”Đại hoàng tử, nhị hoàng nữ, tam hoàng nữ thiên tuế thiên thiên tuế.”
”Khuynh quý quân, Hàn quý quân, Thắng quý quân thiên tuế thiên thiên tuế”
”Bình thân! Các ái khanh mau đứng lên.”
”Tạ Hoàng Thượng.”
Choáng!
Ngày nào mà cũng nghe mấy thứ này, không phát mệt mới là lạ. Nghiêm Thần tránh trong lòng Lam Phượng Khuynh dè bỉu.
Bỏ qua những lời nói sáo rỗng, bỏ luôn mấy khúc ca múa nhạc nhàm chán, cuối cùng Nghiêm Thần cũng chờ được đến Đại lễ phong Ấn.
Giữa trung tâm đại điện lúc này đã không còn bóng người. Thay vào đó là một vòng tròn đồ văn rất lớn tỏa ra uy áp chấn nhiếp toàn trường. Đây chính là trận pháp đi.
Nghiêm Thần được chuyển qua cho Diệp Phong ôm, còn Nghiêm Luân thì được đưa cho Trầm Duy Thắng. Sau đó, phụ thân Lam Phượng Khuynh, cha Tiêu Thanh Hàn và một người phụ nữ khác đi vào trong trận pháp. Thấy vậy, Nghiêm Thần định quơ tay đập vào trán mình một cái. Đáng tiếc, đôi tay bé xíu đã bị cha Diệp Phong nắm lại.
”Thần nhi ngoan, chờ một lát nữa sẽ trả Phượng Khuynh về cho con.”
Gì chứ, làm như cô là luyến cha cuồng không bằng!
”Ha hả...” Nhìn biểu cảm trên mặt của Nghiêm Thần, Diệp Phong nhịn không được mà bật cười. Hèn chi chỉ trong một ngày, Phượng Khuynh lại khôi phục trình độ yêu nghiệt nhanh chóng như vậy. Đứa bé này thật sự rất thông minh và đáng yêu, chẳng bù với Tuyệt nhi, càng lớn càng giống một khối băng. Haizz...
Ôi, bị cha Diệp Phong làm phân tâm rồi.
Một lần nữa nhìn về trận pháp, Nghiêm Thần nhớ lại nội dung câu chuyện. Để nhận Ấn, đầu tiên cần phải có người mở Ấn. Quan hệ huyết thống giữa người mở và người nhận càng gần thì Ấn nhận được sẽ càng tinh thuần và phù hợp. Cho nên, người phụ nữ kia chắc chắn là hữu tướng Tô Mạch Tuệ, mẹ của nam chủ Tô Mặc Hi. Thằng nhóc Tô Mặc Hi này được xem như thanh mai trúc mã với Nghiêm Luân, vốn được chỉ định làm vị hôn phu của con bé. Ai biết được nửa đường nhảy ra nữ chủ làm mọi chuyện đảo lộn tùng phèo. Nhưng điều mấu chốt ở đây là Tô Mặc Hi không hề có tình cảm nam nữ với Nghiêm Luân, hơn mười mấy năm ở chung hắn vẫn chỉ xem Nghiêm Luân như em gái. Cho nên, nghiệt duyên này, tốt nhất vẫn là chặt đứt.
Trong trận pháp dần dần hình thành ba đài sen trước mặt ba vị phụ huynh. Cả ba người họ đều đồng loạt trích máu của mình lên đài sen đó. Ánh sáng cầu vồng rực rỡ tỏa ra khắp nơi. Nghiêm Thần có thể cảm giác được cả trận pháp đang rung động. Cô nhìn chằm chằm vào đài sen trước mặt phụ thân, dường như có một thứ gì đó bên trong nó đang kêu gọi cô. Rất mãnh liệt, rất quen thuộc!
Cho đến khi trở về vòng ôm của phụ thân, Nghiêm Thần vẫn không rời mắt khỏi đài sen. Cảm giác xao động này càng khiến cô khó giữ được bình tĩnh.
Ôm chặt lấy Thần nhi, dù biết rằng con bé có chút không ổn định nhưng Lam Phượng Khuynh vẫn không thể làm gì khác. Chờ đến khi cánh sen cuối cùng chuyển sang màu đỏ, anh mới ôm Nghiêm Thần đặt vào giữa đài sen. Ngay lập tức, các cánh hoa sen một lần nữa nở rộ bao trùm lấy Nghiêm Thần. Từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy ba búp sen to lớn không ngừng phát sáng mà thôi.
Trong lúc này, Nghiêm Thần đang đứng lặng người bên trong đài sen. Lơ lửng trước mặt của cô là một quả cầu ánh sáng nhỏ, nhợt nhạt như một đóm lửa sắp tàn. Bất tri bất giác, Nghiêm Thần dùng vòng tay của mình bao bọc lấy quả cầu ấy. Ngay khi quả cầu dần dung hợp vào người Nghiêm Thần, cả cơ thể cô đã nằm lở lửng giữa không trung.
Nghiêm Thần mở bừng mắt. Trong đêm tối vô tận, cô chỉ thấy mỗi hình ảnh của chiếc vòng tay tràng hạt kiếp trước của mình đang tỏa ra thứ năng lượng dịu nhẹ. Nghiêm Thần nghi hoặc vô cùng. Vòng tay tràng hạt này cô sẽ không nhận lầm được. Năm cô mười tuổi, một vị trụ trì đã đưa cô vòng tay tràng hạt này, dặn không được tháo xuống dù gặp bất cứ tình huống nào. Thấy không có gì bất ổn nên cô đã luôn đeo nó trên người. Từng vết trầy, vết mờ trên tràng hạt đều là chứng minh cho việc nó luôn bên cạnh cô gần hai mươi năm. Nghĩ đến đây, Nghiêm Thần có chút hoài niệm.
Đột nhiên, mười bốn hạt của vòng tay tách rời, lao đến chuyển động xung quanh Nghiêm Thần. Sau đó, từng hạt từng hạt tiến đến bên người và nhập vào cơ thể cô. Nghiêm Thần bất động như mất đi ý thức. Tận sâu trong tâm trí, cô dường như nghe thấy giọng nói phiêu miểu từ ái của vị trụ trì năm xưa.
Giúp chúng sanh thoát khỏi khổ não;
Giúp chúng sanh không bị lửa dữ thiêu đốt;
Giúp chúng sanh không bị nước lớn nhấn chìm;
Giúp chúng sanh không bị ác quỷ làm hại;
Giúp chúng sanh thoát khỏi đao trượng;
Giúp chúng sanh không bị ác quỷ, ác thần trông thấy;
Giúp chúng sanh thoát khỏi gông cùm xiềng xích;
Giúp chúng sanh thoát khỏi giặc cướp;
Giúp chúng sanh dứt trừ tham dục;
Giúp chúng sanh xa lìa nóng giận;
Giúp chúng sanh đoạn trừ si ám;
Giúp chúng sanh cầu được con trai;
Giúp chúng sanh cầu được con gái;
Giúp chúng sanh niệm danh hiệu Quán Thế Âm thì được vô lượng lợi ích.
Răng rắc!
Răng rắc!
Một cơn đau ập đến nhanh chóng và tán đi cũng rất nhanh. Cuối cùng, Nghiêm Thần nghe được chính bản thân mình đã thở ra một cách nhẹ nhõm.
Hồn về, phách tụ
Vận hoàn nguyên chủ!
Xoẹt!
Nhẹ nhàng đáp xuống đài sen, Nghiêm Thần nở một nụ cười nhạt. Thì ra là như vậy. Một hồn một phách của bản thân lưu lại trong cơ thể, nhờ có 'vận' che chở mà có thể duy trì sự sống. Phần hồn phách còn lại bị lưu lạc đến Trái Đất, linh hồn không trọn vẹn lại không mang 'vận' trên người nên từ khi sinh ra đã chịu mệnh 'ngũ tệ' tức là “quan, quả, cô, độc, tàn”: Già mà không có vợ là 'quan', già mà không có chồng là 'quả', già mà không có con là 'độc', nhỏ mà không có cha mẹ là 'cô'. 'Tàn', tức là tàn tật.
Ba 'tệ' đầu thì chưa biết nhưng 'cô' và 'tàn', nếu không có tràng hạt trấn giữ thì cô đã chịu mệnh này từ lâu. Đặc biệt, mệnh 'cô' không phải là mất đi cha mẹ mà là bị cha mẹ ruồng bỏ. Thật châm chọc làm sao!
Chỉ là, mọi thứ đều đã thành quá khứ. Vũ Đình Nghiêm Thần cô hiện tại có cha mẹ yêu thương, có anh chị em bên cạnh, cô sẽ cố gắng sống thật tốt để không phụ lòng mọi người.
Cảm ơn ngài rất nhiều, trụ trì đại sư!
Xoẹt!
Nóng! Nghiêm Thần cảm nhận được vầng trán của mình nóng rát vô cùng. Có một thứ gì đó đang từ trong cơ thể muốn vùng vẫy thoát ra ngoài. Cái nóng dần lan tràn như muốn thiêu cháy cả cơ thể. Nghiêm Thần ôm chặt lấy đầu nằm dài trên đài sen. Cuối cùng, cơ thể trẻ con này không thể chịu đựng được nữa làm Nghiêm Thần thét dài đau đớn.
”A______!”
Bên ngoài.
Theo tiếng khóc vang lên, đài sen của Vũ Đình Nghiêm Luân và Tô Mặc Hi lần lượt nở rộ. Một luồng ánh sáng thánh khiết và hơi nóng kinh người lan tràn khắp đại điện. Phía sau hai đứa trẻ, mọi người có thể thấy được một dáng người mông lung theo đúng thuộc tính năng lượng Ấn. Ngay sau đó, tất cả mọi người đều đồng loạt vận khí ngăn chặn hai luồng sức mạnh này.
”Bảo Ấn!”
Không biết là ai thốt lên nhưng điều này cũng làm cả đại điện sôi trào.
Ấn ở Thương Khung chia thành Thường Ấn, Bảo Ấn và Thần Ấn. Nghe đồn trong truyền thuyết còn có cả Chí Tôn Ấn, chỉ là không có nguồn cơ sở nào xác nhận điều này. Đa số tất cả mọi người đều nhận là Thường Ấn, chỉ có số ít thiên tài mới nhận được Bảo Ấn. Trong khi đó, Thần Ấn là dành cho các thiên kiêu của Thương Khung. Hoàng Thượng của họ, Hoàng quân và ba vị quý quân chính là một trong số ít những người nhận được Thần Ấn.
Không ngờ hôm nay, tam hoàng nữ và Tô gia công tử tướng phủ đều nhận được Bảo Ấn. Hơn nữa, xem trình độ tinh thuần của Ấn của tam hoàng nữ, chỉ cần gặp được vận may là có thể chuyển hóa thành Thần Ấn. Thật không hổ là con gái của Hoàng Thượng và Hàn quý quân.
”Bảo Ấn hệ hỏa, không sai. Con trai của ngươi sẽ tạo ra một vùng trời mới.” Vũ Đình Thiên Thanh gật đầu hài lòng.
”Thần tạ ơn Hoàng thượng khích lệ.” Tô Mạch Tuệ khom người cúi chào.
”Ha ha, không ngờ Luân nhi lại nhận Bảo Ấn hệ quang minh.” Vũ Đình Thiên Thanh quay sang trò chuyện với các phu quân của mình. “Nhưng vì sao cả hai đứa con không ai kế thừa Ấn của ta?”
”Ngươi a, chuyện này cũng muốn so đo.” Diệp Phong buồn cười lắc đầu.
”Tất nhiên. Không sao, vẫn còn Thần nhi!” Vũ Đình Thiên Thanh nhún vai nhìn về búp sen duy nhất còn lại trong trận pháp.
Ngay lúc này, búp sen của Nghiêm Thần cũng nở rộ.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Một nguồn năng lượng bá đạo bùng nổ, quét ngang toàn trường. Cả đại điện rung chuyển dữ dội. Những tiếng đứt gãy vang lên mọi nơi do không chịu được áp lực khủng bố này. Hầu hết mọi người đều quỳ rạp dưới đất, liều mạng vận khí bảo hộ quanh người. Nếu không phải Vũ Đình Thiên Thanh cùng bốn người bọn Lam Phượng Khuynh nhanh chóng thiết lập phòng hộ, phỏng chừng hơn một nửa số người ở đây phải cuốn gói về nhà dưỡng bệnh vài tháng. Lúc này đây, cũng chỉ có Vũ Đình Nghiêm Luân và Tô Mặc Hi được trận pháp và Bảo Ấn bảo vệ là thoải mái nhất.
Chờ khi cơn bão năng lượng này giảm dần, mọi người mới từ từ nhìn về đài sen cuối cùng. Ở đó, xuất hiện một nữ nhân kỳ lạ dùng tư thái bảo hộ ở phía sau nhị hoàng nữ. Mái tóc bạch ngân tuôn dài như thác đổ trên đài sen, đôi mắt màu đỏ như bảo ngọc, gương mặt tinh xảo lại có chút mờ ảo khiến cho người nhìn không cách nào nhớ rõ được. Lại nhìn về phía nhị hoàng nữ, cô bé đang dựa vào người của nữ nhân kia, trên trán là một hình nửa mặt trăng màu đen không ngừng tỏa ra năng lượng. Mái tóc đen tuyền nhiễm ánh kim xinh đẹp kết hợp với gương mặt như họa làm mọi người có chút hít thở không thông. Khi đôi mắt đen láy bừng mở, bất cứ ai nhìn vào đều cảm giác được sự sâu thẳm và huyền bí nơi đáy mắt. Dưới những cánh hoa nhỏ do năng lượng tạo thành xoay tròn quanh đài sen, khung cảnh lúc này làm cho người ta cảm giác như đang đứng trong một lễ tế thần bí nào đó. Cường đại, uy nghiêm, thánh khiết mà yêu dã.
”Thiên Trụ Ấn!” Một ai đó nỉ non.
”Là Thần Ấn Thiên Trụ!”
”Thần Ấn!”
Đại điện một lần nữa sôi trào.
Mặc cho bên ngoài ồn ào, Nghiêm Thần đưa mắt nhìn cô gái đang ôm lấy mình.
”Ngươi là Thiên Trụ.” Nghiêm Thần hỏi bằng ý niệm, hơn nữa vẫn là một câu hỏi khẳng định.
”Đúng vậy, chủ nhân của ta.” Thiên Trụ cười tà tứ, cảm thấy vô cùng hứng thú với vị tiểu chủ nhân đã thức tỉnh mình. Giọng nói ngọt đến câu hồn đoạt phách lại khiến Nghiêm Thần cảm giác được sự chân thành.
”Như vậy, nhiệm vụ đầu tiên của ngươi là đá vào mông tên nhóc ở đằng kia.”