Nhìn con người nằm xuống ghế không đến hai phút đã ngủ kia, Đặng Thiên Vũ thay đổi quyết định.
Từ lần đầu tiên gặp nhau anh đã biết vóc người của Tấn Tiểu Lỗi nhìn còn đẹp hơn mấy tên đẩy tạ. Cơ ngực thì nở nang, cơ bụng lại sáu múi, chưa nói mông vừa tròn vừa cong, sờ lên cực kỳ sướng tay. Nếu bị cái mông ấy kẹp chặt thì sẽ thoải mái đến mức không thể ngậm miệng được, còn để cái miệng kia mút một chút thì khỏi nói, cả hồn cũng bị mút bay đi.
Mặc dù ngoại hình Tấn Tiểu Lỗi bình thường, nhưng mày rậm mắt to, hơn nữa dáng người thế này, kỹ thuật thế này, lại thêm cái vật kia còn muốn to hơn của anh… Nếu mang người này đến cái động bàn tơ nhiều 0 ít 1 đó không chừng chớp mắt chưa được hai cái thì hắn đã bị đám kia bắt cóc đi mất rồi.
Có thể anh có tiền thật, nhưng phòng vạn nhất vẫn hơn nhất vạn, lỡ Tấn Tiểu Lỗi bị thằng đại gia nào đó coi trọng thì không phải anh đưa dê lên miệng cọp sao?
Anh đâu có ngu vậy, đồ tốt không thể chia xẻ với người khác được.
Cho dù Tấn Tiểu Lỗi khá khốn nạn, độc mồm độc miệng nhưng cũng là của anh.
Từ từ, anh vừa mới nghĩ gì vậy!!! Rõ ràng chỉ là quan hệ nợ nần, sao tự nhiên anh lại đem Tấn Tiểu Lỗi trở thành vật sở hữu của mình?!!
Đáng ghét, người này ăn mặc áo ôm như vậy làm gì? Cánh tay và tấm lưng rắn chắc đều để lộ ra, cơ ngực và cơ bụng nhìn thấy đã. Còn cái quần jean kia nữa, vừa người như thế để làm gì? Lộ cái mông thật căng tròn. Thật sự là muốn nhào ra phía sau, trực tiếp kéo quần của hắn xuống tách hai cái mông ra rồi xông thẳng vào quaaaaá!!!!!
Đặng Thiên Vũ huyễn tưởng nữa ngày mới phát hiện — anh vẫn còn đang đậu xe dưới lầu phòng trọ của Tấn Tiểu Lỗi, từ nãy giờ hoàn toàn không nhớ đến việc lái xe đi!!!
Thật vất vả đè xuống dục vọng của mình, Đặng Thiên Vũ khởi động máy.
Đặng Thiên Vũ vốn là muốn đi đến chỗ nào nhộn nhịp một chút nhưng chả hiểu vì sao lại lên cao tốc, sau đó rẽ vào một khu nào đó, đi trên con đường nào đó rồi chạy vào một con đường vắng nhỏ.
Đợi đến khi tỉnh ra thì anh đã đậu xe ở một rừng cây gần bãi biển.
Nơi này là khu đất bí mật anh và một thằng bạn vô tình phát hiện một năm về trước, cách đường cái khoảng mấy chục mét. Đường vào đây rất ít xe, lại có rừng cây che phủ nên buổi tối càng chả có ai để ý đến. Thật sự là một địa điểm lý tưởng để dã chiến.
Anh cũng từng có ý định đem ai đó đến đây chơi trong xe một lần, đáng tiếc dù đã biết chỗ này hơn một năm, trừ khi anh muốn một mình mà đến đây tĩnh tâm thì chẳng bao giờ mang theo ai cả.
Có điều sao lần này lại muốn mang người này đến đây?
Đậu xe xong anh tắt máy, nhìn một mảng đen kịt trước mắt, lắng tai nghe tiếng sóng biển dạt dào, tự nhiên chẳng biết mình muốn làm gì cả.
Cái loại cảm giác này rất kỳ quái, trong đầu chợt trắng xóa một mảng, cảm thấy như vô cầu vô dục. Nói văn hoa là lĩnh hội, nói trắng ra là ngây người.
Lúc này một âm thanh vang lên bên tai anh: “Chờ anh cả nữa ngày rồi đấy, rốt cuộc dẫn tôi tới đây để làm gì?”
Đặng Thiên Vũ còn đang cảm xúc dạt dào bị tiếng nói này làm tan thành mây khói, đờ mờ, trả lại giây phút tĩnh tâm lĩnh ngộ lại cho anh!!!
Không khí thanh tịnh bị Tấn Tiểu Lỗi phá hư, Đặng Thiên Vũ đành thay đổi, chỉnh sửa kế hoạch thành phiên bản mới — đem Tấn Tiểu Lỗi làm đến khóc.
Chờ một chút… Không phải nguyên bản kế hoạch của anh đầu tiên là đem Tấn Tiểu Lỗi đến sân nhà mình, phô trương thanh thế để Tấn Tiểu Lỗi mặc cảm tự ti, sau đó dùng kinh nghiệm tán trai lâu năm để chinh phục người này sao? Như thế nào lại biến thái thành đem Tấn Tiểu Lỗi làm khóc vậy?
Quên đi, cứ đem kế hoạch ban đầu đổi thành: “Dùng kỹ xảo làm tình và tính năng cao siêu áp đảo Tấn Tiểu Lỗi, làm đến khi nào hắn khóc mới thôi” là được.
Bất quá Đặng Thiên Vũ cũng tự biết thể lực của Tấn Tiểu Lỗi tốt hơn nhiều so với mình. Dựa trên kinh nghiệm hai lần trước là biết, nếu dùng bản lĩnh thật sự của anh thì dù có làm đến chết cũng không thể khiến Tấn Tiểu Lỗi khóc được.
Nói vậy… xem ra phải dùng mánh khóe một chút.
Quay đầu nhìn Tấn Tiểu Lỗi ở phía sau đang cởi quần, Đặng Thiên Vũ cắn răng liều mạng.
Anh lấy ra bình nước cách thủy, lắc lắc vài cái rồi mở nắp ra uống hết. Anh đã bỏ thêm một chút thuốc vào trong bình nước, với dược tính của thuốc này chỉ cần không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì anh tuyệt đối có thể đem Tấn Tiểu Lỗi làm đến khóc. Phải liều mạng uống thuốc chỉ để áp đảo đối phương, anh rốt cuộc bị cái gì vậy trời!?! Vừa uống xong Đặng Thiên Vũ lập tức hối hận, còn có xung động muốn nhảy xuống biển cho tỉnh người lại.
Hít sâu vài cái, anh rời khỏi ghế trước, mở cửa phía sau chui vào. Dù sao xung quanh cũng không có người nên cũng không cần đóng cửa xe, Đặng Thiên Vũ cứ như vậy một chân ở ngoài, một chân chống vào ghế đem Tấn Tiểu Lỗi đè xuống.
Mặc dù trước khi đi Tấn Tiểu Lỗi đã tắm rửa nhưng trên người hắn không có bao nhiêu mùi của sữa tắm mà lại nhàn nhạt mồ hôi. Với cái tính đại khái của người này thì đảm bảo là do sữa tắm hết nên ngại không đi mua.
Khi Đặng Thiên Vũ cởi quần của Tấn Tiểu Lỗi thì hắn rất phối hợp mà nâng eo lên, chẳng mấy chốc cái quần jean kia đã bị ném sang một bên. Đặng Thiên Vũ ở trên người hắn, cách lớp áo cắn ***g ngực của hắn. Với kinh nghiệm làm tình nhiều năm qua của Đặng Thiên Vũ, chớp mắt đã khiến vật kia của Tấn Tiểu Lỗi cứng rắn cấn lên bụng anh.
Theo Đặng Thiên Vũ tính toán thì khoảng hai mươi phút sau thuốc mới có tác dụng. Vậy nên trong khoảng thời gian này chỉ có thể làm tiền hí. Mấy lần trước toàn là mì ăn liền, bây giờ nhớ đến mới phát hiện là quên vụ này. Lần này anh không thể phạm sai lầm được nữa.
Phải dùng kỹ thuật, nếu không dùng thể lực được thì nhất định phải lấy kỹ thuật đánh bại Tấn Tiểu Lỗi.
“Ê cắn nhẹ một chút…” Tấn Tiểu Lỗi một tay hôm đầu của anh, tay kia đã linh hoạt cỡi quần của Đặng Thiên Vũ, đưa tay vuốt mông anh.
“Không được sờ mông tôi!” Đặng Thiên Vũ hất tay của hắn qua một bên. Đáng ghét, người này đáng ghét quá. Không thể cứ để người này lấn át mãi được, anh dù sao cũng là chủ nợ mà.
Tay của Tấn Tiểu Lỗi lại luồn vào áo sờ eo của Đặng Thiên Vũ, nhưng lần này cũng không trượt xuống dưới mà hướng lên trên, ôm lấy lưng trần của anh. Hai đùi của hắn cũng mở ra gác lên lưng anh.
Chỗ riêng tư của hai người chà xát với nhau không bao lâu, Đặng Thiên Vũ cũng đã cứng rắn không chịu nổi.
Xem ra cho dù dược tính chưa kịp phát tác thì anh cũng chuẩn bị tốt tinh thần để chiến đấu rồi.
Nhận ra khiêu khích của Tấn Tiểu Lỗi sẽ khiến bản thân hưng phấn, Đặng Thiên Vũ bực mình. Rõ ràng anh chỉ mới dùng một chút kỹ thuật trên người Tấn Tiểu Lỗi, dù người này cũng vô cùng phối hợp đi chăng nữa thì anh vẫn còn chưa xuất hết chiêu, sao chưa gì đã có cảm giác muốn bắn là cái khỉ gì?
Anh dùng cắn Tấn Tiểu Lỗi ngực cho hả giận khiến cho hắn phải kêu lên một tiếng: “Đau quá, anh cắn nhẹ cái coi.”
Đặng Thiên Vũ đắc ý nhếch khóe miệng, đang định cười thì nghe Tấn Tiểu Lỗi nói tiếp: “Cái áo này mới mua đó, đừng có cắn hư.”
Nghe thấy lời này, Đặng Thiên Vũ giận sôi gan. “Mới cái đầu anh, tôi không những muốn cắn mà còn muốn xé quách đi!”
Vì vậy, chiếc áo ba lỗ của Tấn Tiểu Lỗi cứ như thế bị Đặng Thiên Vũ xé rách.
Cái cảm giác này… thật là có thành tựu… Tự nhiên, Đặng Thiên Vũ cảm thấy mình có chút gì đó biến thái.
Xé rách áo của Tấn Tiểu Lỗi làm Đặng Thiên Vũ cảm giác dục vọng trong thân thể của anh tựa như núi lửa bạo phát, anh chỉ muốn cứ thế đi vào. Dục vọng tới quá nhanh, anh vội đến độ không kịp cởi quần áo, chỉ kéo khóa quần giải thoát cho thứ đang cứng đến phát đau của mình, đồng thời đưa tay sờ đến phía sau của Tấn Tiểu Lỗi, rất dễ dàng đưa hai ngón tay vào — Xem ra người này lúc tắm cũng đã chơi một lúc.
Không cần chuẩn bị đã có thể trực tiếp làm… dù là cưỡng hiếp cũng không cảm thấy thành tựu nổi!!
Thôi kệ, giờ tên đã lên dây quan tâm nhiều như thế làm gì? có thể làm là tốt rồi. Như thế này cũng tốt hơn vào thô kiểu chiến trường nơi hoang dã, dù Tấn Tiểu Lỗi lúc đó khóc thật đi nữa thì khả năng anh bị thương cũng rất cao.
Đặng Thiên Vũ lấy ra một chiếc bao cao su từ túi đựng đồ ở bên cạnh mang vào, xoa ấn ở cửa một chút thấy không có vấn đề thì lập tức đâm thẳng vào.
Thật quá thoải mái. Một dòng điện xuất hiện từ chỗ kết hợp của hai người, trực tiếp xông thẳng lên não khiến đầu óc Đặng Thiên Vũ trở nên mơ hồ, suýt chút nữa bắn. Đúng ngay lúc này, động tác của Tấn Tiểu Lỗi khiến anh tỉnh lại.
Vì bị anh đâm vào đột ngột khiến Tấn Tiểu Lỗi nhất thời kích động, dùng lực xé rách áo của Đặng Thiên Vũ.
Này là gì, anh xé áo tôi nên tôi xé lại?
Chỉ có điều áo của Tấn Tiểu Lỗi chẳng bao nhiêu tiền nhưng áo của anh là LV chính hãng để đi cua trai, một cái mấy ngàn đồng lận đấy!!! Đặng Thiên Vũ mặc dù là có chút tiền, nhưng dù sao cũng xuất thân từ gia đình bình thường nên vẫn còn có suy nghĩ của những người bình thường. Ngày thường anh cũng chỉ xài đồ tầm tầm bậc trung mà thôi. Chỉ có một số trường hợp quan trọng cần đến thể diện Đặng Thiên Vũ mới mặc mấy bộ đồ đắt đỏ ấy để giữ mặt mũi, tỷ như lần này chẳng hạn, thế mà…
Bởi vì tiếc cái áo, Đặng Thiên Vũ biến bi thương thành sức mạnh, bắt đầu rong ruổi trên người Tấn Tiểu Lỗi.
Đối với hành động của anh, Tấn Tiểu Lỗi hiển nhiên vô cùng hoan nghênh, chủ động đem chân gác lên vai để anh có thể thuận lợi tiến vào.
“A…” Thở dài một tiếng, Đặng Thiên Vũ rốt cục ngã vào người của Tấn Tiểu Lỗi. Trong lúc làm tình, với tinh thần chiến đấu cùng với tác dụng của thuốc mà Đặng Thiên Vũ trở nên rất dũng mãnh, liên tục dùng lực đâm vào trong người Tấn Tiểu Lỗi. Mặc dù trong xe khá nhỏ nhưng Tấn Tiểu Lỗi rất phối hợp nên cũng thay đổi không ít tư thế, khiến cho anh rơi vào trạng thái cuống hóa mà chiến đấu cho đến khi thể lực bị bòn rút hết.
Dù liều mạng đến như vậy, đáng tiếc Tấn Tiểu Lỗi vẫn không bị làm khóc. Chẳng những không khóc mà còn khiến hắn sướng muốn chết.
Trước kia Tấn Tiểu Lỗi hắn đều chỉ làm ở nhà vệ sinh công cộng, dĩ nhiên không thể lớn tiếng. Nơi bọn họ làm lúc nào cũng có thể có người xuất hiện nên Tấn Tiểu Lỗi phải khống chế âm thanh của mình. Còn hiện tại bốn bề vắng lặng, Đặng Thiên Vũ lại dũng mãnh như vậy, hắn cũng không cần kiêng nể gì mà kêu to.
Âm thanh *** đến độ Đặng Thiên Vũ vừa làm xong một lần, muốn nghỉ ngơi một chút cũng không ngừng được, làm một hơi bốn lần liên tiếp cho đến khi hai người bọn họ đều chịu không nổi nữa mới thôi.
Đặng Thiên Vũ đang nằm sấp nghỉ ngơi trên người Tấn Tiểu Lỗi thì nghe hắn nói: “Nãy giờ đều là anh tới, tôi không chủ động nên… tính đủ bốn lần nhé.”