Phía sau cách cô gái không xa, có một chàng trai biểu tình đạm nhiên đi theo, không xa không gần. Cô gái dừng lại, cậu ấy cũng dừng lại, cô gái đi về phía trước, cậu ấy cũng đi theo lên phía trước.
Cô gái cuối cùng cũng nổi giận, xoay người sang chỗ khác giận dữ hét: “Tiếu Viễn Vân, cậu không cần lại đi theo tôi!”
Chàng trai tên Tiếu Viễn Vân nghe thấy tiếng nói của cô gái cúi đầu, tiếng nói trầm thấp: “Nhiếp Lâm, cha tôi đã chết.”
Biểu tình Nhiếp Lâm sửng sốt một chút, cười lạnh trong giây lát: “Vậy không phải rất tốt sao, mẹ tôi hiện tại cũng sắp chết, cậu vừa lòng chưa? Đây chẳng phải là điều cậu muốn à?”
Tiếu Viễn Vân không nói gì, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Lâm, biểu tình kiên định lớn tiếng nói: “Nhiếp Lâm, tôi thích cậu. Tôi mặc kệ cha tôi và mẹ cậu từng có cái gì, tôi chỉ thích cậu, tôi phải cho cậu hạnh phúc một đời. Cậu chờ tôi trở về!”
Nhiếp Lâm nhìn cậu vài giây, không trả lời, xoay người rời đi.
Bóng dáng phía sau vẫn không từ bỏ như cũ, nhắm mắt theo đuôi đi theo cô, cho đến khi nhìn thấy cô vào cửa, cuối cùng cũng không nhìn thấy thân ảnh của cô, Tiếu Viễn Vân mới rời khỏi đường khi đến.
Tuyết, càng rơi xuống càng lớn, tuyết đọng chất đầy trên đường, hai hàng dấu chân càng ngày càng nhạt, cho đến khi biến mất không thấy.