Trình Lan chỉ tập trung nghe giảng, lời Hố Cha nói còn không chú ý đến, nói gì là ánh mắt của bạn học.
006 sau khi chứng kiến chủ nhân nhà mình "dẹp loạn", tuy không kích thích nhưng cũng coi như đã có mở đầu. Nó hưng phấn kêu réo bên tai Trình Lan suốt buổi học. Còn nói chờ khi gặp được nhân vật cốt lõi là báo với cô liền! Để cô nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Đến trưa, học sinh ở gần trường chọn về nhà, Trình Lan cũng tính vậy. Cô thu dọn lại sách vở bỏ vào balo, ví và điện thoại có lẽ đã bị mất rồi, mà mất thì thôi.
Trình Lan định mua cái khác luôn.
Các bạn học lần lượt ra khỏi lớp, Trình Lan ra gần sau cùng. Cô biết có nhiều người đang đợi mình.
"Đứng lại."
Quả nhiên, vừa định bước xuống cầu thang thì giọng nói của Kiều Tú Tú đã vang lên.
Trình Lan đưa mắt nhìn, quả là con gái út của nhà giàu bậc nhất huyện Huy. Kiều Tú Tú ăn vận sang chảnh, váy xếp li dài chưa tới đầu gối, áo sơ mi trắng thẳng thớm, trên cổ còn thắt một cái nơ màu xanh kẻ caro xinh xắn. Chân đi tất da màu đen, mang giày thể thao màu hồng nhạt. Trời lạnh mà Kiều Tú Tú chỉ khoác hờ một cái áo khoác mỏng.
"Mày với Lâm Dật là sao? Khi nãy anh ấy nói tới chuyện gì?"
Trình Lan: "Hỏi cậu ta."
Kiều Tú Tú cười khẩy với đám chị em đứng cạnh: "Xem nó kìa, giả vờ kiệm lời à? Ra vẻ với ai? Sợ quá đi à."
Kiều Tú Tú nói với giọng điệu mỉa mai, còn giả bộ lấy tay ôm người như đang bị dọa sợ thật. Dáng vẻ muốn bao nhiêu đáng ghét thì có bấy nhiêu đáng ghét.
Giả bộ xong lại khoanh tay nhìn Trình Lan: "Khôn hồn thì kể hết cho tao! Nếu không mày cũng biết hậu quả rồi."
Trình Lan không để ý cô ta, bước chân đi.
Kiều Tú Tú thấy vậy, chửi thề "Mẹ mày nữa" rồi lao tới định túm tóc Trình Lan. Trình Lan nghiêng người né, Kiều Tú Tú vồ hụt, mất đà lăn từ trên cầu thang xuống.
Đám nữ sinh đi cùng cô ta sợ hãi chạy tới đỡ: "Tú Tú, không sao chứ?"
Kiều Tú Tú nhăn mặt lại vì đau, nhìn bàn tay và chân bị xước của mình, chỉ vào Trình Lan: "Đánh nó cho tao!"
Ba nữ sinh vội nghe theo lời cô ta, xông lên định lấy ba chọi một với Trình Lan. 006 hưng phấn bay loạn bên cạnh, tới rồi tới rồi, hiện trường vả mặt nghĩa đen tới rồi! High quá!
Mười phút sau.
Ba nữ sinh kêu la oai oái, mặt mũi sưng vù liên tục xin tha. Kiều Tú Tú ngồi dưới bậc cầu thang há hốc miệng, run rẩy nhẹ.
Tại sao Hà Trình Lan lại khủng bố như thế? Cái đang vẻ đánh người chuyên nghiệp kia.. Lâu nay tại sao cô ta không thể hiện ra?
Thấy Trình Lan nhìn về phía mình, Kiều Tú Tú cố gắng nép vào trong góc, thu nhỏ sự tồn tại.
Lúc Trình Lan bước qua, Kiều Tú Tú còn run nhẹ.
006 sốc rớt cằm! Khung cảnh này.. Bạo lực quá rồi! Công dân ưu tú của thế kỉ 101 không thích điều này!
Che mắt – ing.
Trình Lan thong thả đi tới cổng trường, thấy một bóng dáng đứng dựa tường.
Tới rồi, người thứ hai.
"Hà Trình Lan, đi với tao ra đây một chuyến."
Trình Lan nói: "Được."
Hứa Tường và đám đàn em sửng sốt một hồi.
Sao Hứa nhị ca nói chỉ cần xử lý một nhân vật tép riu thôi mà? Gì nhỉ, nhát như thỏ? Khẩu khí này, nhát ở chỗ nào?
Hứa Tường sửng sốt xong lại cảm thấy Trình Lan đang giả bộ, khinh miệt: "Mẹ kiếp, đừng làm ra vẻ, giữa đường chạy tao đánh gãy chân!"
Trình Lan: "Tôi không chạy."
Hứa Tường nói mấy chữ được, dẫn Trình Lan tới một con ngõ vắng vẻ cách trường hơi xa.
Thấy không có ai, hắn nhổ nước bọt lên tay, xoa xoa, một tay nắm thành quyền: "Ông đây biết đánh con gái là hèn, nhưng ông nhịn không được!"
Mấy tên xung quanh hắn cũng làm thủ thế.
Trình Lan thả balo trên lưng xuống, vẻ mặt không cảm xúc nhìn thẳng Hứa Tường.
Năm phút sau.
Trong ngõ vang lên tiếng kêu la oai oái.
Hứa Tường và đàn em đau đớn nằm vật trên đất, mặt Hứa Tường có một vết bầm ở gò má, khoé miệng rớm máu. Toàn thân không chỗ nào là không đau nhức. Hắn đau tới mức không thể đứng dậy nổi.
Ai có thể cho hắn biết, Hà Trình Lan tại sao lại có sức lực lớn như thế không? Đây thật sự là Hà Trình Lan từng yếu đuối để mặc bọn họ bắt nạt sao?
Hứa Tường cố nhịn không khóc, những tên đàn em kia đã sớm kêu cha gọi mẹ, nước mắt nước mũi tèm lem. Bọn họ nghe Hứa Tường nhờ giúp chặn một nữ sinh mà thôi, có ai ngờ..
006 một lần nữa chứng kiến chủ nhân nhà mình đánh người. Chết lặng.
Thì ra nó dẫn dắt một boss khủng như vậy sao? Thể chất kia, nắm đấm kia, từng vị trí đánh vào đều trí mạng, cố tình dùng không nhiều lực, chỉ để bọn họ đau thấu trời, một vết bầm cũng không để lại.
Trình Lan xử lý xong, nhặt balo lên toan đi về.
Đột nhiên 006 khựng lại, quả bóng màu xanh sáng đổi thành màu đỏ chói mắt.
Tiếp theo là một tràng âm thanh cảnh báo điếc lỗ tai.
"Khẩn cấp! Đối tượng đang gặp nguy hiểm! Yêu cầu người làm nhiệm vụ mau chóng tới cứu!"
"Nếu thất bại sẽ bị reset lại từ đầu!"
"Nếu thất bại sẽ bị reset lại từ đầu!"
"Nếu thất bại sẽ bị reset lại từ đầu!"