Edit: Cáo
Sau khi lớp của Nguyễn Thanh Chỉ học xong mấy tiết kiến thức cơ bản, cuối cùng họ cũng chính thức được học chương trình học làm bánh.
“Về kiến thức làm bánh căn bản, mấy tiết trước, tôi đã giảng qua. Hôm nay tôi sẽ nói với mọi người về cách làm bánh mochi matcha. Chỗ này là nguyên liệu cần chuẩn bị: bột mỳ cao 400gr, đường cát trắng 40gr, muối 4gr, men khô 6gr, nước 250 gr (có thể tăng giảm 10 gr so với mức này), sữa bột 10gr, bơ 40gr, bột matcha 8gr, bột nếp 160gr, tinh bột ngô 40gr, sữa tươi 240gr, đường cát trắng 50gr, bơ 25gr, tinh dầu đậu đỏ lượng vừa phải.”
“Cho bột mỳ cao, đường, muối, men, sữa bột vào âu, đổ nước nhào cho bề mặt mịn và đàn hồi, chia bột làm hai phần bằng nhau; bơ chia ra, cho thêm vào nhào cả hai; trong đó một cái thêm bột matcha vào, đồng thời nhào đến lúc khuếch ra, lên men 20 độ C trong khoảng 50 phút để kích thước phồng lên khoảng 2,5 lần; trong khi chờ đợi bột lên men, có thể làm mochi trước. Trộn đều bột nếp, tinh bột, sữa tươi, đường cát tạo thành hỗn hợp sền sệt cho vào lồng hấp cách thuỷ khoảng 30 phút đến khi không có chất lỏng đọng lại trên bề mặt; sau khi để nguội lấy ra xoa bơ vào xung quanh, chia đều thành 3 phần, bọc kín lại trước khi sử dụng (mùa hè nhiệt độ cao có thể cho vào tủ lạnh).”
“Sau khi lên men hai phần bột chia thì cũng làm 3 phần bằng nhau; phần thông hơi để hình tròn, dùng màng bọc thực phẩm bọc kín (giúp giảm bay hơi), để yên trong 15 phút; rắc một ít bột bắp lên mặt bàn, lấy một miếng mochi cán mỏng thành một lát hình chữ nhật. Độ dày nên là 0,5cm, có thể căn cứ vào hình dạng mà căn chỉnh kích thước; lấy một cục bột màu trắng, cán mỏng thành miếng hình chữ nhật rồi trải mochi đã cán lên mặt bột.
Rải một lớp tinh dầu đậu đỏ lên mặt mochi; lấy một miếng bột màu xanh khác cán nó thành một miếng hình chữ nhật, độ dày nên khoảng 0,5cm, kích thước tương đương với lát mochi nhưng nhỏ hơn sợi mỳ trắng, sau khi cán mỏng, quét lên trên một lớp tinh dầu đậu đỏ.
Kẹp chặt một đầu, sau khi cuộn lại cắt lát, kẹp lỗ hở hai đầu rồi xếp chúng thành hình bạn thích; lặp lại các bước trên hai lần nữa, cuộn phần bột còn lại vào mochi để dự phòng, mặt khác, thu nhỏ lỗ hở lại nhằm tăng tính thẩm mỹ, nhưng cũng để tránh bột matcha bị đổi màu do nướng quá kỹ.
Lần thứ hai lên men ở nhiệt độ 38 độ C sẽ làm tăng kích thước gấp 2 lần, ở đây cần chú ý nếu không có thùng lên men, có thể đặt tại nơi có độ ẩm cao và dùng màng bọc thực phẩm bọc kín. Bởi quá trình lên men ở nhiệt độ phòng ổn định hơn so với quá trình lên men trong lò nướng, vì nếu không kiểm soát tốt hiệu quả lên men sẽ không ổn định, nhiệt độ lò nướng khoảng 200 độ C; lên men xong thì rây lên bề mặt một ít bột mỳ, dùng dao cắt sẽ có hình vết dao.
Điều chỉnh nhiệt độ lò nướng đến 180 độ C, cho bột vào lò nướng 20- 25 phút, tuy theo màu sắc của bề mặt bánh mà cân nhắc phủ thêm lớp giấy bạc tránh màu quá đậm hay không, cuối cùng sau khi nướng xong lấy ra để nguội rồi cắt thành miếng.”, giáo viên làm bánh vừa nói vừa làm.
Toàn bộ quá trình làm bánh, Nguyễn Thanh Chỉ đều nhìn rõ ràng thông qua tấm gương trên đầu giáo viên làm bánh, cô không chỉ nhớ rõ trong đầu mà còn ghi chép cẩn thận. Thường có câu: “Trí nhớ tốt không bằng cây bút cùn!”, cô lo lắng bản thân bỏ sót bất cứ điều gì sẽ dẫn tới quá trình làm bánh của mình có chỗ thiếu sót.
Sau một ngày học làm bánh, trên đường về nhà Nguyễn Thanh Chỉ mua nguyên liệu cần dùng để làm bánh Mochi trà xanh.
Giang Cảnh Thước nghe thấy tiếng mở cửa của Nguyễn Thanh Chỉ, từ trong phòng ngủ chạy ra. Mấy ngày nay Nguyễn Thanh Chỉ ra ngoài đi học, Giang Cảnh Thước ở nhà nghỉ ngơi, anh cảm thấy bản thân buồn bực tới mốc meo rồi, vậy nên anh quyết định dù thế nào thì ngày mai cũng phải đi theo Nguyễn Thanh Chỉ ra ngoài.
“Tiểu Khôi! Chị về rồi!”, Nguyễn Thanh Chỉ cười híp mắt chạy về phía mèo xám nhỏ.
“Meow~”, mèo xám nhỏ kêu.
“Hôm nay em ở nhà có ngoan không?”, Nguyễn Thanh Chỉ cười cười sờ đầu mèo xám nhỏ.
“Phí lời, cô cho rằng tôi sẽ làm ra loại chuyện cào tường linh tinh sao?”, Giang Cảnh Thước xem thường nói.
“Ha ha, em xem em lại trợn mắt rồi, thật là đáng yêu quá đi! Chị lần đầu tiên nhìn thấy mèo trợn mắt đó, em thật là một con mèo thần kỳ.”, Nguyễn Thanh Chỉ xoa xoa đầu mèo xám nhỏ nói.
“Meow~ Meow~”, Giang Cảnh Thước lại xù lông với Nguyễn Thanh Chỉ.
“Đồ ngốc! Ai cho phép cô nghịch đầu bổn đại gia?”, Giang Cảnh Thước dùng móng vuốt xoá sạch vết tích tay của Nguyễn Thanh Chỉ xoa đầu mình.
“Ui, xin lỗi nha, chị lại vui quá nên quên mất.”, Nguyễn Thanh Chỉ nhìn mèo xám nhỏ xù lông với mình, ngượng ngùng lè lưỡi.
“Vui quá nên quên mất? Dừng! Cô vui quá quên mất hơi bị nhiều đấy, tôi nói với cô lần nữa, động tay động chân với tôi thì đừng trách tôi dùng móng vuốt cào cô.”, Giang Cảnh Thước trợn mắt giận dữ nhìn Nguyễn Thanh Chỉ.
Nguyễn Thanh Chỉ nhìn mèo xám nhỏ xù lông với mình, cô không hiểu mèo xám nhỏ meow cái gì, nhưng cũng biết đối phương đang tức giận.
“Xin lỗi! Chị đảm bảo đây là lần cuối cùng, sau này sẽ không như vậy nữa, đừng tức giận, có được không?”, Nguyễn Thanh Chỉ chắp tay trước ngực với mèo xám nhỏ xù lông.
“Dừng! Tôi xem xem đã.”, Giang Cảnh Thước liếc nhìn Nguyễn Thanh Chỉ một cái.
“Cảm ơn em nha, Tiểu Khôi!”, Nguyễn Thanh Chỉ nhìn mèo xám nhỏ không còn xù lông mà nói.
Nguyễn Thanh Chỉ giao lưu tình cảm với mèo xám nhỏ xong liền chuẩn bị đồ ăn cho mèo xám nhỏ rồi lại bắt đầu làm bánh mỳ.
Điều học được nếu không nắm bắt thời gian để củng cố, vậy sẽ rất mau quên.
Nguyễn Thanh Chỉ cố gắng nhớ lại quá trình làm mẫu của giáo viên làm bánh tại lớp, rốt cuộc tới gần 10 giờ đã làm ra hương vị bánh Mochi trà xanh giống với giáo viên.
“Xem ra chỉ cần nỗ lực, nhất định có thể thành công.”, Nguyễn Thanh Chỉ nhấm nháp thành quả của mình, trong lòng rạo rực nghĩ.
“Ngày mai cũng phải tiếp tục nỗ lực.”, Nguyễn Thanh Chỉ ăn xong miếng bánh cuối cùng, nghĩ thầm.
Chỉ là hôm sau lúc cô ra ngoài lại gặp chút phiền phức. Mèo xám nhỏ bình thường đối với chuyện cô ra ngoài không có phản ứng nào nhưng hôm nay lúc cô sắp đi cứ cắn ống quần của cô, làm thế nào cũng không thả.
“Tiểu Khôi, chị phải lên lớp rồi, em thả chị ra trước, đợi chị về sẽ chơi với em.”, Nguyễn Thanh Chỉ dịu dàng thuyết phục.
“Không muốn! Tôi cũng muốn ra ngoài.”, Giang Cảnh Thước không lùi bước nói.
“Thế phải làm sao? Chị lên lớp không thể mang em đi được!”, Nguyễn Thanh Chỉ nhìn mèo xám nhỏ vẫn cắn chặt ống quần nghĩ thầm.
Mắt thấy thời gian sắp không kịp, không còn cách nào khác, Nguyễn Thanh Chỉ chỉ có thể ôm mèo xám nhỏ ra ngoài. Mang theo mèo như vậy lên tàu điện ngầm rất không tiện, Nguyễn Thanh Chỉ chỉ có thể ngồi xe buýt. Dọc đường đi, Nguyễn Thanh Chỉ ôm một chú mèo xám lông ngắn khiến mọi người xung quanh chú ý.
Cùng là bị người khác chú ý, so với Nguyễn Thanh Chỉ quẫn bách, Giang Cảnh Thước tự nhiên hơn nhiều. Làm ảnh đế anh vốn luôn được mọi người để ý, bây giờ biến thành một con mèo lại càng không sợ những ánh nhìn này.
Nguyễn Thanh Chỉ vốn cho rằng mang theo mèo xám nhỏ đi học sẽ không được vào lớp. Nhưng thực tế là lúc cô mang mèo xám nhỏ vào đó, khuôn mặt ngốc manh của mèo xám nhỏ rất nhanh đã làm bạn học trong lớp yêu thích không thôi.
“Chị yên tâm giao Tiểu Khôi cho chúng tôi đi!”, mấy cô gái ở trên bục phụ trách cười nói.
“Vậy cảm ơn nhé!”, Nguyễn Thanh Chỉ nhìn mấy cô gái nhiệt tình trước mặt nói như trút được gánh nặng.
“Tiểu Khôi! Chị lên lớp đây, em ở đây ngoan nhé, ngàn vạn lần đừng làm loạn.”, Nguyễn Thanh Chỉ sờ sờ đầu mèo xám nhỏ dặn dò.
“Được rồi! Lần nào cũng nói như vậy, không có ý tưởng gì mới, cô đã bao giờ thấy tôi làm loạn chưa?”, Giang Cảnh Thước giơ móng kêu.
“Wow, cô Nguyễn, mèo của cô hình như có thể nghe hiểu lời cô nói!”, nữ sinh có dáng người nhỏ nhắn nói.
“Uhm! Tôi cũng cảm thấy vậy. Làm phiền các bạn rồi, đợi tôi học xong sẽ qua đón nó.” Nguyễn Thanh Chỉ cười nói.
“Cô Nguyễn, không cần khách sáo, mèo xám nhỏ đáng yêu như vậy, chúng tôi rất thích nó.”, mấy cô gái đáp lời.
Nhưng điều khiến bọn họ không ngờ tới chính là, đợi Nguyễn Thanh Chỉ rời đi, bất kể bọn họ trêu chọc mèo xám nhỏ như thế nào thì mèo xám nhỏ cũng không để ý bọn họ.
“Kỳ Kỳ! Hình như Tiểu Khôi ngoài trừ cô Nguyễn ra đều không thèm nhìn người khác!”, cô gái có thân hình thon thả nói.
“Uhm! Thật là một con mèo lạnh lùng.”, cô gái được gọi là Kỳ Kỳ nói.
Thường nói “ba người phụ nữ một đài diễn.”. Mấy cô gái tụ tập lại với nhau, thấy mèo xám nhỏ không thèm nhìn mình liền đổi chủ đề
“À! Kỳ Kỳ, nam thần của cậu thế nào rồi? Vẫn còn nằm trong bệnh viện à?”, cô gái có mái tóc ngắn màu nâu hỏi.
“Haizz! Đừng hỏi nữa! Nhắc tới lòng tớ liền thấy lạnh lẽo, còn không phải nằm bệnh viện sao? Nam thần của tớ vậy mà xui xẻo quá đi. Cậu nói xem, người khác bị tai nạn giao thông, chỉ nằm viện một khoảng thời gian, nam thần của tớ trực tiếp bị giám định thành người thực vật, đến bây giờ đã một tháng rồi, vẫn còn nằm trong bệnh viện.”, cô gái gọi là Kỳ Kỳ thở ngắn than dài.
“Cậu đừng nói nữa, đúng là quá xui xẻo, nghe nói nam thần nhà cậu còn có mấy cái hợp đồng đang tạm dừng đều bị người khác cướp mất.” Một cô gái tóc dài màu đen nói.
“Hầy, cũng không biết lúc tớ còn sống có thể nhìn thấy nam thần của tớ đóng phim nữa không!”, cô gái tên Kỳ Kỳ thở dài.
“Cơ hội tỉnh dậy của người thực vật không nhiều đúng không? Nói chứ Giang ảnh đế nhà cậu tuy rằng hơi độc miệng, nhưng đóng phim thì không tồi chút nào. Vốn dĩ tớ còn mong chờ phim mới của anh ấy, bây giờ xem ra phải ngâm nước nóng rồi, tớ vì muốn xem hiểu phim mới mà tới tiểu thuyết cũng đọc xong rồi.”, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa chen vào.
“Uhm uhm, tớ cũng vậy, đều tại Kỳ Kỳ cậu đấy, không có việc gì lại cho chúng tớ xem phim do nam thần nhà cậu đóng làm chi, giờ khiến chúng tớ xem phim người khác đóng đều thấy không vừa mắt nữa.”, cô gái có gương mặt ngọt ngào xinh xắn cảm thán.
“Đúng vậy!”, Mấy cô gái khác vội phụ hoạ theo.
“Trách tớ? Nam thần nhà tớ xảy ra chuyện, tớ so với các cậu cũng rất khó chịu có được không vậy? Các cậu mới nhảy hố được bao lâu? Tớ nhảy được sáu năm rồi, các cậu biết ‘nhất kiến chung tình’ là gì không? Đáng thương cho tớ vì nam thần mà bây giờ một cậu bạn trai cũng không tìm được. Tớ bị nam thần nhà tớ làm cho lỡ dở một đời rồi, bây giờ anh ấy tai nạn giao thông nằm trong bệnh viện, các cậu có biết tớ khó chịu cỡ nào không? Giờ tớ muốn bò ra khỏi hố cũng bò không ra, mỗi ngày chẳng khác nào lấy nước mắt rửa mặt.”, cô gái tên Kỳ Kỳ đưa tay giữ ngực mà nói.
“Haizzz, được rồi! Nói nhiều cẩn thận khóc thật đấy, cậu đừng nghĩ nữa, cả chuyện bạn trai, thực ra với điều kiện của cậu không khó tìm đâu, chỉ cần cậu không lấy nam thần nhà cậu làm tiêu chuẩn chọn chồng là được.”, cô gái tóc ngắn màu nâu nói.
“Oh, cái này xem chừng hơi khó, chỉ là tớ sẽ tận lực.”, cô gái tên Kỳ Kỳ thở dài.
Giang Cảnh Thước nằm rạp trên mặt đất nghỉ ngơi nghe cuộc trò chuyện của mấy cô gái này, nghe thấy bản thân trở thành người thực vật nằm trong bệnh viện, thực ra anh cũng không ngạc nhiên chút nào. Chỉ là anh không ngờ, trong lớp học làm bánh này, vậy mà có một người mê muội anh.
Anh luôn tin tưởng vào kỹ năng diễn xuất của mình, vậy nên anh không thấy ngạc nhiên khi có người thích phim anh đóng. Chỉ là trước đây anh chưa từng có cảm nhận trực quan như vậy. Ngẫm lại từ khi đăng ký xong anh chưa đăng nhập vào weibo lần nào, anh nghĩ, nếu anh còn có thể trở về, anh sẽ vào weibo xem sao. Tiền đề là nếu anh có thể biến trở về như cũ.