---------------------------
Hành Ca ra đi rất vội vàng, may là ở cửa thành có A Tứ hỗ trợ, giúp nàng trốn trong một chiếc trên xe bò ra khỏi thành.
Trên xe bò đều là dân chúng ở thôn phụ cận, lúc mặt trời lặn xuống thì vào thành buôn bán trong chợ đêm, đến khi mặt trời mọc thì rời thành trở về nhà.
Thành Tứ Phương không giống như những thành thị khác, sáng mở cửa tối đóng lại, mà canh vào lúc mặt trời mọc cùng lặn hai lần mở cửa cho mọi người ra vào, ngoài thời điểm đó luôn luôn đóng cổng thành.
Hôm nay Hành Ca tranh thủ được thời gian ra khỏi thành, cũng may mắn, cái đám người kia phải ở lại trong thành cho đến khi mặt trời lặn mới được ra, thì nàng đã có ròng rã một ngày một đêm để chạy rồi, chỉ cần ngụy trang thêm chút nữa là xong.
Xe bò dừng lại ở một ngã ba đường.
"Đạo cô, con đường này là chúng ta về quê, ở giữa là đường đi Lộc Dương thành, rốt cuộc là ngươi muốn đi nơi nào?" Người đánh xe bò hỏi.
Hành Ca nhảy xuống xe bò nói:
"Đa tạ ngươi đã cho đi nhờ, chúng ta từ biệt nhau ở đây."
Nàng cười híp mắt đối với mọi người ngồi trên xe bò ra ý chào tạm biệt, tầm mắt rơi vào một tiểu phụ nhân, trong đầu suy nghĩ lóe lên, "Đại tỷ, ta có thể dùng cây trâm đang cài tóc này đổi với tỷ một cái xiêm y củ hay không?"
Tiểu phụ nhân liếc mắt nhìn nhìn cây trâm bằng ngọc trên đầu của Hành Ca, vội vội vã vã gật đầu:
"Được được được."
Cáo biệt xe bò, Hành Ca tìm một chỗ có cỏ hơi cao một chút cởi bỏ đạo bào màu xám, lại xé lấy hai miếng vải trên áo choàng, đem tóc đang rối tung vì không có trâm, thắt thành hai bím rồi cột lại. Phối hợp với bộ xiêm y của thôn phụ, Hành Ca cảm giác mình đẹp như là một hoa khôi của thôn.
Ngụy trang hình dáng xong, nàng đi dọc theo một con đường nhỏ, đi hơn mười mấy bước liền dừng lại, kiếm một cái cây, dưới tàng cây qua loa chôn đạo bào, lại cố ý lộ ra một góc vạt áo, sau đó quay trở lại đường lớn, hướng về Lộc Dương thành mà đi.
Đạo dùng binh, lấy hư là gốc, thật thật giả giả, giả giả thật thật.
Hành Ca cảm thấy từ khi mắc bệnh trong người, nàng tính toán trở nên đặc biệc thông minh, mặt liền nghinh nghinh đắc ý.
Có điều một người thông minh như nàng, cũng không hiểu vì sao lại có một đống nam nữ đạo gia tràn vào thành tìm đến nàng.
Lẽ nào người âm thầm mật báo nàng giả mạo đạo cô có liên quan đến chuyện này? Làm cho nhóm người trong Đạo Môn muốn tới thanh lý môn hộ? Chỉ vì một mình nàng sao? Cũng quá là dư công lao động. . . . . . Người trong môn từ lúc nào mà có cái trò đánh hội đồng? Sự tình này, người đứng đầu Đạo Môn - Diệu Thiện pháp sư biết không?
"Cô nương, vị cô nương này, có thể nhường đường được hay không?"
Tiếng ồn ào trên đường cắt đứt luồng suy nghĩ đến xuất thần của Hành Ca.
Hành Ca ngẩng đầu lên, chỉ thấy cách gần một bước chân, một con ngựa trắng trừng mắt hì mũi nhìn nàng đầy tức giận, người đánh xe là một thanh niên vô cùng tuấn lãng, khóe miệng mang theo ý cười cười, dễ khiến cho người ta đột nhiên sinh ra cảm giác thân thiết.
Có điều Hành Ca không hiểu:
"Đường rộng đến như vậy, ngươi tránh qua một chút không được sao?"
Gã thanh niên cười khổ, "Tại hạ cũng muốn a, nhưng cô nương chắc là ngươi không biết. . . . . . Ngươi đi như rắn hiện hình, tại hạ bất tài, thử rất nhiều lần, thực sự không cách nào kiếm ra được một cái khe hở an toàn nào để tránh khỏi ngươi."
Chẳng trách nàng vẫn cảm giác ở phía sau lưng nãy giờ có chút động tĩnh. . . . . . Hành Ca hơi ngượng ngùng mà gãi gãi mặt.
"Thừa Ảnh, chuyện gì?" Trong xe ngựa truyền ra một giọng nam đầy cao quý mang theo chút lành lạnh.
Gã thanh niên tên là Thừa Ảnh lập tức khẽ nghiêng người trả lời:
"Bẩm trang chủ, không có chuyện gì, Thừa Ảnh lập tức giải quyết."
Nói xong quay đầu lại nhìn Hành Ca, ra hiệu cho nàng tránh ra.
Hành Ca không động dậy, nhìn gã thanh niên này thấy vô cùng quen mắt, từ cách hành xử việc cản đường có thể thấy đây là một người tốt, lại muốn nghe thêm tiếng nói hết sức hay hay của người trong xe. . . . . . Ừ, cứ quyết định như vậy đi. Nàng mở miệng hỏi:
"Công tử cũng là đi thành Lộc Dương sao? Có tiện để cho tiểu nữ quá giang đến đó hay không?"
Thừa Ảnh sửng sốt một chút, có chút bấc đắc dĩ nhìn vào toa xe.
Bên trong xe chủ nhân không nói cái gì, Nhân Ảnh dù có thương người thì cũng không giúp được.
Hành Ca thất vọng cúi đầu, thở dài một hơi, "Ôi, nghe nói một người con gái xinh đẹp mà đi một mình trên đường, thì rất dễ dàng có chuyện a. . . . . ."
"Phốc." Thừa Ảnh không nhịn được bật cười.
"Thừa Ảnh, mời vị cô nương đó lên xe đi." Lại là thanh âm cao quý kia vang lên.
Hành Ca luôn mồm tạ ơn bước lên xe, ngồi kế bên đánh xe Thừa Ảnh, xe ngựa lúc này mới chậm rãi rời đi.
Thừa Ảnh liếc liếc bằng khóe mắt nhìn thấy dáng dấp của một thôn cô, nhớ tới nàng khi nãy tự nhận là tướng mạo xinh đẹp, lại không nhịn được cười.
Hành Ca thở dài một hơi, giọng thành thật mang ý khuyên nhủ:
"Không dám dối gạt Thừa Ảnh công tử, toàn bộ người trong thôn đều nhất trí ta là hoa khôi của thôn, ngươi giờ khắc này nếu như bật cười, chính là đang nghi vấn trình độ thưởng thức cái đẹp của toàn bộ người trong thôn chúng ta. Ngươi, dám khiêu chiến với tất cả người của thôn sao?"
"Phốc." Lần này tiếng cười là đến từ bên trong xe.
Hành Ca không ngại xử luôn kẻ còn lại: "Xin hỏi vị công tử này, lại là đang cười cái gì đây?"
Bên trong xe chủ nhân cười nói: "Hoa khôi thôn? Trong thôn còn nữ nhân khác?"
Hành Ca cũng cười nói: "Công tử có ý kiến?"
Bên trong xe chủ nhân nói: "Tại hạ sao dám khiêu chiến với quý thôn."
Hai người, ta một câu ngươi một câu, nghe thật hay lại không huyên náo, chỉ có Thừa Ảnh ở một bên, vẫn là không hiểu nổi, hoa khôi thôn này làm sao vậy? Trang chủ đang cười cái gì? Vị cô nương này lại là đang cười cái gì? Tại sao chỉ có hắn nghe là không hiểu. . . . . .
Có điều có thể khẳng định, vị cô nương này lời nói tuôn ra ý như hoa sen, chắc chắn sẽ không phải là một thôn cô đơn giản như vậy.
Nói thật, ngoại trừ trang phục, nàng nhìn sao cũng không giống một thôn cô.
Nếu là tùy tiện thôn cô nào, cũng đều có thể cùng với trang chủ trò chuyện vui vẽ như vầy, trang chủ cũng sẽ không độc thân cho đến nay rồi.
Nghĩ đến chuyện chung thân đại sự của trang chủ không giải quyết được, Thừa Ảnh cũng không thèm vội vàng thúc ngựa, cả người chôn vào một nỗi phiền muộn không tên.
Đường lộ bằng phẳng, xe ngựa không nhanh không chậm, vừa vặn trời vào cuối thu, ánh nắng không gắt lắm, Hành Ca dựa vào thùng xe đánh một giấc ngủ trưa.
Khi Hành Ca tỉnh dậy, Thừa Ảnh lại nhìn nhìn nàng không nói cái gì, nàng cảnh giác hướng về khóe miệng liếm liếm, ừ, không có chảy ke....vậy thì hắn nhìn cái gì vậy? Cúi đầu vừa nhìn xuống, quần áo cũng rất thẳng thớm, vậy tại sao hắn không nói cái gì? Nghĩ mãi mà không ra, bèn mở miệng hỏi: "Thừa Ảnh công tử, ngươi đây là làm sao vậy?"
"Thừa Ảnh ước chừng là chưa từng thấy qua, một người xinh đẹp đến như vậy, lại ở trước mặt của nam nhân xa lạ, nói ngủ liền ngủ."
Bên trong xe chủ nhân rất nghiêm túc mà nói.
"Trang chủ!"
Thừa Ảnh liếc nhìn Hành Ca vì mới ngủ dậy tóc tai như ổ quạ, bức bối không chịu được, liền hướng vào toa xe gào to một tiếng, có điều một tiếng gào này đối với chủ nhân ngồi trong xe cùng Hành Ca không hề có chút lực uy hiếp, tự nhiên cũng không thể ngăn cản được bọn họ tiếp tục trêu chọc.
"Đừng nhìn ta như vậy, kỳ thực là ta đang xem tướng." Hành Ca nói.
"À? Cô nương xem Thừa Ảnh ra sao?" Bên trong xe chủ nhân hỏi.
"Thừa Ảnh công tử ấn đường toả sáng, ánh mắt có thần, lại anh tuấn, ta tặng hắn ba chữ: đẹp trai, nam tính, cao quý."
"Phốc."
"Nghiêm túc một chút, ta đoán mệnh đây."
"Ừ, cô nương tiếp tục."
"Thừa Ảnh công tử thân thể tráng kiện, phong thái trầm ổn, mặc dù anh mắt có hơi tối nhưng thường mang theo ý cười, có thể thấy được mệnh người này, vì chủ công mà ra sức không hề có tiếng than oán, có thể nói đây là một người trọng tình trọng nghĩa, cho dù không được chủ công trọng dụng đi nữa, cũng hết mực trung thành, còn có thể nói thêm là. . . . . ."
"Là?"
"Bị coi thường."
"Phốc."
"Nghiêm túc một chút đi, ta là đang đoán mệnh đấy."
"Hàn huyên lâu như vậy, còn chưa thỉnh giáo phương danh của cô nương? Sư phụ là người ở đâu?" Bên trong xe chủ nhân đột nhiên hỏi.
Hành Ca một chút biến sắc cũng không có, nói:
"Ta tên Cẩu Đản, là môn hạ ăn không ngồi rồi của Tẩy Nguyệt quan Diệu Thiện pháp sư."
"Ho khan một cái : khụ”
“Ho khan một cái : khụ”
Lại ho khan thêm hai cái : khụ.....khụ. . . . . ."
Thừa Ảnh suýt chút nữa là chết vì sặc nước bọt của chính mình.
Bên trong xe chủ nhân cũng trầm mặc một lúc lâu, mới nói:
"Tên của ngươi, là cha mẹ ngươi đặt cho hay sao?"
Hành Ca ăn ngay nói thật:
"Nếu như ta không phải là con gái rơi của Diệu Thiện pháp sư, thì như vậy là không phải."
"Tên của ngươi là do pháp sư đặt? Vậy là ngươi ở Tẩy Nguyệt quan lớn lên sao?"
Bên trong xe, chủ nhân đối với vấn đề này, tựa hồ dị thường cảm thấy hứng thú.
Hành Ca suy nghĩ một chút, đáp:
"Đúng vậy a, pháp sư nuôi ta mới ba năm, ta lại lớn ra như vậy rồi. Mau dài đến mức có chút sốt ruột, pháp sư cảm thấy mau lớn như vậy là không được, liền cho ta đến trần thế, để cảm thụ được dân chúng bình thường không quá sốt ruột, mà có tốc độ sinh trưởng như ta."
Bên trong xe chủ nhân, nghe ra Hành Ca nói điều này có chút thật thật giả giả, có lẽ là vì có ẩn tình, cũng không truy hỏi thêm nữa, tránh nặng tìm nhẹ hỏi qua chuyện khác:
"Nghe ra pháp sư đối với cô nương vô cùng tốt? Nghe đại danh của pháp sư đã lâu, cô nương có thể nói cho tại hạ biết một chút, pháp sư là người như thế nào hay không?"
Vấn đề này có chút sắc bén a.
Hành Ca suy nghĩ rất đắn đo, rốt cuộc tổng kết lại được một câu đơn giản mà rõ ràng nhất:
"Ôi, pháp sư là một tiểu yêu tinh rất lằng nhằng."
"Phốc. . . . . . Ho khan một cái ho khan một cái ho khan một cái khặc. . . . . ."
Thừa Ảnh lần này chắc là bị sặc nước bọt của mình chết luôn rồi, khó qua kiếp số a.....
"Lời ấy nghĩa là sao?" Bên trong xe chủ nhân vẫn là rất bình tĩnh.
"Cái này muốn nói cho rõ thì rất dài, ở đây là núi, bên kia là biển. Bên kia có một nhóm tiểu đạo cô, các nàng hoạt bát lại thông minh, các nàng tu chân cùng dưỡng nhan, các nàng tự do tự tại sinh sống ở Tẩy Nguyệt quan xinh đẹp. . . . . ."
Hành Ca miệng đang nói linh tinh lang tang, đột nhiên phía trước con ngựa hoảng sợ dựng vó, hí vang một tiếng dài, thân xe lập tức rung động.
Hành Ca suýt nữa thì té khỏi xe ngựa, kêu thảm thiết một tiếng, vội vã ôm lấy cánh cửa xe ổn định lại thân hình.
Thừa Ảnh vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nắm chặt dây cương, đem xe ngựa ngừng lại.
Trong phút chốc, một người mặc áo đen, mặt che lại, tay cầm binh khí từ trên trời giáng xuống.
Lúc này ngày đã ngã chiều, trên đường chỉ có tiếng ngựa hí rền vang, gió mạnh táp vào cây kêu xào xạc, tăng thêm mấy phần tiêu điều thê lương.
"Thức thời, liền đem cô nương kia giao ra đây!"
Hành Ca kinh ngạc chỉ chỉ vào mình, "Ta sao?"
Thừa Ảnh cũng kinh ngạc chỉ chỉ nàng, "Nàng ta?"
Khi Thừa Ảnh vẫn còn chưa hết kinh ngạc, Hành Ca đã khôi phục lại vẻ thong dong, nàng kiên định nhìn Thừa Ảnh, nói:
"Xem đi, ta đã nói rồi, người xinh đẹp mà đi một mình thì rất là nguy hiểm."
Thừa Ảnh còn chưa kịp đáp lại, người áo đen đã không nhịn được lập tức ra tay.
Thừa Ảnh phi thân lên cao, bẻ một nhánh cây làm binh khí, bám lấy người áo đen không dứt, dáng người tuấn dật, nhìn qua, vô cùng tuấn tú.
Chỉ vì lỡ mê nhìn trai đẹp trong một cái nháy mắt, cục diện biến chuyển quá nhanh như vật đổi sao dời, nàng bị một gã áo đen khác núp gần đó xông vào bắt được.
Thừa Ảnh vội vã ứng cứu, gã áo đen võ công không bằng người, bèn chơi thủ đoạn, thích thú đưa nàng tới trước mặt Thừa Ảnh, đao gác vào cổ, ra giọng uy hiếp:
"Tiến thêm một bước thì nhặt xác đi!"
Thời điểm hai bên còn đang giằng co, đột nhiên một giọng nói cực kì lạnh nhạt từ bên trong xe truyền ra:
"Buông nàng ra."
"Hừ, chỉ bằng các ngươi?"
Người áo đen tay nắm lấy Hành Ca, không một chút sợ hãi.
Đột nhiên một trận kình phong mang theo sương mù như gió lốc kéo tới, cửa xe bộp một tiếng bỗng nhiên mở ra, bên trong xe tà áo dài phiêu dật, một người bước ra khoan thoai như nước chảy mây trôi, chầm chậm mà đi.
Chỉ thấy trên đầu người này mũ đội làm bằng vàng, thắt lưng bằng gấm quấn eo, mặt đẹp như ngọc, mày rồng mắt phượng, hùng vĩ đứng thẳng, thân mình ẩn trong đám sương mù mờ mịt, phảng phất giống như thiên thần từ trên trời giáng xuống.
"Chỉ bằng Phỉ mỗ, có được không?"
Thanh âm còn chưa dứt, binh khí trong tay người áo đen đã biến mất, Hành Ca dĩ nhiên là đã được cứu rồi.
Không có một ai thấy được hắn xuất thủ khi nào, càng không có người nhìn thấy hắn làm sao mà cứu được nàng về.
Thân pháp quỷ dị như ma quỷ, nhanh đến phi thường. Dung mạo cùng cử chỉ lại đẹp tựa như tiên, phong lưu phiêu dật.
Người như vậy, tự xưng là họ Phỉ, hiện nay trên giang hồ cũng chỉ có một người. . . . . . Hai người áo đen nhìn nhau, đều là chấn động, cuối cùng ngơ ngác nhìn hắn mang theo Hành Ca lên xe, Thừa Ảnh đánh xe rời đi.
Gió lập tức dừng lại, sương mù tan đi, trên con đường, chỉ còn lại tiếng thở dài:
"Vô Song công tử, ánh sáng lung linh lung tinh Phỉ Nhiên Thù. . . . . ."
Danh Sách Chương: