103.
Thật ra, có vài đồn đại ở dân gian về địa phủ vẫn là sự thật, ví dụ như dưới địa phủ thật sự có hoa bỉ ngạn, có đường hoàng tuyền, có Hắc Bạch Vô Thường, hoặc như Diêm Vương thật sự sẽ căn cứ vào kiếp này để quyết định kiếp sau của một người, dưới địa phủ cũng chẳng ưu ái những linh hồn tự sát.
Cấp trên của cấp trên của tôi, cũng chính là Phong Đô Đại Đế vẫn luôn cho rằng việc tự sát là hành động chối bỏ trách nhiệm của bản thân đối với người khác, là một biểu hiện của sự trốn tránh, vô dụng, thậm chí là một loại tội lỗi.
Vậy nên người đó đã đưa ra một luật lệ, người tự sát sẽ luôn để lại dấu vết khi chết trên người, phải vượt đủ chín lần chuyển kiếp thì mới biến mất.
Không ai là ngoại lệ cả.
104.
Cũng vì luật lệ này, khi Lệ Lâm Xuyên đã trở thành Hắc Vô Thường được một năm hai tháng, lúc hắn cởi mũ xuống, tôi vẫn có thể nhìn thấy máu đang chảy đầm đìa chỗ thái dương của hắn.
Còn cả não màu trắng trong đầu nữa.
105.
Mặc dù tôi đã chết được nhiều năm rồi, nhưng tôi vẫn giữ nét thẩm mỹ của người sống, gương mặt đẹp trai của Lệ Lâm Xuyên kết hợp với cái lỗ máu kia lúc nào cũng làm tôi thấy hơi khó chịu.
106.
Thế là tôi chỉ vào thái dương của mình, hỏi hắn: “Lệ Lâm Xuyên, anh không thấy khó chịu hả?”
Hắn kinh ngạc nhìn tôi, lúc này mới giơ tay che lỗ máu trên đầu mình: “Không.” Hắn ngừng lại một lát, dường như thấy giọng điệu của mình khi này quá lạnh lùng, hắn bổ sung: “Tôi đã… quen rồi.”
Tôi nhìn những vết đỏ tươi lộ ra từ khe hở ngón tay của hắn, lòng càng thêm khó chịu.
107.
Biện pháp thì lúc nào cũng nhiều hơn khó khăn, cứ phải hành động mới là chân lý.
108.
Tôi thở dài, kéo tay hắn khỏi thái dương, đi ra ngoài: “Tôi xem qua rồi, hôm nay chúng ta không có nhiệm vụ nào, có thể tạm nghỉ một ngày.”
Tôi xoay người, nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của hắn, mỉm cười: “Đi, bà chị này dẫn anh đi tìm thuốc.”
Trong tích tắc đó, không biết là bị hành động của tôi dọa sợ hay bị xưng hô của tôi làm cho giật mình, tôi có thể thấy rõ ánh mắt từ trước tới nay vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh của Lệ Lâm Xuyên thoáng dao động, sau đó cánh tay cũng thả lỏng, kệ cho tôi tóm lấy kéo đi.
109.
“Bạch Nhất, cảm ơn cô.” Giọng của hắn hơi thấp, dường như đang cố kiềm nén cảm xúc nào đó, nhưng tôi lại đang chìm trong cảm giác “da của hắn tuyệt thật đấy, dù có được sờ bao nhiêu lần thì vẫn không thể chê được”, không để ý lắm mà cứ thế đáp lời: “Chuyện nhỏ thôi, anh khách sáo làm gì.”
110.
Nếu có thể quay ngược thời gian về lại khi đó, tôi chắc chắn sẽ chọn cách được một tấc lại tiến một thước, đòi một nụ hôn từ chỗ hắn.
111.
Tiếc rằng khi đó tôi chỉ là một tên ngốc trong sáng.
112.
Tôi dẫn hắn đến kết giới nhân gian.
113.
Bốn phía đều là trời mây, những ngôi sao chậm trôi, giữa đống đất đá kỳ dị, đột nhiên có một luồng sáng chợt lóe lên.
Tôi nhanh tay lẹ mắt, tóm lấy một cành cây khô héo ngắn cũn lẫn trong bùn đất, vừa nhét nó vào túi Càn Khôn vừa quay đầu cười với Lệ Lâm Xuyên: “Này là bùn tinh, được rồi, đã có dược liệu.”
“Chút nữa chúng ta sẽ tới cầu Nại Hà, nhờ Mạnh bà nấu thành thuốc, tay nghề của bà ấy rất giỏi, nhưng lại mê rượu, vừa hay ở chỗ tôi có một vò rượu đào hoa đã ủ 800 năm, cho bà ấy ba phần là đủ rồi…”
114.
Tôi còn đang lải nhải không ngừng, Lệ Lâm Xuyên lại đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, tôi dừng lại, nhìn hắn với vẻ khó hiểu: “Sao thế?”
Hắn không nói gì.
115.
Lệ Lâm Xuyên nắm cổ tay tôi rất chặt, nếu là một cô gái yếu đuối, lúc này cổ tay có lẽ đã bầm tím cả rồi, tiếc rằng tu vi của hắn còn thấp quá, mặc dù mấy đốt ngón tay của hắn như đang muốn khảm vào tận xương tôi, tôi cũng chẳng thấy đau chút nào.
116.
Tôi giỏi quá mà.
117.
Trạng thái khi này của Lệ Lâm Xuyên rất kỳ lạ, môi của hắn run lên, đôi mắt vốn phẳng lặng như mặt nước dường như đang dần sôi trào.
Hắn đang… chuẩn bị hóa thành ác quỷ hả?
Tôi không nhịn được mà nhớ lại những gì mình đã nói, cũng chẳng biết đã lỡ miệng nói sai cái gì mà lại kích thích hắn thành như thế này.
Nếu cứ để mặc cho hắn xé nát như vậy thì đúng là oan cho tôi quá.
118.
Thế là tôi vừa lặng lẽ chạm tay vào pháp khí, vừa phải nhỏ giọng dỗ hắn: “Anh bị sao thế?”
119.
Lệ Lâm Xuyên mở miệng rồi lại ngậm vào, hô hấp ngày một dồn dập, ngay khi tôi vừa chạm vào một cạnh của pháp khị, định rằng sẽ lấy nó ra ngay thì hắn đột nhiên ôm chầm lấy tôi, vùi đầu vào cổ tôi: “Bạch Nhất, cảm ơn…”
120.
….?
Hở? Như này thôi ấy hả?
Tôi đã phải tìm cả pháp khí rồi mà anh chỉ nói như vậy thôi á?
121.
Ỷ vào việc hắn không nhìn thấy, tôi xấu hổ giật giật khóe môi, bàn tay lặng lẽ buông pháp khí ra, tay còn lại vỗ nhẹ lên lưng hắn: “Đừng có hở chút là khách sáo như vậy chứ, chúng ta là cộng sự của nhau cơ mà.”
122.
Tấm lưng của Lệ Lâm Xuyên thực sự rất tuyệt, cơ bắp rõ ràng, trên rộng dưới hẹp, này là miêu tả chân thực cảm giác của tôi khi được chạm vào đó.
123.
Tiếc rằng chưa gì hắn đã mau chóng ngồi dậy, quay lại với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.
124.
“Xin lỗi.” Hắn cúi đầu, nhìn vào cổ tay tôi: “Làm cô bị thương rồi.” Miệng hắn thì nói thế, đầu lại quay sang chỗ khác, nhưng tay vẫn không thả ra, chỉ giảm lực lại, cẩn thận xoa bóp chỗ bị hắn tóm nãy giờ đó, nhẹ nhàng vuốt ve.
125.
Mới chỉ có chút xíu tu vi như hắn mà cũng đòi làm đau tôi hả? Đúng là tuổi trẻ.
Tôi bĩu môi, né tránh bàn tay hắn, lại giơ tay về phía hắn: “Không sao đâu, với tu vi bây giờ của anh còn chẳng đủ làm tôi bị thương nữa là.”
126.
Dưới bầu trời lấp lánh ánh sao, cổ tay mảnh khảnh của tôi vẫn cứ trắng tinh như lúc ban đầu, không để lại chút dấu vết nào cả.
Tôi híp mắt, hài lòng nhìn làn da không một vết đỏ của mình, trong lòng cực kỳ đắc ý.
Thấy chưa? Tôi biết ngay là với chút tu vi của Lệ Lâm Xuyên thì không thể làm tôi bị thương được mà.