Vì sao ư? Vì nó đang ở sờ sờ ngay trước mắt cô đây này. Không thấy cái người đàn ông Cao Bá kia nâng niu cái người trước mặt như viên ngọc quý hay sao? Quay lại lúc đầu, nếu cô không biểu tình lạnh nhạt giải thích thì bây giờ cô chỉ là cái xác khô không hơn không kém.
Lạc Gia vẫn nhìn cô. Nhưng cũng dần há miệng ra nhận lấy.
Đình Đình thở phào nhẹ nhõm. Thật May mắn hắn cũng ăn được chút ít rồi. Bù lại nghi vấn của côtăng thêm. Chính là câu hỏi “ sao cậu ta không bài xích cô”
Cô vừa cúi đầu suy luận vừa đút thêm cho Lạc Gia ăn. Hắn rất phối hợp nhu thuận nghe theo lời cô.
Ánh mắt của hắn không được tốt. Nó làm cô cảm thấy rất giống cô! Chẳng lẽ là đồng bệnh tương thông.
Có cùng nỗi đau nên hiểu nhau rất rõ! Không đúng, cái này không phải ý chính. Thực quái lạ!!
“Lạc Gia, cậu ăn nữa không” cô buông đũa xuống hỏi nghiêm túc.
“....”
Thôi bỏ đi. Cô sao lại quên mất cậu ta bị bệnh cơ chứ.
“M...ẹ” giọng nói vụng về vang lên. Không khí ngưng trọng.
“Cậu...cậu nói cái gì, lặp lại lần nữa tôi xem”
“Mẹ”
Âm thanh này, câu nói này không phải chỉ một đứa bé đơn giản có thể nói sao. Mà Lạc Gia. Lần đầu tiên cậu nói chỉ gọi đơn giản là “mẹ” không phải là đủ chứng minh hồi nhỏ Lạc Gia rất khao khát tình thương của mẹ nhưng đổi lại mẹ cậu ruồng bỏ cậu đấy thôi. Cũng thực là.
Gọi cô là mẹ thì đành đi. Lại coi cô như người mẹ thực thụ. Điều này làm cô khó chịu nha. Chẳng lẽ phải gọi một người hơn tuổi bằng con hả?
“Lạc Gia, cậu có ý thức phải không”
“..” nghiêng đầu hơi gật gật
“Tôi không phải mẹ cậu” Đình Đình nhẹ nói, đứng phắt dậy đi tìm Cao Bá.
Ăn cũng no rồi, hiện tại chỉ có ngủ là chưa no.
Lạc Gia như ý thức được cô đi. Nhanh hơn kéo tay cô lại cọ cọ vào má.
“Mẹ”
Mặt người nào đó nổi lên ba vạch hắc tuyến. Làm ơn cho cô rút lại câu ban nãy.
Người này ngoại trừ ngu ngốc ra thì vẫn là ngu ngốc.
“Cao Bá, Cao Bá, ông có ở đây không?” cô cất to giọng kêu.
Một lâu sau có người đi tới. Ngoài Cao Bá thì còn ai đây.
“Cao Bá, tôi muốn đi ngủ”
“Được rồi, cô đi theo tôi, tôi dẫn cô vào phòng”
Đình Đình quay lại nhìn người đang nắm tay cô.
Cô cười khổ
“Ông có thể làm cho tên này ngừng bám lấy tôi, có được hay không”
Cao Bá quay lai nhìn Lạc Gia. Nét già nua trên khuôn mặt có chút mỉm cười. Cậu chủ luôn không để ai tiếp xúc. Nhưng hôm nay bỗng nhiên tỏ ra thân thiết với một người chứng tỏ có diễn biến tốt.
“Cứ để như vậy đi, cậu chủ rất thích cô”
“Không lẽ ông muốn để cậu ta ngủ chung với tôi”
Sắc mặt Ca Bá cứng ngắt. Không biết phân giải ra sao. Nhưng nhìn lại Lạc Gia. Tình thương của ông dành cho Lạc Gia là vô hạn. Hiếm khi cậu chủ muốn điều gì đó ông sẽ không cưỡng ép cậu
“Tùy theo cậu chủ đi”
Ông vừa nói vừa đi trước, lảng tránh ánh mắt như dao găm của cô.
Cô nhẹ đi vào phòng tức giận kéo mạnh Lạc Gia vào rồi đóng cửa cái “rầm”
Thở nhẹ rồi đi đến ngồi trên giường. Lạc Gia ngoan ngoãn ngồi theo.
Cô làm một osin mà có người phục vụ. Điều này chứng tỏ Cao Bá yêu thương Lạc Gia cỡ nào.
Mạnh gia, là một gia tộc không hề nhỏ, nó thao túm hết thảy nền kinh tế của các công ty nổi tiếng. Nếu cô đồng ý đi theo Lạc Gia, là cũng đồng ý chịu nhiều tai ương. Cô không mạnh mẽ nhưng ít nhất cũng bảo vệ được mình. CònLạc Gia, cậucần một hơi ấm. Cô cũng cần một hơi ấm. Chuyện tình cảm luôn khiến ta cảm thấy thiếu thốn.Vậy nên cô và cậu ta đối với những sự hờ hững nhưvậy thì chắc chắn chuyện tình cảm chưa hề tồn tại.
Cô nhìn Lạc Gia, đưa tay vuốt vuốt tóc cậu. Kéo đầu cậu cho cậu dựa vào người cô. Trong gia tộc Mạnh đấu đá giết người không dao như vậy. Mà vẫn còn tồn tại một người như Lạc Gia, cũng chỉ có thể nói Lạc Gia thực may mắn. Cậu ta như vậy bù lại không bị cuốn vào sự phân tranh
Sự im lặng bao trùm cả nơi đây. Đến khi nghe cả tiếng hít thở đều đều. Bất tri bất giác cô quay đầu lại nhìn hắn. Thấy hắn đã ngủ gật trên vai cô.Cô thở dài.
Chỉ vì cậu ta mà chấp nhận mình bị rắc rối! Cậu ta có đáng để cô làm như vậy không!