Bóng tối treo trên bầu trời như một bức màn, chỉ có một viên dạ minh châu khổng lồ ở đỉnh đầu phát ra một ánh sáng màu xanh mềm mại để xua tan một phần của bóng tối đáng sợ này. Nơi ánh sáng không với đến, nước sông lẳng lặng chảy xuôi, yên tĩnh như trở về thời nguyên thủy nhất.
Sau thời gian làm việc ở địa phủ, thì nơi đây sẽ như biến thành một phần mộ khổng lồ, mọi thứ đều ngừng, tất thảy đều ngủ.
Chuông linh đang reo lên một tiếng giòn giã, giọng nói vững vàng dễ nghe của Mạnh bà vang lên: "Tiểu bất điểm, 15 tháng sau ngươi còn muốn đi không?"
Tiếng chuông bỗng dừng lại, Thập Ngũ thuận miệng trả lời: "Ừm."
Nương theo ánh sáng nhìn lại, Thập Ngũ đang ngồi trên lan can cầu Nại Hà, mặt nhìn về hướng những linh hồn đang giãy dụa trong nước Vong Xuyên, dáng vẻ ngơ ngác không biết đang suy nghĩ cái gì. Mạnh bà chưa bao giờ thấy Thập Ngũ có bộ dáng thế này, nhíu mày rồi ra vẻ thoải mái nói: "Tiểu bất điểm nhi, gần đây ngươi càng ngày càng khác trước rồi." - - Mỗi khi Mạnh bà gọi nàng là Tiểu bất điểm phía sau còn thêm từ ‘nhi’, thì nói lên rằng Mạnh bà sẽ thao thao bất tuyệt.
Chiếc chuông được đeo ở mắt cá chân tuyết trắng của Thập Ngũ khẽ run một hồi, Thập Ngũ hơi nghiêng đầu, trong mắt lóe lên nghi hoặc, tóc đen mềm mại theo bả vai trượt xuống: "Khác chỗ nào?"
Mạnh bà mỉm cười: "Vốn tiểu bất điểm ngươi còn chưa phát hiện ra ngươi nói càng ngày càng nhiều sao? Hơn nữa, gần đây cảm xúc của ngươi cũng càng ngày càng thường xuyên viết trên mặt rồi."
Thập Ngũ cứ im lặng như vậy: "..." Nhìn Mạnh bà, trong mắt lộ ra vẻ ‘như vậy không được sao’.
Mạnh bà lắc đầu thở dài: "Ta không phải có ý này."
Thập Ngũ vốn không ngốc, nghe Mạnh bà nói vậy, ít nhiều cũng có thể đoán được vài phần, tiếp đó biểu cảm cũng tĩnh mịch. Mạnh bà thấy thế, nâng tay xoa đỉnh đầu Thập Ngũ, không khách khí nói: "Thật ra ngươi thay đổi như vậy ta rất vui. Trước kia ngươi cứ yên tĩnh như một bức tranh sơn thủy, hiện tại đã sinh động hơn không ít." Bà cười.
"Nhưng ngươi phải hiểu, ngươi thay đổi như vậy rốt cuộc là phúc hay họa."
"Quỷ sai không có thể có tình cảm con người. Dù là ngươi, hay ta, đều như nhau cả."
Thập Ngũ nhìn Mạnh bà không nói gì, trong mắt cũng rõ ràng vô cùng, dường như không hề có chút phản ứng nào với lời nói của bà.
Giằng co thật lâu, Thập Ngũ mới lạnh nhạt nói: "Có người, có chuyện, trốn không được, không bằng thuận theo tự nhiên."
Trong mắt nàng, không có lùi bước, không có tránh né, dường như chỉ có đáy mắt kiên định và lạnh nhạt nhìn thấu thế gian này.
Mạnh bà cũng không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng lướt qua, trong không khí mơ hồ truyền đến một tiếng thở dài nhàn nhạt.
- - 15 kế tiếp, là ngày quỷ môn mở rộng ra.
Giọng nói của bà, như tiếng trời, như cảnh cáo.