lại răng nanh, vẫn duy trì tư thế cạnh cô, an tĩnh nhắm mắt lại.

Tuy rằng ngủ cạnh một con thú dữ, nhưng Thư Đường vẫn ngủ rất ngon.

6 giờ, Thư Đường tỉnh dậy.

Cô rất muốn ngủ tiếp, nhưng phòng bọn họ có một quy định biến thái đó là đi làm cần điểm danh, nhất là thực tập sinh, đến trễ một ngày là trừ 200.

Thư Đường không muốn đi làm tí nào.

Cô ngồi dậy, ôm tâm lý may mắn đặng nhìn người cá, hy vọng cô đi ra xa hai mét sẽ bị đối phương kéo về ngay.

Thư Đường rời khỏ lồng sắt.

Thư Đường đi xa ba mét.

Thư Đường quay đầu lại thấy người cá vẫn nhắm mắt và chẳng có dấu hiệu tỉnh dậy.

Cái quy tắc quái lạ đi cách hắn ba mét sẽ bị bắt quay lại đi đâu rồi?

Thư Đường chưa từ bỏ ý định, thăm dò đi qua đi lại mấy bận.

Nhưng người cá ngủ vẫn đến là sâu giấc.

Thư Đường hoàn toàn thất vọng, hậm hực rời đi.

‘Bastille’ quả thật không có cửa ra, Thư Đường cũng không đẩy cửa đá ra nổi.

Nhưng mà Thư Đường có thể bò cửa sổ ra à nha.

Cửa sổ này so với thân hình to lớn của Alpha thì chắc chắn là nhỏ hẹp, nhưng không bao gồm Thư Đường ở trong đó.

Thư Đường đi đến phòng bếp bưng đồ ăn sáng ra trước nhất, cho người cá một phần, lại lấy một ly nước từ trong máy lọc nước của tòa thành,

Có điều, để mà nói, thì người cá uống nước ngọt hay nước biển ấy nhỉ?

Mặc cho người cá xem hiểu hay không, Thư Đường vẫn để lại một tờ giấy lên trên bàn.

Cuối cùng, cô còn nhìn thoáng qua người cá.

Người cá cao lớn vẫn duy trì tư thế say ngủ, ánh nắng mờ sáng rọi vào, song vẫn chẳng thể chiếu được đến góc âm u của hắn. Một người cá cao lớn hung tàn như vậy, khi ngủ lại rất điềm đạm nho nhã, lông mi rất dài, màu cũng là màu trắng bạc như tóc hắn vậy, Thư Đường nhịn không được vươn tay sờ soạng mấy bận.

Dài quá, ngưa ngứa nói lòng bàn tay.

Cô cởi áo khoác lên đắp cho hắn, rồi mở cửa sổ rời đi.

Bia đỡ đạn may mắn sống sót được rất ư là mất mát:

Uầy, không muốn bị bắt đi làm tí nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK