Biên tập: Trần
Còn chưa đến Loan Tể, đã nghe tiếng dạ dày kêu òng ọc như đường ống nước, Khâu Bối Phùng bị chính tiếng động này chọc cho bật cười. Miệng thì cười mà nước mắt còn chưa khô, thế là bất cẩn xì ra một cái bong bóng nước mũi nho nhỏ...
Dương Thanh Trạch cầm trên tay hai cái bánh bao xá xíu đi từ bên kia đường tới, vừa đi vừa ăn, dầu thấm ra cả giấy gói báo.
"Ấy, chẳng phải em là..." Hắn tình cờ bắt gặp Khâu Bối Phùng đang chà xát thứ gì đó lên tường.
"Hể... là anh đấy ư?"
Khâu Bối Phùng bị chiếc bánh bao của hắn hớp hồn, tứ chi mềm nhũn, lòng có hơi hối hận vì đã đưa bằng sạch tiền cho Trương Trọng Thiên. Tổ sư, ngang với bị chơi không nửa năm còn dúi tiền cho người ta... Quên đi, chủ yếu vẫn là vì đói.
"Anh à, một ngày không gặp như cách ba thu." Khâu Bối Phùng cười chẳng khác chi nếp bánh bao, nom đến là đon đả.
Dương Thanh Trạch vội xua tay, "Giữa đường giữa chợ, đừng có giở cái thói ấy."
"Tối nay anh có đến Cali không?"
"Để xem đã, mấy bữa nay người đến Hồng Kông nhiều, bao việc cứ lộn tùng bậy hết cả lên."
Dương Thanh Trạch cắn một miếng bánh bao, nước sốt thịt bên trong như thể muốn lột trần Khâu Bối Phùng.
"Không được! Anh nhất định phải tới!"
Y rống một tiếng, dọa Dương Thanh Trạch giật bắn mình, đồ ăn trong miệng cũng sặc lên tận mũi.
"Em làm cái trò gì đấy?"
Khâu Bối Phùng dè dặt vỗ lưng cho hắn.
"Anh ơi... em hết nhẵn tiền ăn rồi."
Dương Thanh Trạch bị sặc đỏ bừng hai mắt, vừa chuẩn bị nổi đóa, thấy y mặt ủ mày chau, lại chẳng giận nổi nữa.
"Tiền hôm qua tôi cho đâu?"
"...Đưa đàn ông xài rồi..."
Dương Thanh Trạch hất tóc, cười ha hả: "Em sống phóng khoáng ghê. Bán mông nuôi đàn ông... Quả là đàn ông chân chính."
Hắn vỗ vai Khâu Bối Phùng. "Được rồi, cứ để anh đây ghé ủng hộ cho."
Dứt lời, hắn bèn xoay người định đi, bỗng lùi lại hai bước, nhét chiếc bánh đang ăn dở vào tay y. "Ăn nhiều vào mà lấy sức, liệu tối anh còn thưởng thức đấy."
Làn da màu bánh mật, đôi chân dài miên man, hắn tựa như miếng mạch nha kéo sợi, loáng cái đã mất hút giữa phố xá.
Bánh bao tơi xốp, mỗi tội nước sốt đặm quá, Khâu Bối Phùng nhai lớp vỏ ngoài chẳng cảm thấy vị ngọt của bột mì gì cả.
Về đến nơi, Cali vẫn còn chưa mở cửa
Y lùi lại vài bước, nhìn cho thật kỹ mới đọc được, hóa ra quán rượu tên là California. Mọi người vẫn toàn gọi Cali, Cali, chẳng ai để ý đến tấm biển lớn phía trên. Lưới kẽm gai quấn quanh những ống đèn neon tạo thành chữ cái, buổi tối bật đèn lên nhấp nháy xanh đỏ vô cùng bắt mắt. Nhưng hiện giờ bảng hiệu không có màu, thoạt nhìn chẳng có sức sống.
Trước đây y chưa nhìn theo cách này, bèn vội quay lại, rảo vài bước về phía đầu đường.
Đứng cách một khoảng, quan sát lại cửa quán.
Cửa ra vào và cửa sổ đều được bịt kín bằng ván gỗ. Ban sớm, chú Tám phải gỡ từng cái một xuống, đặt sau chiếc ghế sô pha bằng da. Trước cửa có vài ba con hải âu đang lượm đồ dưới đất ăn, mấy bãi ô uế chẳng biết đêm qua ai ói ra.
Bặt không tiếng động... Cali không có tiếng ồn quả thực kinh khủng, tĩnh lặng như chết.
Trước kia y đứng ở trong, đón khách bên ngoài vào, hiện giờ y lại đứng bên ngoài, Khâu Bối Phùng nghĩ: "Quả nhiên không giống nhau, thì ra khung cảnh trước kia Trương Trọng Thiên nhìn thấy là thế này."
Nằm vật vờ ở quán bar đến tận trưa, Khâu Bối Phùng đói đến độ đầu váng mắt hoa, ngập đầu rặt những trái vải.
"Út à, sao nay ỉu xìu rứa?"
Trương Nhài không phải dạng mỹ nhân phương Đông điển hình, dáng người không cao, lại có phần đầy đặn, được cái trong kín đáo lộ nét lả lơi, mối làm ăn rất khấm khá.
Cô thậm chí còn chẳng cần phải mặc sườn xám ngắn bó sát. Thỉnh thoảng đám thủy thủ ghé qua, cô lại tinh quái đội một chiếc mũ thủy thủ, ngả người vào quầy bar, lập tức khiến tình ý đượm khắp bốn phía quanh bàn.
Lúc này cô vừa rời giường, mái tóc còn ẩm, cũng chẳng trang điểm cầu kỳ, trên mũi lấm tấm vài đốm tàng nhang, khi cười đôi mắt tựa lưỡi câu.
Khâu Bối Phùng nói: "Chị mới dậy ạ? Em không sao... chỉ hơi đói bụng thôi."
Trương Nhài sống ở lầu bốn cùng với mấy cô gái điếm khác. "Đói hả? Đi, hôm nay chị bao cậu ăn cơm."
Lúc này quán rượu không đông lắm, ai nấy cũng đều buồn ngủ, ấy thế mà nghe cô nói vậy liền đồng loạt quay sang nhìn về phía bên này.
Nói đến chuyện hai bên nam nữ không qua lại, A Long người Quảng Châu chống nạnh, liệt kê mười tội ác của bên gái điếm. "Ỷ mình có hai cái lỗ... Cái giống mặt dày, thử hỏi có mụ nào chưa từng cướp khách của chúng ta?"
Bên phe gái mại dâm có đại diện Quách Lan Hoa đến từ Thượng Hải, cũng thường đứng cách vách chửi đổng sang. Có điều giờ cô ả đã đổi tên thành Allie Quách, quán bar cũng đầy người lấy tên tiếng Anh để hửi dái bọn Tây. Eo của Allie Quách chỉ bé bằng cái lòng bàn tay, chửi thì cứ phải gọi là trời long đất lở. Móng tay dài ngoằng chỏ thẳng vào mũi người ta, giây trước giây sau có thể cào cho toét mặt.
"Đầu mày bị súng máy nã lủng rồi đấy phỏng? Mắt mọc sau đít cả rồi mới dám giành mối với bà mày..."
"Đàn ông đàn ang không đi làm, vác thân ra bán lấy tiền đéo biết ngượng."
...
Thường càng nói càng khó nghe, Phan Phi Phi sôi máu, xắn tay áo định xông lên, lại bị Khâu Bối Phùng ôm lại từ đằng sau. "Ông cứ kệ thây bọn họ, mọi người đều kiếm miếng cơm cả, có để ông đánh cũng chẳng vẻ vang gì."
Phan Phi Phi nhảy đong đỏng lên như đạp mìn thế, nhưng mà chỉ cần cáu xong là đỡ ngay. "Bố đây đếch đánh đàn bà!"
Khâu Bối Phùng rõ ràng thân với bên gái hơn, dĩ nhiên không được lòng bên này. Nhưng cũng khó trách, đều làm đĩ cả, đĩ đực tụ lại có lúc còn kèn cựa đánh nhau. Trái lại là bên kia làm việc có quy củ, dĩ hòa vi quý.
Nghe y nói vậy, A Long nhổ đánh toẹt một cái. "Tính làm bác hai Tây Nam*, giả làm người tốt hả? Đĩ điếm chung chuồng, đéo biết móc cua hay bú dái nhau đâu!"
(*Từ địa phương trong tiếng Quảng, có nghĩa là người đạo đức giả, đóng vai người tốt.)
"Ngon mày nói lại lần nữa." Khâu Bối Phùng ở Hồng Kông được một năm, cũng nghe hiểu được gần hết tiếng Quảng.
A Long bật dậy, gào lên: "Sao nào... Tao bảo đéo biết mày với con ả! Móc cua hay bú dái nhau đấy!"
Khâu Bối Phùng đứng dưới bóng cánh cửa đổ xuống, nửa đen nửa trắng, sống mũi dong dỏng, người chợt chồm lên như một khẩu súng.
"Á..."
Hai người xô xát với nhau, Khâu Bối Phùng cưỡi lên người hắn, dúi mạnh đầu hắn xuống đất. A Long túm tóc y từ phía sau, lật người lại quẳng y lên quầy bar. Chân y đứng không vững, đầu đập vào cạnh bàn, máu tuôn xối xả.
"Giết người rồi! Đừng có đánh nữa!"
Allie đứng dậy hét to, định đi gọi ông chủ Trần tới nhưng lại bị Nhài túm lại, "Muốn chết hả! Định để ông ta đuổi Tiểu Khâu đi hay sao?"
Khâu Bối Phùng lau mặt đầy máu, trước mắt bỗng một màu đỏ oạch, vô số hình ảnh nhoáng lên trong óc. Chị gái bị lính Nhật lôi đi, khi trở về, chiếc quần bông của chị thấm đầy máu... Cha ném bao thuốc lá xuống, vác súng ra ngoài, một đi không trở lại, tìm thấy xác giữa bãi tha ma ở ngoại ô. Một người đàn ông cao lớn như vậy, chết rồi, máu chảy cạn, khiến ông bỗng trở nên nhỏ bé, quần áo nom rộng thùng thình.
Chân của y kẹt dưới nước lúc lên bờ, bị mỏ neo đâm xuyên qua.
Máu loang lổ trên mặt nước, Khâu Bối Phùng thấy cả nửa dòng sông nhuốm sắc đỏ...
Máu... toàn là máu... đỏ thẫm hóa đen...
Y cũng đã từng bị làm đến chảy máu, dọa Trương Trọng Thiên hết hồn, "Đau không?"
"Hả? Không... không không... không đau." Khoảnh khắc đó, cái miệng nhanh nhảu của y bỗng trì độn, nói chẳng nên câu. Mặt y từ trắng bệch hóa ửng hồng chỉ sau một câu nói. "Em... em không đau." Toàn thân y đỏ bừng, trong lòng thầm phỉ nhổ mình, lại vẫn không kìm lòng được mà len lén nhìn, trong bóng tối thầm lặng buông bỏ mọi trói buộc.
Y ôm lấy cổ Trương Trọng Thiên, lồng ngực dán sát lồng ngực, giam ánh trăng sáng vào trong lòng.
Vô số khung cảnh lướt qua, Khâu Bối Phùng bị những ngọt đắng trong ấy ùa về váng vất. Hai mắt đỏ bừng, khuôn mặt đầy máu, y vác ghế nện lên người A Long như một kẻ điên, quán rượu hỗn loạn trong tiếng la hét chửi bới om sòm.
Nhài chạy lên lầu gọi chú Tám. Chú Tám vác cây súng săn lên, nói: "Đi thôi."
Chú Tám đã có tuổi, nhưng lại là một chú lùn. Hồi nhỏ bị bán cho gánh xiếc mãi nghệ, đi biểu diễn tứ phương, sau chiến tranh thì gánh xiếc tan rã. Chú đến Quảng Châu xin ăn, tình cờ cứu được ông chủ Trần, cứ thế là theo lão ta đến Hồng Kông mở quán.
Lúc xuống cầu thang, A Long đang cưỡi lên người Khâu Bối Phùng, khua nắm đấm lên những mảnh da thịt không lành lặn. Khâu Bối Phùng không khác gì một cục máu, chẳng trông ra đâu là mũi đâu là mắt nữa.
Chú Tám nện báng súng vào lưng A Long, đập hắn ngã sấp xuống đất. Mặt mũi A Long cũng chỗ bầm tím chỗ sưng vù, bật dậy chửi thằng lùn chết giẫm. Chú Tám chẳng buồn đôi co, nâng súng nhắm thẳng mặt hắn, tay gác lên cò súng, "Cút."
A Long vừa lầu bầu chửi thề vừa bước ra ngoài.
Hắn dặn dò mấy gã trai khác dựng lại bàn ghế, kêu Nhài đưa Khâu Bối Phùng lên lầu sơ cứu, bảo rằng mình sẽ đi mua thuốc.
Nhài cảm thấy an tâm hơn, cùng Allie khiêng Tiểu Khâu lên, nói: "Nhớ về sớm."
Không biết diễn biến cuộc chiến ở đại lục ra sao, nhưng gần đây, người chạy sang Hồng Kông ngày một nhiều. Ai nấy đều quắt queo chỉ còn da bọc xương, người ngợm lam lũ còn ám mùi khói khét lẹt. Chẳng bao lâu sau, phố lớn ngõ nhỏ khắp Hồng Kông đã bị bao phủ bởi không khí chiến tranh lẫn tuyệt vọng.
Khâu Bối Phùng đang nằm trên giường của Nhài, tấm mùng mỏng manh ngăn cách y với bên ngoài. Y nhắm mắt cười, ngẫm lại lúc Trương Trọng Thiên bị y gạt phải bao mình cả năm, trở thành đại gia của y.
Khi ấy, Trương Trọng Thiên vắt đôi găng tay ni-lông trắng quanh hông, bước đến, hỏi: "Nghe nói chỗ các cậu có thể tìm được đàn ông?" Giả như người ngồi hút thuốc trước cửa ngày hôm đó không phải hắn, mà là Phan Phi Phi, hoặc A Long, cũng có thể là Nhài...
Liệu anh ấy có theo chân người khác lên phòng 209 không?
Trương Trọng Thiên vào phòng 209 với người khác?
Khâu Bối Phùng không dám hồi tưởng lại, vết thương khắp người đau buốt.
Y gạt Trương Trọng Thiên: "Em là đầu bảng con phố này, dịch vụ tốt nhất, tìm em không lỗ được đâu."
Rồi ra sức may vá quần áo tất chân để chiều lòng gã, ra vẻ cần mẫn chăm chỉ dưới mí mắt gã, để gã tin chắc rằng y rất đáng giá.
Đến khi Trương Trọng Thiên chốt bao cả năm rồi, Khâu Bối Phùng bắt đầu làm biếng... lên giường cũng chẳng buồn nhúc nhích nữa.
Trương Trọng Thiên toàn phải tự lực cánh sinh, cày cuốc được một hai tiếng, có muốn cũng chẳng bắt y chủ động di chuyển nổi. "Không phải em bảo em là đầu bảng sao?"
Lúc này, Khâu Bối Phùng sẽ làm nũng cho có lệ: "Là lần đầu được lật bảng mà."
Trương Trọng Thiên nghe vậy có vẻ hồ hởi: "Anh là người đàn ông đầu tiên của em à?"
Khâu Bối Phùng có chút chột dạ, ỡm ờ ngắc ngứ chủ động di chuyển. "Cứ... cứ xem như là thế đi."
Trương Trọng Thiên mất hứng, "Xem như là thế nào?"
"Á!" Khâu Bối Phùng đột nhiên bị nắc mạnh, kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng che miệng lại.
"Vâng vâng vâng! Là anh!"
Y thấy rên ra tiếng mất mặt quá, bèn vùi đầu vào gối.
Trương Trọng Thiên cưỡi sau y, chẳng hề cựa quậy, lúc sau nhẹ nhàng xoa đầu y.
Khâu Bối Phùng cảm giác có người xoa đầu mình.
Vừa mở mắt đã thấy Nhài đang giúp y bôi thuốc lên mặt, "Dậy rồi à?"
Allie đứng bên cạnh gạt nước mắt, "Dậy rồi sao?"