“Làm sao vậy?” Merlin sờ sờ hai má đỏ bừng của con, đứa nhỏ thực đáng yêu.
Vừa dứt lời, Arthur dẫn đầu sỏ đi vào – đứa con lớn Jeremiad.
“Con nói là chờ hỏi mẹ mà?” Giọng Arthur nghe có vẻ nghiêm túc như biểu tình rõ ràng là đang nín cười.
Merlin bất mãn trừng mắt nhìn Arthur, tại sao cứ muốn bọn nhỏ gọi cậu là mẹ…
“Con…” Jeremiad ngẩng cao cái đầu nhỏ, vừa nhìn là biết kế thừa khí chất vương tử từ Arthur.
Samuel nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Jeremiad.
“Em sao lại khóc đến vậy..” Jeremiad bất đắc dĩ vò tóc, “Mẹ, con chỉ là hôn em ấy một chút mà thôi ~ con cái gì cũng không làm, con lấy thân phận vương tử thề!”
Merlin hồ nghi nhìn đứa con nhỏ.
“Mẹ, đều động tới đầu lưỡi… Con không thể thở, con rất sợ!” Đứa nhỏ chỉ vừa sáu tuổi sợ đến mức hồn rời thân.
Merlin một bên trấn an con nhỏ, một bên nhìn con lớn: “Jeremiad, con đã sắp mười tám tuổi, làm anh, không thể tùy tiện vui đùa như thế cùng em trai!”
“Ai bảo con là vui đùa!” Jeremiad chán nản, “Con nói bao nhiêu lần, con chỉ muốn bên cạnh em ấy, tại sao cha mẹ không tin con! Em ấy cũng không phải con ruột cha mẹ, tại sao lại quan tâm đến vấn đề kia a!”
Samuel vừa nghe Jeremiad nói đến vấn đề huyết thống, liền ngay lập tức khóc càng lớn.
Arthur trước đó vẫn im lặng giờ lên tiếng: “Jeremiad, con phải hiểu, vương hậu tương lai của Camelot, không thể là nam nhân. Càng lại không thể là một trong hai đứa con trai của ta.”
Ánh mắt Merlin nhìn hắn khó hiểu. Arthur tiếp tục nói: “Con hiện tại không thuyết phụ được Samuel, về sau con làm sau thuyết phục kỵ sĩ? Làm sao lý giải cho dân chúng, bạn đời con là một nam nhân, còn là em trai con?”
Jeremiad vẻ mặt thất bại: “Con làm sao biết em ấy lại ngốc đến thế…Con thiếu điều muốn moi tim ra đưa cho em ấy a.” Cậu nhóc nhìn Samuel nhưng bé vẫn là hoảng sợ mà không thèm nghe.
“Ta sai rồi, Samuel…” Jeremiad không còn kiêu ngạo như lúc vừa bước vào, cúi đầu, không dám nhìn Samuel.
Merlin nở nụ cười. Cậu lau khô nước mắt cho con nhỏ, vỗ vỗ đầu bé: “Con xem, anh con nhận lỗi rồi, con cũng nên nói gì đó đúng không?”
Samuel kéo kéo tay Jerenmiad: “Anh trai, lần sau hôn em, đừng đem đầu lưỡi đưa qua thì tốt rồi…Còn có, em bảo ngừng thì anh phải ngừng…”
Đầu Merlin rơi xuống ba vạch đen, đây đều là do ai dạy a.
“Được” Mắt Jeremiad sáng lên “Đi, chúng ta đi tìm dì Morgana xem quả cầu thủy tinh bói toán” Lại nói thêm “Lần sau ta sẽ cẩn thận hơn.”
“Hảo ~” Samuel mặt đỏ lên.
Trẻ con phiền não tới nhanh, đi cũng nhanh.
“Đều là học xấu từ ngươi!” Merlin tức giận nói “Quốc vương bệ hạ, hôm nay sao ngươi lại rảnh rỗi đến vậy, không cần họp cùng kỵ sĩ sao?”
Arthur mang đến một cái hộp sắt: “Phụ vương cùng Gaius đi du ngoạn, Gaius gửi thư về, bọn họ tới một nơi tên là Trung Quốc, Gaius có gửi kèm theo một hộp điểm tâm, ngài nói cái này gọi là…’bánh trung thu’?”
“Bánh trung thu?” Merlin mở hộp ra nhìn, bên trong là mấy cái bánh tròn tròn đáng yêu.
“Ngươi xem” Arthur chỉ ra ngoài cửa sổ “Hôm nay trăng thật tròn, có lẽ món này tượng trưng cho mặt trăng.”
Merlin cười cười, cầm lấy một khối bánh trung thu mà ăn.
Arthur nhìn chằm chằm hầu kết Merlin đang lên lên xuống xuống, vẫn không động đậy, sau đó xem Merlin như là bánh trung thu, đem cậu ăn sạch sẽ.
Ánh trăng sáng rọi vào đầu giường, chiếu lên hộp bánh trung thu. Hai người đang nhiệt tình kia cũng không hề phát hiện, mấy cái bánh trung thu kia là Gaius cùng Uther làm riêng cho họ, một mặt có tên Arthur, một mặt có tên Merlin.
Bọn họ là hai mặt của một khối bánh trung thu, vĩnh viễn cũng sẽ không tách ra.
Toàn văn hoàn.