Các bạn ở dãy cuối cùng trong phòng đi thu giấy thi từ dưới lên. Trương Húc Dương nộp bài thi cho Lương Hàn xong muốn liệt nửa người luôn, nửa tựa vào bàn của Lộ Tiêu. Thầy vừa thông báo đã nhận xong bài thi, Trương Húc Dương lập tức hô bè gọi lũ ăn cơm ăn cơm, ra vẻ tinh thần mình đã bị Toán quật cho mấy phát, phải có ba chỉ bò cuộn mới xoa dịu nổi.
Đường Kim Hâm ở bên trái dọn cho xong đống giấy viết. Lộ Tiêu đứng lên lấy cà phê đặt trước bàn, móc Lý với Hoá ra.
Trương Húc Dương ngạc nhiên nhìn Lộ Tiêu: "Không đi ăn cơm à?"
Lộ Tiêu bật nắp cà phê, mở sách Hoá: "Không được, ông đây bận chiến đấu, thi xong Toán Văn buổi sáng đã muốn quên sạch Lý Hoá rồi."
Trương Húc Dương nhìn cậu như nhìn quái vật: "Không được đâu, ông chiến cả sáng rồi, ông phải đi ăn cơm."
Lộ Tiêu mím môi cười: "Đàn ông đó giờ không tự nói mình không được, cháu đi đi, ông thay cháu giữ giang sơn."
Trương Húc Dương cười há há há hệt chấn bé đù.
Đường Kim Hâm đẩy gọng kính, cảm thấy hai đứa này bị khùng. Hồi trước Trương Húc Dương không có bạn bàn sau nên chỉ có thể tự tung tự hứng, nay có Lộ Tiêu lắm mồm chung chẳng khác gì rạp xiếc trung ương.
Đường Kim Hâm liếc Lộ Tiêu một cái: "Không nhận ra cậu yêu học tập đến vậy đấy."
Lộ Tiêu cười hì một tiếng, không buồn ngẩng đầu: "Tôi có sự tôn trọng cơ bản đối với thi cử."
Trương Húc Dương gục ngã: "Cơ mà Tiểu Lộ ơi, cậu học thế coi có được không? Không nói cậu tham bát bỏ mâm nhé, chỉ học mỗi mấy tiếng mà dồn ngốn hết đống thứ của cả một học kỳ, tới cái nịt còn không hiểu nói gì là bát chả mâm."
"Tôi biết mà."
"Vậy cậu bỏ thời gian ăn cơm làm gì?"
Lộ Tiêu búng ngón tay cái 'phốc', dùng ngón trỏ xoay bút nước hai vòng, vẻ mặt thờ ơ, lười nhác nói: "Một câu thôi, khó là khó, làm tệ là làm tệ. Nhưng nếu đã phải làm rồi thì có còn hơn không, cậu nghĩ đúng không? Chút thời gian này còn tranh thủ được thì mắc gì không cố gắng chứ, chiến!"
Môi Trương Húc Dương giần giật: "Được rồi, cậu là nhất, cậu chiến đê."
Lương Hàn sắp xếp xong bài thi cả lớp, phụ thầy giám thị niêm yết bài thi, vò nhúm tóc sau gáy bước chầm chậm về. Trương Húc Dương đang đợi hắn, "Anh Hàn, anh Hâm, đi thôi đi thôi, ăn cơm thôi." Vừa dứt lời lại xác nhận với Lộ Tiêu lần nữa, "Cậu không đi đúng không Tiểu Lộ, thế bọn tôi đi nhé?"
Lương Hàn đè huyệt thái dương về chỗ nhấn bút bi, che mặt ngáp một cái. Trương Húc Dương lấy làm lạ: "Sao anh Hàn hôm nay buồn ngủ thế?"
Lương Hàn ậm ừ một tiếng, xé tờ giấy note: "Sát bên có hàng xóm mới đến, sáng sớm hơi ồn chút."
Lộ Tiêu:......
Hiếm khi Đường Kim Hâm bị thu hút sự chú ý: "Cái loại ồn phiền người khác nửa đêm ấy à? Báo đồn cảnh sát trước cổng nhà anh đi."
Trương Húc Dương chẹp một tiếng: "Báo cảnh sát thì dễ, chỉ sợ sau này không yên ổn thôi. Anh Hàn, cần kiến nghị khác không chứ hả? Tỉ như dắt con chó nhà em sang đái cho bên kia một phát."
Lộ Tiêu:.....
Trương Húc Dương không biết sao Lương Hàn vừa chọc trúng Lộ Tiêu rồi. Lộ Tiêu quay đầu nhìn Lương Hàn, ấy mà Lương Hàn cũng đang cúi đầu nhìn lại cậu, bóng từ đôi vai rộng ập xuống đầy áp bức. Hai người một ngồi một đứng, nhìn chằm chằm nhau không lệch một li, đúng kiểu nhìn chòng chọc khiến cậu nổi hết lông gà lông vịt.
Lại nữa lại nữa, rốt cuộc hai tên đẹp trai này muốn đánh nhau rồi đó hả?
Quả nhiên hai tên đẹp trai này không được dựa quá gần mà.
Đường Kim Hâm trước cửa đóng vai người máy thúc giục không chút cảm xúc: "Anh Hàn, đi thôi, có gì mà nhìn."
Lương Hàn ngẩng đầu: "Các cậu đi chiếm chỗ trước đi, tôi lập tức đến ngay."
Trương Húc Dương nhìn hai người Lộ Tiêu lẫn Lương Hàn, nhún vai chịu thua.
Được thôi, trời phải mưa, gái phải gả, cậu ta quay đầu túm Đường Kim Hâm, quyết định ăn bữa thịt bò cuộn hoành tráng.
Hai tên không hiểu mô tê gì đã đi rồi. Lộ Tiêu nhìn Lương Hàn một lúc, gần như cảm thấy chán ngán ngay lập tức. Cậu không muốn để ý tên này, tối qua sang nhà hắn xong đã khiến Lộ Tiêu xài hết kiên nhẫn tích cả tháng, đíu hiểu sáng sớm tên học giỏi này chọc ghẹo hai đứa kia làm khỉ gì.
Mặt Lộ Tiêu không biểu cảm, chả hề gì, cứ vậy đi.
Còn Lương Hàn lại chủ động bước qua bàn cậu gõ gõ: "Nói chuyện chút."
Lộ Tiêu: "Chẳng có gì hay để nói."
Còn có người ở trong lớp, đa số là tụ tập lại so đáp án, cũng có nghiên cứu đề. Song một hai ánh mắt ngó qua đây, dường như hai anh đẹp trai sáp lại một chỗ hiển nhiên sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
Lương Hàn tằng hắng: "Cậu không sợ tôi đem chuyện tôi biết nói bậy ra ngoài à?"
Lộ Tiêu thoáng nắm chặt bút, cậu nheo mắt nhìn Lương Hàn, thầm nghĩ sao mà tên này hư đốn thế? Liếc một cái đã biết tỏng hắn không muốn người khác biết tình hình của ba cậu, mà đi giở trò bắt bí à. Lộ Tiêu lạnh lùng: "Vậy cậu nói đi."
Lương Hàn ngưng một chốc, nụ cười trên mặt vụt tắt mấy phần.
Lộ Tiêu nhìn đểu hắn, giọng nói vừa bình tĩnh vừa kiềm chế: "Cậu muốn nói ba tôi tàn tật à? Cứ tự nhiên."
Vừa dứt lời, cậu đặt nhẹ bút xuống, bẻ hai tay trái phải: Sự việc tối qua Lộ Tiêu còn chưa hết cáu, chỉ do muốn thi cho đàng hoàng nên lười quan tâm. Năm nay nhà cậu tới hạn Thái Tuế, đã bị thương thì thôi, còn phải chủ động giải thích thuyết phục người khác là tổn thương x2. Từ Kiều châm chọc thì bỏ qua đi, sao còn kéo Lương Hàn ba trợn chung vậy?
Lộ Tiêu thấp giọng lèm bèm, sau đó đặt bút xuống, dù âm thanh không lớn, nhưng chất chứa biết bao nỗi bực tức lẫn ứa gan của chủ nhân. Lộ Tiêu hạ quyết tâm, cái mỏ Lương Hàn còn phát ra mấy câu xà lơ gì nữa thì...
"Là tôi sai."
Ánh mắt Lương Hàn lưỡng lự, yết hầu nuốt xuống một ngụm.
Lộ Tiêu đang cáu bẩn ngơ ngác.
Lương Hàn nói thêm lần nữa: "Xin lỗi, do tôi không đúng."
Qua một hồi lâu, Lộ Tiêu mới biết được người trước mắt này đang nói xin lỗi.
Đường lông mày của Lương Hàn rất gọn gàng, ánh mắt sâu thẳm, tầm mắt thì dè dặt. Rất hiển nhiên, hiếm khi hắn nói mấy lời này, đoạn nói xong là cau mày lại, thấp giọng bảo: "Lời mẹ tôi nói đêm qua không có ý gì đâu, bà ấy không hiểu tình huống của ba cậu." Dứt lời liền đưa giấy note trong tay qua cho cậu.
Đám học sinh không đi ăn cơm trong phòng học xúm lại hết bầy này tới bầy khác, nhốn nháo xem hai anh đẹp trai một đứng một ngồi xử nhau. Bọn họ không nghe được hai người nói gì, chỉ cảm thấy bầu không khí nồng nặc thuốc súng khi nãy bỗng hạ hoả. Lộ Tiêu hơi ngửa ra sau, nhận tờ giấy note không khác gì cầm quả bom—--
Trên tờ giấy note viết cặn kẽ quá trình tính toán lẫn công thức giải đề.
Lộ Tiêu nhướng mày, không ngờ lại là câu Lý tối qua cậu muốn hỏi mấy lần mà vẫn hỏi không xong.
Không đợi cậu nói câu nào, Lương Hàn đã nhấc chân đi luôn rồi. Lộ Tiêu thoảng nhớ lại tình huống khi nãy chút, giấy note của Lương Hàn hình như là được viết ngay lúc Trương Húc Dương đang nói, sau đó hắn cầm tờ này cà khịa cậu, ý không phải thế, nhưng Lộ Tiêu bị mấy câu xà lơ của hắn chọc cho nóng máu, mém nữa đã đập bỏ xừ hắn rồi.
Lộ Tiêu trầm mặc nhìn câu Lý kia, không biết đang nghĩ gì.
Coi được vài phút, sau đó cậu lật sang mặt bên, lấy một tờ nháp, 'xoẹt xoẹt' làm lại lần nữa.
Vào lúc này, Lâm Thiên vừa chứng kiến tất cả cố ý sáp lại. Khi nãy nhóc ở xa quan sát, nhưng phản ứng hoá học của hai tên đẹp mã này phức tạp quá, nhóc với Nhóc mèo phân tích không ra tình hình. Lộ Tiêu đưa giấy note sang, hào phóng cho em xem, "Không sao, một cái đề thôi."
Lâm Thiến lầm bầm: "Cậu với lớp trưởng trông quái quái sao ấy. "
Lộ Tiêu không hiểu: "Lớp trưởng? Ai?"
Lâm Thiến chỉ chỉ chỗ ngồi sau lưng cậu.
Lộ Tiêu bị doạ một phen: "Cậu ta? Lớp trưởng? Má ơi, lớp mình chọn cán bộ kiểu gì đấy?"
Vừa dứt lời, cậu giơ tay bấm đồng hồ tính giờ.
Lâm Thiến: "Sao cậu ấy không thể làm lớp trưởng? Thực ra cậu ấy cực kỳ tốt, học hành cũng giỏi, bề ngoài lại đẹp trai, không phải lúc nào xếp hàng diễu hành hội thao cũng do bạn nữ xinh nhất lớp giơ bảng sao, còn lớp mình thì là lớp trưởng giơ đó, niềm hy vọng của mọi người."
Lộ Tiêu:......
Cậu tưởng tượng bộ dáng Lương Hàn bị ép giơ bảng diễu hành một chút.
Sau đó Lâm Thiến lí nhí nói: "Cơ mà có một kiểu nói này, có vài cán bộ lớp không phải học sinh có nhu cầu, mà là ba mẹ bọn họ có nhu cầu. Cậu biết không, vài phụ huynh có công việc yêu cầu là con cái phải làm cán bộ học sinh từ nhỏ đến lớn, tích lũy kinh nghiệm."
Lộ Tiêu "Ò" một tiếng, mường tượng hình ảnh của Từ Kiều và ba Lương Hàn trong đầu, ờ, đã hiểu.
Lâm Thiến vươn vai: "Cơ mà vẫn chưa nhập học chính thức, có nhiều việc lớp trưởng cũng không quản..."
Lộ Tiêu chịu đựng Lâm Thiến chào hàng "Ưu điểm của lớp trưởng Lương" được năm phút thì chuông reo, tiếp tục lật sách Hoá. Vào khoảng giờ trưa được nghỉ, cậu ra ngoài phòng học lục balo của mình, quyết định tính lại câu đề vừa xem hôm qua. Sau đó một gói sandwich rơi ra từ balo, trên đó có một tờ note, năm chữ rồng bay phượng múa viết bởi ba cậu:
Oắt con, thi cố lên!
Lộ Tiêu bật cười.
Vượt qua Lý Hoá buổi chiều mấp mé nguy hiểm, cuối cùng là tiếng Anh, Lộ Tiêu qua năm trận chỉ ăn đúng một miếng sandwich. 40 giờ đồng hồ hoạt động não cao độ mà Lộ Tiêu chỉ ngủ được 2 tiếng rưỡi, cuối cùng cậu cũng hết xí quách. Bài thi tiếng Anh vừa làm được nửa tiếng, cà phê cũng không cứu được cậu nữa. Sau khi đọc xong câu đầu tiên của phần đọc thì cậu đã ngủ mất đất, Lâm Thiến đụng cậu mấy lần, Lộ Tiêu cũng không tỉnh, cuối cùng có thầy giám thị chú ý đến, đẩy cậu tỉnh dậy.
Tiếng chuông vang lên, cuối cùng đã hoàn thành xong kỳ thi chết chóc cả một ngày. Thầy thu xong bài thì rời đi, học sinh không cần trực của lớp A bước ra còn xì xào bàn tán: "Cậu ta được đấy, tao vừa liếc sang hộc bàn bên đó, kiểu này là đã nốc bao nhiêu cà phê thế, bị khùng hả?"
"Uống cà phê cũng có đỡ nổi đâu, không phải tiếng Anh còn ngủ thẳng cẳng à, ngủ rồi còn được mỗi 20 phút."
"Đù moá đỉnh đấy, tiếng Anh nhiều câu thế mà cậu ta cũng dám ngủ."
"15 phút cuối cùng tao thấy nó trả lời thẳng một đường, tay lia lịa luôn, tao nghi nó còn không đọc đề."
Trở thành chủ đề hot của mọi người - Lộ Tiêu, sau khi 'chạy nước rút một trăm mét' trong phòng thi, cậu nộp bài thi xong rồi gục ngã. Lúc thi não cậu điên cuồng làm việc, thi xong lập tức hết pin, muốn ngu người luôn, rơi thẳng vào trạng thái mơ mơ màng màng, dở dở ương ương. Bởi vì thay đổi chỗ ngồi trước khi thi, vừa hay sau kỳ nghỉ đông đổi thành một tổ bên phải, bạn phụ trách trực nhật còn đang nán lại trong lớp. Lộ Tiêu ê ẩm dọn balo, lại nghĩ đói quá, buồn ngủ quá, muốn ăn cơm, muốn đi ngủ.
Bạn học trước cửa hét lên với cậu: "Lộ Tiêu, thầy Ngô gọi cậu đến văn phòng."
Lộ Tiêu đáp lại một tiếng một cách máy móc, vác balo ra sau lưng, kiệt sức cầm điện thoại đặt taxi, sau đó bước xuống cầu thang.
Trương Húc Dương trực nhật nhìn bóng lưng xuống cầu thang mà đần luôn, hỏi bạn học vừa nói khi nãy: "Cậu ta thi riết ngu luôn hả? Cậu ta nghe được câu thầy đang gọi chưa thế?"
Bạn học bị cậu ta hỏi nhún vai cạn lời.
Lộ Tiêu không nghe thấy.
Não cậu đã đến mức không phân tích nổi tin tức rồi. Đặt xe từ cổng trường về nhà, lại bị bác bảo vệ Lộc Khê Nguyên ngăn lại lần nữa, khiến cậu muốn bùng nổ luôn. Mỗi bước chân từ cổng về nhà hoàn toàn tê liệt, về nhà đến bếp ăn đại gì đó, sau đó leo đùng đùng lên gác tìm giường.
Mà còn thầy Ngô đợi Lộ Tiêu ở văn phòng, đợi tới đợi lui cũng không thấy mặt mũi đâu, bèn gọi một cuộc đến nhà phụ huynh. An Hinh ngạc nhiên nhìn Lộ Tiêu bay về như cô hồn, Lộ Văn Diệp kiềm lời bà lại: "Đừng làm phiền nó, để nó ngủ đi."
An Hinh cầm điện thoại với vẻ mặt lo lắng. Khi nãy bà được kéo vào nhóm phụ huynh lớp A, bà xem nhóm nói chuyện, toàn là thảo luận về kỳ thi hôm nay. Thầy Ngô nói kỳ thi học kì trước khá khó, coi như là thi thử xem kết quả của nghỉ đông, cũng như giúp con trẻ bớt bớt lại. Song sau đó dựa vào đề tài này, các phụ huynh bắt đầu thảo luận tất cả các mặt từ cuộc sống đến học hành, còn có tán dốc dăm ba chuyện phiếm, ví dụ như có một vị phụ huynh bảo, ông nghe nói có một nhóc con học bù thảm thiết quá, vừa thi được một nửa đã ngủ quên.
An Hinh vừa nghe con trai mình làm chuyện rùm beng, sau đó lại thấy phụ huynh nhà khác hết lời khen ngợi thành tích của Lương Hàn, bỗng nhiên hoang mang như mình đang bị hành quyết công khai.
Thầy Ngô gọi điện An Hinh và Lộ Văn Diệp nói cho rành mạch, rằng tiến độ của hai trường là khác nhau, trước đó Lộ Tiêu không ở Tô Trung, thầy cô các môn biết được tình huống của cậu đều tỏ vẻ thông cảm. Kỳ thi hôm nay muốn bảo Lộ Tiêu không cần phải gánh nặng kết quả như thế nào, hy vọng cậu có thể bắt kịp tiến độ nhanh chóng, cũng kêu Lộ Văn Diệp và An Hinh không nên áp lực con mình quá.
Tiếc rằng... Lộ Tiêu chẳng có áp lực.
Bạn Tiểu Lộ vừa về nhà đã ngủ li bì, đến đêm đói meo. Cậu mò mẫm điện thoại, ơ, 3 giờ 20 phút, có nên làm chút gì đó không nhỉ?
Cậu nhún bật từ giường một cái: Hê, chơi game lát thôi!