Hà Nại nhất thời trợn tròn mắt: “Anh, anh nói cái gì?!”
“Tôi rất tiếc.” Tôn Hối làm ra biểu tình ‘thật đáng tiếc’.
“Không, sẽ không, nhất định là anh gạt tôi!” Hà Nại không tin nói, tay vừa mò xuống chạm xương đuôi của mình, vừa thử cử động chân.
Tôn Hối lắc lắc đầu, “Có phải mông và hông của cậu bây giờ không có cảm giác, đúng không? Chân cũng mất hết sức lực?”
“… Phải” mặc dù Hà Nại rất không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ cơ thể cậu quả thực y như Tôn Hối nói, tâm trạng như rơi xuống đáy vực.
Tôn Hối khá là đồng tình duỗi một tay vỗ vai an ủi Hà Nại, còn một tay khác như là khổ sở thay cậu xoa xoa mũi, Tôn Hối nghiêng đầu không cho Hà Nại thấy mặt của mình, nói: ” Xin cậu hãy nén bi thương, thật ra nếu quá trình bình phục thuận lợi, tự bước đi thì không có vấn đề gì, cùng lắm là chỉ có thêm hai cây gậy thôi.”
Nghe Tôn Hối nói như thế, Hà Nại tuyệt vọng suýt chút nữa khóc lên.
Tôn Hối quay đầu lại nhìn thấy biểu tình của Hà Nại, tuy là đem hết toàn lực cố gắng nín cười nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, ngay sau đó liền cười như điên, cười sặc sụa đến nỗi ngã ra sau, thậm chí ngay khóe mắt còn cười ra nước mắt óng ánh.
Mà khóe mắt Hà Nại cũng mang theo nước mắt, nhưng đó là do tuyệt vọng cũng phẫn nộ tạo thành “Anh còn cười được sao!! Anh không có lòng cảm thông với người khác sao!”
“Phốc ha ha ha ha…, không phải chứ, cậu tưởng là thật à?” Tôn Hối không thể tin được hỏi, cười càng ngày càng lợi hại.
Lần này Hà Nại đen mặt, tàn bạo mà hỏi: “Anh, gạt, tôi?!”
“Phải a.” Tôn Hối cười đến muốn ngất đi, xưa nay chưa từng thấy ai dễ bị gạt như vậy, ngay cả lí do sứt sẹo đó cũng tin.
“Con mẹ nó, anh có phải là có bệnh không!” Hà Nại thực sự bị Tôn Hối chọc giận, cảm giác áy náy lúc trước đối với Tôn Hối đều bay sạch sành sanh, thay vào đó là phẫn nộ muốn đánh Tôn Hối răng môi lẫn lộn.
“Đừng nóng, đừng nóng mà, ” Tôn Hối không tự chủ được lui về sau một bước, để cho mình ở ngoài phạm vi có thể bị Hà Nại đánh “Cái này không phải rất tốt sao? Tất cả đều rất thuận lợi, qua mấy ngày nữa cậu có thể xuất viện rồi! Lẽ nào cậu hi vọng lời tôi nói là thật, sau đó cả đời cậu đều nằm sấp?”
Tôn Hối thấy sắc mặt Hà Nại ngày càng âm trầm, liền đổ thêm dầu vào lửa nói: “Nếu như cậu muốn, tôi có thể suy nghĩ cách, xem coi làm sao an toàn phá hoại dây thần kinh tọa…”
“Tôn! Hối!” Hà Nại không thể nhịn được nữa rống lên như sư tử Hà Đông, chấn động đến mức toàn bệnh viện cũng xém chút run lên.
Tôn Hối mặt biến sắc, thật nhanh giơ tay lên, ngắn gọn nói: “Tôi đi trước, bảo trọng!”
Nói xong, chạy như bay về phía cửa, dự định chuồn êm ra khỏi phòng.
Kết quả, Tôn Hối còn chưa kịp đi tới cửa, cửa phòng liền bị y tá Thôi tàn bạo mở ra, đằng đằng sát khí đến gần Hà Nại: “Đủ chưa?! Bệnh viện có quy định ban đêm phải giữ im lặng! Nếu trong phòng này còn phát ra tiếng động nào nữa tôi sẽ đem cậu quăng ra cửa sổ!”
Y tá Thôi quay lại nhìn Tôn Hối, Tôn Hối lập tức làm ra vẻ mặt vô tội, đem chuyện này xem như không liên quan gì đến mình: “Tôi chẳng làm gì cả, tự dưng cậu ta lại rống tôi!”
Y tá Thôi hưng dữ trừng Hà Nại một cái, Hà Nại định nói gì đó nhưng bị y tá Thôi trừng đành phải nuốt trở lại. Tôn Hối còn trộm cười, y tá Thôi sắc mặt đồng tình nói với anh: “Có bệnh nhân như vậy, thực sự là cực cho anh rồi.”
“Không sao không sao” Tôn Hối cười ôn hòa nói “Y tá trưởng, anh ra ngoài được không, tôi giúp cậu ta kiểm tra một chút, lát nữa là tan ca rồi.”
“Ừm.” Y tá Thôi gật đầu đi ra cửa, quay đầu lại hướng Tôn Hối nói: “Nếu như cậu ta nổi điên, thì cứ trực tiếp cho cậu ta uống thuốc an thần.”
“Tôi biết rồi.” Tôn Hối cười cười.
Chờ y tá Thôi đi khỏi, hai người không ai nói gì, chỉ nghe trong TV truyền ra tiếng nhạc: “Hồ lô oa, hồ lô oa, kim cương trên núi bảy đóa hoa…”
“Hồi nãy tôi muốn nói, ” Tôn Hối đột nhiên đối Hà Nại nói: “Kỳ thực Hồ Lô Biến có hai phiên bản đúng không? Bộ một và bộ hai…”
“Hừ!” Hà Nại quả thực rất muốn nhào lên bóp chết Tôn Hối, thế nhưng cậu cũng chỉ có thể đập cái ‘bẹp’ vào điều khiển từ xa để tắt TV, đem mặt ngoảnh về hướng không có Tôn Hối, nằm nhoài trên gối không nói chuyện với anh.
Tôn Hối không để ý đi tới, cầm lấy sổ ghi chép ở cuối giường bệnh: “Cởi quần ra.”
“Cái gì?!”
“Mắt của tôi không thể nhìn xuyên qua quần được, cậu không cởi quần làm sao tôi kiểm tra.” Tôn Hối nói một cách đương nhiên.
Hà Nại lườm một cái, tức giận nói: “Mông của tôi không cảm giác, tám phần là do bị hoại tử dây thần kinh tọa, hiện tại không thể cử động được.” Nói xong, liền xoay đầu qua một bên, lần này nhắm chặt hai mắt, quyết định không chú ý đến Tôn Hối.
“Không nghĩ cậu lại thù dai như vậy a” Tôn Hối cười nói, “Không có cảm giác có lẽ là do thuốc tê vẫn chưa tan hết. Tiện thể nói thêm, chân của cậu cảm thấy vô lực cũng là do tác dụng của thuốc tê.”
Tôn Hối nói, mau chóng đi tới, kéo quần Hà Nại xuống. Hà Nại cảm giác được, nhanh như chớp giữ lại được quần của mình.
Lần này Tôn Hối thật sự có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: “Hôm nay tôi trực ca đêm, lát nữa sẽ có mấy y tá nữ trực ca sáng đến thay. Nếu muốn thì cậu cứ để cái mông trắng trắng mềm mềm cho bọn họ nhìn đi, không cho tôi xem cũng được.”
“Hừ!” Hà Nại vừa nghe mấy lời này, cân nhắc một chút sau đó buông lỏng tay.
“Nói thật, nếu không phải con dao kia cắm ở chỗ nhiều thịt nhất, mà tùy tiện cắm ở mấy chỗ khác thì kì này cậu đi quỷ môn quan chắc rồi.” Tôn Hối kéo quần Hà Nại xuống kiểm tra nói “Người đâm nhát dao kia chắc có thù với cậu lắm nhỉ? Đâm vào thì thôi, cư nhiên còn đẩy sâu thêm một chút, còn dùng phương ngang để đè ép dao, xém chút nữa bên trong bị khuấy thành thịt vụn hết rồi.”
Hà Nại buồn bực, cảm giác bàn tay không thành thực của Tôn Hối ở mông mình sờ qua sờ lại, rốt cục không thể nhịn được nói: “Anh kiểm tra thì kiểm tra, có thể đừng sờ qua sờ lại được không?!”
Hà Nại nói xong, liền chống tay xoay người nhìn lại. Ai ngờ lại thấy được Tôn Hối không chỉ để tay lên mông phải của mình, anh, anh ta còn cúi sát mặt xuống nhìn. Trong nháy mắt, mặt Hà Nại đỏ bừng như muốn rỉ máu, từ trước tới giờ da mặt Hà Nại vốn rất mỏng, cho dù có dày cũng không chịu được người khác nhìn chằm chằm mông mình như vậy “Anh, anh, anh…”
Hà Nại nữa ngày cũng không nói nên lời, Tôn Hối đứng lên, không nói gì liếc mắt nhìn cậu, cúi đầu ghi vào sổ, bình tĩnh nói: “Có cái gì mà xấu hổ, mấy cái suy nghĩ vớ vẫn trong đầu cậu để dành lại cho đến khi bị bệnh trĩ rồi hãy dùng.”
“Anh không phải là bác sĩ trị bệnh trĩ đó chứ?” Hà Nại không tự chủ thốt lên hỏi, nói xong mới phản ứng được mình đang nói cái gì.
Tôn Hối thâm ý nhìn cậu, khóe miệng câu lên nụ cười, “Nếu cậu thích thì ngay cả bệnh trĩ tôi cũng trị được.”
“Không cần!!” Hà Nại lập tức nói, “Tôi tuyệt đối sẽ không bị bệnh trĩ!”
Hà Nại một lần nữa giống như tuyên thệ, nói một cách đầy kiên quyết đảm đảo, Tôn Hối liền vui vẻ.
Hà Nại trông sao trông trăng cuối cùng cũng chờ được Tôn Hối rời đi, Hà Nại lập tức rung chuông tìm bác sĩ thay ca. Quả nhiên Tôn Hối không lừa cậu, thật là một bác sĩ nữ.
“Xin chào, tôi là Tô Tuyết. Lúc sáng tôi nghe nói bác sĩ Tôn đã đến đây kiểm tra cho cậu, cho nên tôi cũng không đến nữa.” Tô Tuyết mỉm cười nói.
“Ân, tôi chỉ muốn hỏi một chút, bác sĩ điều trị chính của tôi là Tôn Hối sao?” Hà Nại tận lực uyển chuyển hỏi.
“Đúng vậy” Tô Tuyết có chút ‘không rõ vì sao’ đáp “Mỗi bệnh nhân đều có một bác sĩ điều trị chính.”
“Vậy thì, trong trường hợp nào mới được đổi bác sĩ điều trị chính?”
“Trừ phi bệnh nhân hoặc bác sĩ chủ động yêu cầu đổi người, còn bình thường thì sẽ không đổi.”
Hà Nại thầm nghĩ, Tôn Hối chắc chắn sẽ không chủ động yêu cầu, nhưng mình thì có thể yêu cầu a, “Có phải chỉ cần bệnh nhân yêu cầu, thì có thể đổi bác sĩ điều trị chính đúng không?”
“Trên nguyên tắc là như vậy.” Lần này Tô Tuyết hiểu được, hiểu ý hỏi: “Chẳng lẽ cậu muốn đổi bác sĩ điều trị chính?”
“Vâng, vâng.” Hà Nại cao hứng vội vàng gật đầu.
“Nhưng mà bác sĩ Tôn đã là bác sĩ giỏi nhất bệnh viện rồi, anh ta rất giỏi, đặc biệt là ở giải phẫu khoa ngoại, người này rất có thành tựu a.” Tô Tuyết một mặt sùng bái nói, cô phi thường không hiểu tại sao có người lại muốn đổi Tôn Hối, “Hơn nữa giải phẫu của cậu chỉ là tiểu phẫu thôi, mấy ngày nữa là có thể xuất viện.”
“Anh ta thiếu đạo đức nghề nghiệp.” Hà Nại tức giận nói, “Sáng sớm anh ta tới hù tôi cái gì mà phẫu thuật thất bại, rồi gì mà xương đuôi vỡ vụn thần kinh tọa bị hoại tử, dẫn đến sau này không thể đi ngồi các loại.”
Tô Tuyết nghe Hà Nại nói ngày càng hoài nhi, cuối cùng cực kì mất hứng nói: “Bác sĩ Tôn làm gì mà có thể nói mấy thứ không chuyên nghiệp đó, thật là. Hơn nữa tôi thấy bác sĩ Tôn tính tình rất tốt, đối xử với bệnh nhân cẩn thận tỉ mỉ, chưa từng nói nặng lời với bất kì ai. Tôi không biết tước kia mấy người có xích mích gì, bất quá bác sĩ Tôn có nói, trong lúc làm phẫu thuật có đùa giỡn vài câu với cậu, cậu cư nhiên còn ở sau lưng nói xấu anh ấy, còn vu khống anh ấy giả mạo bệnh tình hù dọa cậu, thực sự quá đáng mà.”
“Nhưng mà anh ta thực sự…”
“Được rồi ” Tô Tuyết không nhịn được nói, quay người đi tới cửa phòng “Mỗi ngày cậu chỉ cần làm kiểm tra một lần, nhanh nhất là qua hai ba ngày nữa có thể xuất viện. Nếu như cậu không muốn bác sĩ Tôn đến, không cần phiền phức phải đổi bác sĩ điều trị chính đâu, tôi trực tiếp đến giúp là được rồi.”
Nói xong, Tô Tuyết cũng lười nói nhiều với Hà Nại, ‘ầm’ một tiếng đóng cửa, đi ra ngoài không thèm quay đầu lại.
Hà Nại cứng ngắc trợn mắt há hốc mồm, suy nghĩ một hồi tâm lý liền có chút sợ, nếu như Tô Tuyết đem mấy lời mình chỉ trích nói cho tên biến thái Tôn Hối kia biết, liệu anh ta có trả thù mình không…
Hà Nại gian nan nuốt nước miếng, thật ra Tôn Hối cũng đâu có cấm mình nói chuyện này cho người khác biết, chắc là anh ta không giận đâu, ha ha ha…
Hà Nại cười khổ, không biết tại sao, cậu có cảm giác Tôn Hối nhất định sẽ tức giận, hơn nữa còn là phi thường tức giận.