Sau sinh nhật 20 tuổi, Tạ Khang Yên vẫn không đàng hoàng lên mấy. Nhưng sau cái Tết, anh ta đột ngột thay đổi, không những thi đậu vào đại học Trung Y Dược mà còn trở thành sinh viên xuất sắc trong khoa. Mỗi lần về nhà, mỗi lần cùng ông nội và ba bắt mạch hốt thuốc thì bệnh nhân đều khỏi bệnh. Tên tuổi của tiệm nhờ đó mà được nâng cao rất nhiều.
Sự thay đổi đó từng khiến ông nội Tạ Khang Yên nghi ngờ có người mạo danh cháu ruột. Ông lấy mẫu tóc đem đi thử, kết quả cuối cùng thì cháu vẫn là cháu. Nhưng vẫn có cảm giác không được tự nhiên lắm. Ông không còn đánh chửi cháu như trước nữa, trước Tạ Khang Yên bỗng có cảm giác rùng mình nhè nhẹ, y như người đứng trước mặt không phải là con cháu mà là người có địa vị cao, cực kỳ cao.
Cũng phải. Tạ Khang Yên đúng là không còn là Tạ Khang Yên lúc trước. Tạ Yến đến từ thời không của triều đại Yên Khang năm thứ sáu, vốn là đại phu đứng đầu thiên hạ, tính tình lãnh đạm. Song đến thế giới này, buộc không thể lạnh lùng như trước nữa. Tạ Yến phải thay đổi để tồn tại. Trung y ở đây phát triển hơn nhiều so với thời mình sống nhưng kèm theo đó là bao nhiêu thứ lạ lẫm. Tạ Yến phải sống trong thân phận Tạ Khang Yên để nghe ngóng tình hình, tìm cơ hội trở về.
Ở càng lâu thì lại không muốn về nữa. Ông nội, ba của Tạ Khang Yên đều là những người cố chấp, nhưng họ cho hắn một thứ tình cảm chưa hề có từ khi sư phụ lìa đời, phải sống trong Dược cốc một mình.
-Công việc cố vấn cho đoàn phim thế nào rồi?
-Bình thường ạ. – Tạ Yến (gọi là Tạ Khang Yên luôn nhé) một tay phân loại thuốc, một tay khuấy nhẹ chiếc muỗng trong bình sứ- Chỉ là hướng dẫn vài động tác thôi, cũng chẳng khó khăn gì.
-Ở đó gặp toàn minh tinh hả? Có Điền Mật không?
-Không ạ. Em làm việc ở một đoàn phim khác, vai chính là một diễn viên nữ còn trẻ. Không phải tên Điền Mật…..
-Nếu gặp Điền Mật thì nhớ xin chữ ký giùm anh nhé. Cảm ơn trước.
Trong tiệm Trung y có 5-6 người phụ việc, Tiểu Lâm là người vui tính nhất. Tạ Khang Yên cũng rất thích tính cách vui vẻ đó của anh ta.
Anh cười khẽ, lại quay về với việc khuấy thuốc, điều chỉnh lửa của mình.
-Cô ấy rất ngọt ngào. Dịu dàng nữa. Ước gì anh được gặp một lần….
Thần tượng của Tiểu Lâm là Điền Mật. Cô ấy ra mắt cũng khá lâu, dù hiện tại chưa lên đến hàng tiểu hoa nhưng cũng đã bắt đầu nổi tiếng. Khuôn mặt thanh thuần, thân hình ma quỷ, đàn ông nhìn là phát mê.
-Này, em có nghe anh nói không đó, có gặp nhớ xin chữ ký giùm cho anh nhé!
-Không đâu ạ -Tạ Khang Yên điều chỉnh lại lần nữa ngọn lửa rồi tắt bếp, nhẹ nhàng- Anh biết tính em mà, đừng làm em khó xử chứ.
Đúng như lời ông chủ nói, thay đổi 180 độ. Trước đây cũng rất thích gái đẹp, có ở tiệm mà thấy gái là thả sức trêu chọc. Giờ lại vô cùng nghiêm túc, đối với tranh ảnh 18+ ngày xưa từng tích trữ thì một phát quăng hết ra ngoài. Con người ở nhà chỉ thích yên tĩnh như ông cụ non. Tuy nhiên, như thế không phải là không tốt. Điềm đạm, hiểu chuyện, biết lo lắng việc nhà, chăm sóc ông chủ rất nhiều.
-Vậy ngoài nữ diễn viên chính đó, em còn hướng dẫn ai nữa không?
-Nữ diễn viên phụ ạ.
-Xinh không?
-Chắc là có -So với nét đẹp thời xưa thì con gái bây giờ khác hẳn, nhiều lúc na ná nhau. Nhưng cô diễn viên sau lại có một vẻ đẹp rất dễ thu hút, như Thúy Vân vậy.
Lại nhớ đến cô gái đó. Tiêu Thúy Vân, người đã khiến Tạ Yến trở thành Tạ Khang Yên ở thời đại xa lạ này.
-Xin chữ ký không được thì xin số điện thoại nhé? Hay là em dẫn anh đến phim trường cũng được, anh phụ em hướng dẫn người ta cho.
Tạ Khang Yên không đáp, lẳng lặng rót thành phẩm vào hai chiếc bình nhỏ để sẵn. Ngày nay dược liệu phong phú hơn trước song lại không có những loại hiếm quý nên khó chế tạo ra những loại thuốc có tác dụng thần kỳ. Mỗi khi rảnh rỗi, Tạ Khang Yên lại tiếp tục điều chế thuốc bổ cho ông nội và ba mình uống. Người thân kiếp trước không có, đời này nên trân trọng nhất là đối với những người hết sức thương yêu, luôn muốn mọi chuyện tốt đẹp đến với mình.
-Khang Yên đệ đệ, có được không?
-Không được -Tạ Khang Yên nhíu mày- Đó là nơi làm việc, sao lại để anh đến đó đi lung tung được.
-Không phải là đi lung tung. Anh cũng đến hỗ trợ cho em mà. Mấy cô diễn viên đó tên thuốc còn không biết thì làm sao thực hiện đúng động tác được. Anh chỉ cho các cô ấy, còn tình nguyện kèm cặp thêm nữa.
-Nam nữ hữu biệt, anh làm như em không biết ý đồ của anh vậy.
-Xời, em học ở đâu tư tưởng hủ nho thâm căn đó? Họ là diễn viên, nam nữ hữu biệt cái gì. Mình hướng dẫn thôi mà, có làm gì đâu.
Đây là một thời không khác. Nam nữ không tách biệt như trước nữa. Nữ có thể ra ngoài làm việc, có thể phô da thịt cho người người nhìn ngắm. Nữ nhân bị nam nhân chạm vào không cần phải gả cho nam nhân đó. Còn có tư tưởng người tình một đêm nữa. Trong dược đường, ba cũng từng kê thuốc tránh thai Trung y cho vài người.
-Cổ lỗ quá coi chừng ế vợ, sư phụ và sư ông lại phiền bạc tóc thêm -Tiểu Lâm trước khi đi dọn dẹp còn thòng tiếp một câu nữa- Em cũng nên dẹp đi cái cách khám bệnh kỳ quái qua bao tay đó. Người ta cười không nói, còn mang tiếng cho nhà mình là em đẹp trai mà bị gay đó.
Tạ Khang Yên cũng không nén được tiếng thở dài khe khẽ. Chuyện khám bệnh qua tấm màn, dùng chỉ nghe mạch thì đúng là phô trương và không thích hợp với thời đại quá, anh đã không còn làm nữa. Nhưng tùy tiện chạm vào da thịt phụ nữ, lại là phụ nữ chưa đính thân, chưa chồng lại là điều kiêng kị. Tai của anh mỗi lần xấu hổ đều đỏ lên, ảnh hưởng xấu đến chất lượng khám bệnh nên mới dùng bao tay khi khám. Vậy mà cũng làm trò cười cho mọi người.
Lời đồn Tạ Khang Yên là “long dương” cũng lan truyền không ít. Còn có người cùng phái đến khám bệnh liếc mắt đưa tình với anh nữa chứ. Phụ nữ thì muốn đàn ông là sói, rồi đến khi họ thành sói lại than thở sao số mạng mình phải gặp ngay kẻ thối tha?