Sau khi Mễ Xán đi, Lãnh Dương tắm cho thoải mái, tóc thổi khô, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, mới vừa nằm trên giường, di động liền vang lên, nhìn thời gian, đã qua 12 giờ, Lãnh Dương cầm lấy di động, là Cố Miễn Quân, trong lòng cảm thấy kỳ quái, muộn như vậy hắn còn gọi điện thoại cho nàng, bởi vì bọn họ bình thường trong lúc công tác rất bận rộn, cũng chỉ có muộn như vậy mới có thời gian điện thoại cho đối phương.
Lãnh Dương nghe điện thoại, "Bận rộn đến giờ này sao? Ăn cái gì chưa?" Lãnh Dương quan tâm hỏi.
"Còn chưa ăn, em đã ngủ chưa?" Cố Miễn Quân thanh âm ôn nhu trong điện thoại truyền đến.
"Còn chưa ăn, đêm nay chắc chắn lại bận rộn suốt đêm? Anh phải nhớ kỹ ăn một chút gì, dạ dày của anh không tốt." Lãnh Dương đã quen việc Cố Miễn Quân thường xuyên làm việc suốt đêm, không có biện pháp, anh ấy chính là muốn phối hợp với tổ trọng án sớm bắt được tội phạm, không hề muốn thêm một người bị hại xuất hiện, cho nên hành động của bọn họ tất nhiên phải mau, vậy nên bọn họ cũng chỉ có thể hy sinh thời gian nghỉ ngơi.
"Ừ, anh biết, thực xin lỗi, lại không có thời gian bồi em." Cố Miễn Quân không yên tâm.
"Chờ anh có thời gian tiếp tục bồi em, cũng không có gì, công việc quan trọng hơn, em sẽ tự cho chính mình một kỳ nghỉ vui vẻ, không cần lo lắng cho em." Lãnh Dương không hi vọng Cố Miễn Quân trong lòng còn áy náy, nàng muốn khiến cho đối phương an tâm làm việc.
"Ta nói, có một người bạn gái như em, thật là Cố Miễn Quân anh mấy đời đã tu luyện phúc khí." Cố Miễn Quân sắc mặt lộ vẻ mỉm cười.
"Sếp Cố, cặp lồng đựng cơm của anh... ." Tiếng của một người đàn ông khác từ bên kia điện thoại truyền đến. Lãnh Dương biết chắc là đồng sự của anh ấy mang cho anh ấy cặp lồng đựng cơm, vì thế nói với anh ấy: "Tốt lắm, honey, anh nhanh chóng ăn một chút gì đi! Đã trễ thế này, một hồi dạ dày lại đau" .
"Hảo, vậy em nghỉ ngơi sớm một chút, anh ăn cơm trước." Cố Miễn Quân nói. Mặc dù có chút không muốn cúp điện thoại nhanh như vậy, nhưng không có biện pháp, ai kêu hai người bọn họ đều là người bận rộn, có rất ít thời gian gặp mặt!
Cúp điện thoại, Lãnh Dương trực tiếp lao vào mền, nhắm mắt lại, ngủ.
Có mạng án xảy ra, tổ trọng án tất nhiên không được rảnh rỗi, đặc biệt phụ trách vụ án này - tổ A, các đội viên tối hôm qua chỉ nghỉ ngơi 4 tiếng là phải quay về cương vị, buổi sáng tám giờ, tất cả cũng đã ở phòng họp, chuẩn bị họp thảo luận vụ án. Khoa pháp chính cùng pháp y đều cử người đến, Cố Miễn Quân cùng Phùng Duẫn Minh một đêm chưa chợp mắt, vì bọn họ trong thời gian nhanh nhất phải đem các tài liệu phân tích khoa học giao cho tổ trọng án, như vậy cảnh sát mới có thể biết lý do vì sao nạn nhân lại chết, tỷ như khi còn sống thân thể có bệnh, còn có pháp chính cung cấp các sự vật khả nghi phát hiện tại hiện trường, cũng nhờ bọn họ tìm kiếm nguyên nhân cái chết.
"Sếp Tưởng còn chưa đến sao?" Cố Miễn Quân cảm thấy kỳ quái, lúc trước họp Tưởng Đinh Hạo cũng sẽ không đi trễ, như thế nào bây giờ còn không thấy bóng người?
"Sếp Tưởng đến chỗ sếp Trần bàn giao công việc." Triệu Lượng trả lời. Sếp Trần là Cảnh sát cảnh tư Tây Cửu Long, cả tổ trọng án ở Tây Cửu Long cũng đều do ông ấy quản lý.
"Nga! Đúng rồi, bận rộn nên quên mất việc này." Qua nhiều năm cùng Tưởng Đinh Hạo họp nghiên cứu vụ án đã muốn hình thành thói quen, Tưởng Đinh Hạo bỗng nhiên thăng chức, một lúc bận rộn, liền quên hôm nay cấp trên của tổ A thuộc tổ trọng án do một người khác tiếp quản.
Cố Miễn Quân nhìn đồng hồ, "Mọi người cũng không thể nói người đứng đầu đến sớm, chúng ta đợi chút đi!" Cố Miễn Quân tính thời gian, cảnh tư Trần đốt ban, nếu Tưởng Đinh Hạo đi tìm sếp Trần bàn giao công tác, vậy vị madam mới tới kia cũng đã ở chỗ sếp Trần, nói không chừng rất nhanh liền sẽ đến.
"Mọi người ăn sáng chưa?" Phùng Duẫn Minh thấy tinh thần mọi người không tốt, lường trước tối hôm qua mọi người bận rộn, không có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi, không biết có thời gian ăn điểm tâm hay không.
"Còn không có, làm gì có thời gian ăn điểm tâm, vừa có án mạng, chúng tôi liền bận rộn muốn chết, hơn nữa hôm nay madam mới tới, chúng tôi cũng muốn sửa sang lại một ít tài liệu giao cho cô ấy." Tổ trọng án Đường hữu khí vô lực* nói.
* hữu khí vô lực: bất lực
"Dù sao madam còn chưa tới, tôi mời, mọi người ăn bữa sáng trước, như vậy mới có tinh thần làm việc." Phùng Duẫn Minh nói, mọi người cùng trầm trồ khen ngợi, bận rộn cả đêm, bụng đã sớm đói đến phải kêu lên."Tiểu sư muội, đã làm phiền cô, hóa đơn ghi tên của tôi." Phùng Duẫn Minh nói với madam duy nhất của tổ A trước mặt.
"Hảo." Tiểu sư muội Lê Lệ sảng khoái đáp ứng, sau đó vui vẻ đi ra khỏi văn phòng gọi điện thoại cho nhà ăn dưới lầu đặt cơm. Mới vừa cúp điện thoại, liền có vài bóng người đi đến, Lê Lệ tập trung nhìn, mạnh mẽ hít một ngụm khí lạnh, nhanh chóng nghênh đón, "Sếp Trần, sếp Tưởng, ... ." Cuối cùng ánh mắt Lê Lệ rơi xuống một cô gái trẻ đang cùng hai người bọn họ đi tới, cô gái này mặc một cái quần tây màu đen, áo sơmi cổ cao màu trắng, áo khoác màu đen, trong tay cầm một cái cặp công văn, trước ngực đeo thẻ công tác, Lê Lệ cẩn thận nhìn trên thẻ công tác, cấp bậc thanh tra cao cấp, họ tên Diệp Hàm. Lê Lệ không cần suy nghĩ nhiều cũng biết vị trước mắt là một cô gái vượt qua dự kiến của chính mình cũng là lãnh đạo mới của mình, vì thế nhanh chóng la lên: "Madam."
Diệp Hàm biểu cảm nghiêm túc, đối với Lê Lệ gật đầu.
"Di! Mọi người đâu?" Sếp Trần thấy trong văn phòng ngoại trừ Lê Lệ không có người nào khác, vì thế tò mò hỏi, theo lý lúc này tất cả mọi người hẳn là ở đây. Vừa mới dứt lời, cửa phòng họp bỗng nhiên mở ra, toàn bộ người ngồi ở trong phòng hội nghị đi ra. Bởi vì tất cả mọi người nghe được động tĩnh trong văn phòng, đặc biệt là lúc Lê Lệ lớn tiếng: "Madam."
"Nga! Mọi người đang họp sao?" Sếp Trần nhìn thấy đoàn người từ phòng họp đi ra, cho là bọn họ đang họp, bởi vì ông ấy thấy Cố Miễn Quân và Phùng Duẫn Minh, hẳn là đang nghiên cứu vụ án nhảy lầu hôm qua.
"Sếp Trần." Cố Miễn Quân và Phùng Duẫn Minh trước sau chào hỏi.
"Còn chưa có họp, chúng ta đang chờ madam cùng họp." Cố Miễn Quân nói, tầm mắt rơi đến trên người Diệp Hàm, tầm mắt giao nhau, hai người khẽ gật đầu, bởi vì hai người trước đó lúc làm việc có tiếp xúc qua, xem như có quen biết.
Phùng Duẫn Minh nhìn thấy Diệp Hàm, ánh mắt hơi sáng lên, trong lòng thầm khen: đẹp quá, đúng là một cô gái có khí chất.
"Tất cả mọi người, ta hướng mọi người giới thiệu, vị này chính là madam Diệp, Diệp Hàm, sau này tổ A do cô ấy phụ trách, mọi người cần hảo hảo phối hợp với madam Diệp, làm cho tốt công việc, hi vọng giải thưởng tiên tiến năm nay cũng là tổ của mọi người." Sếp Trần cười giới thiệu.
"Yes sir." đồng sự tổ A cùng nhau đáp lời. Bọn họ nhìn thấy vị lãnh đạo này giống như thần tượng từ phim đi ra, diễn viên mỹ nữ, trong lòng tỏa ra hảo cảm. Xem ra mỹ mạo nhiều khi cũng có lúc dùng đến.
"Madam Diệp, vị này chính là sếp Cố của khoa pháp chính, vị này chính là khoa pháp y, bác sĩ Phùng." Sếp Trần lại hướng Diệp Hàm giới thiệu.
"Xin chào, madam Diệp, chúng ta lại gặp mặt." Cố Miễn Quân cười chào hỏi.
"Xin chào, sếp Cố, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, sau này vẫn còn cần anh ủng hộ nhiều hơn." Diệp Hàm mỉm cười, khiến dung nhan tươi đẹp lại tăng thêm vài phần, nếu không phải Cố Miễn Quân có bạn gái tốt như Lãnh Dương vậy, tư sắc không kém hơn Diệp Hàm, nói không chừng anh ta cũng sẽ đối với nụ cười của Diệp Hàm trong lòng xẹt qua rung động.
"Xin chào, Phùng Duẫn Minh." Phùng Duẫn Minh mỉm cười tự giới thiệu. Tuy rằng anh ta kinh diễm với vẻ bề ngoài của Diệp Hàm, nhưng anh ta là quân tử chân chính, sẽ không bởi vì đối phương là mỹ nữ mà lộ ra biểu hiện khác thường.
"Xin chào, bác sĩ Phùng, hi vọng hợp tác vui vẻ." mặt Diệp Hàm cũng lộ vẻ thản nhiên mỉm cười, nói. Bởi vì sau này trong quá trình điều tra, chứng cứ pháp y chính xác đối với phá án rất quan trọng.
"Nhất định." Phùng Duẫn Minh thân sĩ lễ độ mỉm cười.
"Tốt lắm, mọi người làm quen một chút đi! Sếp Tưởng, chúng ta đi thôi!" Nhiệm vụ của ông ấy đã muốn hoàn thành, ông cũng không muốn ảnh hưởng mọi người làm việc, vì thế kêu Tưởng Đinh Hạo, chuẩn bị đi làm chuyện của mình.
Tưởng Đinh Hạo đối với bọn họ dời tầm mắt, sau đó cùng sếp Trần rời đi.
"Mọi người vừa rồi họp sao? Là nghiên cứu vụ án ngày hôm qua?" Diệp Hàm mở miệng hỏi.
"Còn chưa bắt đầu, chúng tôi đang đợi cô." Cố Miễn Quân đáp lời.
"Hảo, chúng ta họp đi!" Diệp Hàm nói, trước hết hướng phòng họp đi đến. Mọi người nhìn nhau, cũng cùng đi theo vào phòng họp.
Sau khi đóng cửa lại, Diệp Hàm lên tiếng hỏi Cố Miễn Quân: "Sếp Cố bên kia có phát hiện gì?"
Cố Miễn Quân nói: "Khoa pháp chứng của chúng tôi hôm qua đối với hiện trường đã thu thập chứng cứ chính xác, tôi phát hiện, hiện trường thực sạch sẽ, ý là..." . Nói còn chưa xong, bỗng nhiên bị tiếng gào bên ngoài cắt đứt, "Giao hàng đến, mọi người đâu rồi? Giao hàng đến, có ai không?"
Nhân viên cảnh sát tổ A vừa nghe âm thanh này, không khỏi chột dạ, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Diệp Hàm, rất sợ cấp trên sẽ tức giận. Bởi vì bọn họ còn chưa biết tính cách của Diệp Hàm, chính là nghe lời đồn tính cách đối phương tương đối lãnh khốc, mà bọn họ lần đầu tiên ngồi cùng một chỗ họp đã bị tiếng kêu của người giao hàng cắt đứt, bọn họ đều có chút lo lắng cùng ngượng ngùng.
Phùng Duẫn Minh nhìn đến biểu tình trên mặt mọi người có chút hoảng sợ, sợ Diệp Hàm sẽ trách móc bọn họ, vì thế nhanh chóng mở miệng, "Thực xin lỗi! Là tôi thấy mọi người còn chưa ăn điểm tâm, cho nên kêu sớm một chút, muốn mọi người ăn để có tinh thần làm việc." Dù thế nào đi nữa anh ta cũng không thuộc quản lý của Diệp Hàm, cho nên nhận trách nhiệm, bất quá sự thật cũng đúng là như thế.
Diệp Hàm thấy các đội viên nhìn vẻ mặt của mình, tiếp tục nghe được Phùng Duẫn Minh lấy lí do giải thích, trong lòng biết mọi người lo lắng rằng mình sẽ tức giận, vì thế mở miệng nói: "Mọi người trước tiên ăn điểm tâm, ăn hết sẽ họp tiếp." Cô tuy rằng là người bất cẩu ngôn tiếu*, nhưng thực sự không phải là người không hiểu tình lý, nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, cô sẽ không để cho cấp dưới của mình để bụng đói làm việc, như vậy không chỉ có tổn thương thân thể, đối với sĩ khí cũng có ảnh hưởng, tất nhiên cũng sẽ ảnh hưởng công việc.
* bất cẩu ngôn tiếu: người trầm mặc ít nói, người nghiêm túc.
Nghe được Diệp Hàm nói lời này, mọi người không nhịn được muốn nhảy cẫng lên, nhanh chóng rối rít lĩnh mệnh: "yes madam." Sau đó cao hứng phấn chấn đi ra ngoài văn phòng, ký nhận giao hàng, bắt đầu ăn cho no bụng.
Khi Phùng Duẫn Minh đi tới cửa, phát hiện Diệp Hàm vẫn ngồi yên, giống như không tính toán sẽ đi, vì thế quay người lại đứng ở cửa, "madam không ăn sao?"
Diệp Hàm nhìn thấy Phùng Duẫn Minh, nói: "Tôi đã ăn rồi, mọi người ăn đi!"
"Hảo." Phùng Duẫn Minh lên tiếng đáp ứng, xoay người ra khỏi phòng họp.
Diệp Hàm thấy nơi này cũng không có việc gì, vì thế cũng đứng lên, cầm cặp công văn, ra khỏi phòng họp, nhìn thấy trên cửa căn phòng cách vách phòng họp gắn một cái bảng nhỏ, trên đó viết "madam Diệp", cô biết căn phòng này là văn phòng mà cục cảnh sát chuẩn bị cho cô, bởi vì ai ở cục cảnh sát có văn phòng cá nhân cũng đều gắn họ tên ở trên cửa.
Diệp Hàm mở cửa, đi vào, văn phòng này không gian không lớn lắm, bên trong có một cái bàn làm việc, ba cái ghế dựa, một cái giá sách. Trên bàn làm việc là một cái máy vi tính, còn có những thứ văn phòng phẩm khác, ghế dựa là dựa vào tường mà ngồi, bên cạnh chỗ ngồi là cửa sổ, lúc này cánh cửa sổ đang mở, ánh mặt trời theo cửa sổ tiến vào, căn phòng trở nên sáng ngời. Không gian trong phòng tuy rằng không lớn, nhưng thực sạch sẽ, nhìn qua tương đối thoải mái.
Diệp Hàm đem cặp công văn bỏ vào ngăn kéo dưới bàn công tác, tầm mắt rơi xuống một chồng văn kiện dầy xếp ngay ngắn trên bàn sách, đưa tay cầm lấy một sấp văn kiện phía trên cùng, mở ra, thì ra là bản ghi chép phá án mấy năm gần đây của tổ A, có vụ án đã kết thúc, cũng có một số vụ án chưa kết thúc.
Lúc này, Lê Lệ đi đến, nhìn thấy Diệp Hàm đang lật xem những thông tin có trong văn kiện kia, vì thế nói: "madam, những vụ này là vụ án mấy năm gần đây tổ A chúng ta tiếp nhận, có vụ án kết thúc, cũng có án tồn đọng." Không có đầu mối nên không có biện pháp tiếp tục phá án và bắt giam tội phạm nên vụ án gọi là án tồn đọng.
"Ân." Diệp Hàm lên tiếng đáp nhẹ, đem tập văn kiện khép lại, bản án cũ có thời gian tiếp tục từ từ xem, hiện tại việc khẩn cấp là vụ án trước mắt, "Mọi người đã ăn no chưa?" Diệp Hàm cảm thấy được cũng không xê xích gì nhiều đi!
"Ân, tất cả mọi người ăn no, đều đến phòng họp chờ họp." Lê Lệ nói, nàng đến chính là vì kêu Diệp Hàm đi họp.
"Hảo." Diệp Hàm lấy trong túi xách vở cùng bút, sau đó đi vào phòng họp, "Tốt lắm, hiện tại bắt đầu đi! Sếp Cố, anh tiếp tục."
"Hảo, khi pháp chính chúng tôi ở hiện trường thu thập chứng cớ, phát hiện hiện trường vụ án thực sạch sẽ, nói cách khác, hiện trường không để lại chứng cớ gì, tối hôm qua chúng tôi đối với vật phẩm thu thập về làm xét nghiệm, phát hiện nơi người chết nhảy lầu, trên cây cột điện ngã xuống có vân tay của người chết, vân tay hình dạng như vậy." Nói xong, Cố Miễn Quân mở tập văn kiện trước mặt ra, từ trong lấy ra một tấm ảnh, đây là một tờ trắng đen đối chiếu vân tay, vân tay hiện ra chính là dấu bàn tay. Cố Miễn Quân nói tiếp: "Vân tay ở hiện trường thu thập được hẳn là như vậy." Cố Miễn Quân cầm lấy tấm ảnh, đem 2 đầu của tấm ảnh bẻ cong lại, rồi lấy mặt cong của tấm ảnh ốp lên trên cổ tay của mình sau đó nâng cổ tay dựng thẳng trước ngực. Mọi người vừa nhìn thấy Cố Miễn Quân làm động tác này, nhất thời đều hiểu được, tay người chết là bắt lấy cây anten.
***
Đoạn cuối mình phải đi hỏi mấy bạn editor lâu năm vì câu văn quá khó hiểu, mình sẽ giải thích đại khái động tác của CMQ nha.
CMQ ốp tấm ảnh đã bẻ cong vào cổ tay rồi đưa thẳng trước ngực là chỉ mấy cái dấu vân tay đó của nạn nhân(trong tấm ảnh) đang nắm lấy cây anten bị ngã, nằm ngang(là cổ tay của CMQ đang để thẳng trước ngực), nên mới tìm thấy dấu vân tay nạn nhân vòng quanh cây anten. ~ kiểu giải thích huề vốn =))))))