-Đi học sớm thế mày_Minh Kiều bước vào lớp hỏi
-Ờ, hôm này mẹ tao đi công tác rồi, ở nhà chán nên đi học sớm, chẳng biết hôm nay ai sẽ dạy thay mẹ tao nhĩ_nó xoa tay hỏi
-Hã, là sao _Mình Kiều chưa hiểu lắm
-À, nhầm. không có gì đâu, mẹ tao dạy ở trường chồi non á nhầm nữa mầm non nên tao nói vậy ấy mà_nó nghĩ một lý do bao biện
-À_Mình Kiều gật đầu
-Haiz, trời rét thế này chắc tao tắm theo tháng, rửa mặt theo năm và đánh răng theo hội Đảng quá_nó cười nói
-Haha, tao sẽ ủng hộ mày đến cùng_Minh Kiều hùa theo nó
Nó và Minh Kiều quyết định xuống căn tin ăn sáng, đúng lúc hắn bước vào nói
-Người đâu mà lùn thế_hắn chọc ghẹo nó
-Lùn nhưng “ùn ùn” người theo_nó đớp lại
-Đã vậy còn gầy nữa chứ_hắn chê bai thêm câu nữa
-Gầy nhưng đầy gợi cảm, Ôkê_nó nhìn hắn, tỉnh như ruồi mà nói
-Cô còn xấu nữa cô có biết không_hắn vẫn quyết tâm chọc nó bằng được
-Xấu nhưng không đầu gấu như ai kia_nó kiêu hãnh trả lời rồi nhìn ra phía Linh Lan đang đứng đó
-Cô xấu nên cô mới “ế chổng mông” ra thế kia kìa_hắn quyết tâm thật
-Ế là tôi thích thế, và ế cũng chỉ để chờ người tử tế để tôi yêu_nó là số một về vỏ mồm rồi cô bác ạ
-E hèm… giờ tôi mới nhìn thấy là cô quá béo rồi đấy, rút lại cái câu tôi nói cô gầy nhá_hắn cười gian một cái
-Bây giờ giữa một cục xương và một cục thịt anh chọn cục nào, đừng nói chọn cục xương về gặm đỡ buồn nhá_nó nhếch miệng cười, hắn thì không đớp lại được nữa rồi, thế là cứng họng hehe
-------Căn Tin--------
-A, tiền của tớ nó đâu rồi ấy_nó sờ hết túi này đến túi kia
-Chỉ là tiền thôi mà, có cần hoảng hốt đến như vậy không? Đây bố thí cho cô đó tiền không quan trọng với tôi_Linh Lan nhếch mép cười nói
-“Tiền” chỉ là “tiền” mà thôi. “Tiền” không mua được hạnh phúc nhưng hạnh phúc không thể nuôi sống được nếu thiếu “tiền”. “Tiền” không là gì cả nhưng là nền tảng để có tất cả vậy nên đừng bao giờ nói “TIỀN KHÔNG QUAN TRỌNG VỚI TÔI” vì khi đó cô đang nói dối_nó nói khiến tất cả mọi người xung quanh giật mình
-Chị/cô đào đâu ra được câu nói hay vậy_Hy và hắn đồng thanh
-Ông 9 vừa thôi, nhiều chuyện_nói xong nó khẽ mĩm cười.
Linh Lan thì bực tức không chiệu nỗi. lại một lần nữa kéo băng đến. “Xem ra lần này anh không giúp được rồi cô bé”. Phương Khánh nghĩ. Phương Khánh đồng ý quen với Linh Lan vì lợi ích của gia đình
-Có vẻ cô thích gây sự với tôi nhĩ, đưa số điện thoại ba mẹ cô đây tôi nói chuyện một lát_nó vừa nói vừa lấy điện thoại ra
-Hừ mày giám sao 0122…_Linh Lan chưa đọc xong thì nó đã ngăn lại
-Thôi thôi, tôi tưởng viettel thì tôi gọi chứ ngoại mạng thì thôi_nó cất điện thoại vào lại trong túi
Cả đám xung quanh cười hô hố, một lần nữa nó được hưởng những trận mưa nho nhỏ từ đám đông.
-Cô, cô giám chơi khăm tôi như vậy à_Linh Lan nói
-Không hề nhé_nó trả lời
-Nếu có một điều ước anh sẽ ước cuộc chiến này dừng lại_Phương Khánh nói
-Còn nếu em có một điều ước em ước con nhỏ này sẽ bị chuyển trường lập tức_Linh Lan nói với giọng bực tức tột độ
-Tôi mà có điều ước thì tôi sẽ ước một cuộc sống bình thường…_nghĩ một hơi lâu nó nói tiếp
-Như bao tỷ phú khác_nói xong nó nở một nụ cười cực xinh
-Ha ha ý hay, tại hạ bái phục, bái phục_hắn nói
-Các hạ quá khen rồi_nó đùa với hắn
-Bây giờ tao có một trò chơi nho nhỏ, tao và mày sẽ đua xe vào chiều ngày mai 4pm, Ôkê. Nếu tao thắng mày sẽ phải chuyển trường, tao thua thì mày muốn làm gì tùy ý_Linh Lan tự tin nói
-Được thôi, nhưng có thể là một trò gì khác không đua xe thì…_nó ấp úng
-Đúng đó, tôi đề nghị chị đổi trò khác đi_Phùng Hy nói thay nó
-Không, nhất định là đua xe_Linh Lan trong đầu đang có một ý nghĩ đen tối đó là nó không biết đua xe.
-Cô muốn đua xe sao, nhưng tôi…_nó nói đến đây thì Linh Lan đã chốt trò chơi
-Cô không đua thì sẽ thua
-Được thôi_nó gật đầu.