Trở lại nơi đây khiến Tương Mạt có chút bất an, nhưng trước mắt chính là bóng dáng cao ngất của người nọ, chẳng biết tại sao, nó cảm thấy tâm dần an ổn lại.
Thật có thể vĩnh viễn rời khỏi chốn này? Vĩnh viễn rời đi cuộc sống nghênh hoan này sao?
___________
Trong Thủy Nguyệt lâu, bởi vì Tương Mạt xuất hiện mà gây nên một mảnh xôn xao.
Triển, Tả hai người ở hội đấu giá cướp nó đi, thật sự đã gây chấn động một thời, hôn nay khách trong Thủy Nguyệt lâu so với thường ngày nhiều hiếm thấy, không khí sau khi Tương mạt xuất hiện sôi trào lên rất nhiều.
“Con của ta nha ~~~ ngươi cuối cùng đã về rồi ~~~” Tú bà vừa khóc vừa bổ nhào lại đây.
Tương Mạt muốn tránh lại không dám, chỉ có thể co người đứng đó.
Triển Tư Hoàn hừ lạnh một tiếng kéo nó ra phía sau, lãnh đạm nói: “Ta muốn chuộc thân cho đứa nhỏ này.”
Thủy Nguyệt lâu lại lần thứ hai sôi trào, người vừa lên tiếng là ai? Không phải là Triển đại thiếu gia, Lãnh diện diêm vương Triển Tư Hoàn sao! Phụ thân hắn lấy nam tử làm vợ, hắn thì công nhiên chuộc thân cho tiểu quan! Đầu năm nay nam phong mặc dù thịnh hành song cũng không có ai can đảm như người nhà Triển gia a!
Tú bà nhìn xem Tương Mạt đang dựa vào một bên người Triển Tư Hoàn, nhãn châu xoay động, cười nịnh: “Vị đại gia này a, đứa nhỏ này là người ta thương nhất nha....”
Tương Mạt vừa nghe liền biết tú bà muốn tăng giá, cắn cắn môi, quyết định lên tiếng ngăn lại.
Nhưng nó vừa mới mở miệng, Triển Tư Hoàn đã đem hắn kéo vào trong lòng, lạnh lùng cười: “Hắn đã là người của ta, ma ma, bán đấu gia vật đã không còn sạch sẽ, chỉ sợ không còn giá trị đi? So với việc lưu lại hắn, không bằng để ta đem hắn chuộc về.”
Tương Mạt trong lòng tràn đầy giận dữ cùng xấu hổ, chậm rãi khép lại đôi mắt đang rưng rưng.
Nam nhân có cái ôm rất ấm, đôi tay đặt trên lưng nó cũng rất có lực mà ổn định, nhưng là đồng thời cho nó cảm giác an toàn là sự bi thương sâu đậm với màn giao dịch kia, nếu đã đến mức này, nó cũng biết mình đã không có tư cách oán hận.
Với tiểu quan mà nói, vận khí của nó chính là tối may mắn, ít nhất ra mặt giúp nó chuộc thân là Triển đại thiếu gia. Tương Mạt cười cười tự giễu.
Tú bà biết còn cùng Triển Tư Hoàn cò kè mặc cả cũng không được thêm chút tiện nghi nào liền đổi giọng cười cười: “Có thể để đứa nhỏ này ra ngoài tất nhiên là chuyện vui của Thủy Nguyệt lâu, chỉ cần gia có thể làm cho nhi tử bảo bối này của ta hạnh phúc, không cần tất yếu phải nói mấy vấn đề tục khí kia, ha hả! Chính là gia có gia quy, này tiền bán đêm đầu cùng tiền chuộc thân....”
“Ta trả theo quy định.” Triển Tư Hoàn xua tay ý bảo gia phó đem ngân phiếu qua.
Tú bà nhanh mắt liếc qua con số liền cúi đầu cười nói: “Vậy hài tử này của ta xin ngờ gia chiếu cố!”
Triển Tư Hoàn đạm mạc gật đầu kéo Tương Mạt rời đi.
Tương Mạt ở Triển gia quả thực rất nhẹ nhàng, Triển Quang Phong vốn ý nó không cần làm gì hết, nhưng nó vẫn kiên trì làm, liền giao cho nó công việc nhẹ nhàng như tưới nước quét sân, nhưng dù vậy Tương Mạt vẫn rất vui vẻ, có làm việc mới thấy được là mình đang sống, đoạn thời gian ở thanh lâu bán rẻ tiếng cười kia nó đã dần lãng quên.
Tương Mạt cá tính ôn hòa sáng sủa, người lại chịu khó, tôi tớ Triển gia không ai không thích nó, rất nhanh liền cùng nó thân thiết, đặc biệt là mấy vị đại thẩm, luôn đau lòng nó thân hình đơn bạc, thoạt nhìn thật nhu nhược.
Triển Quang Phong cùng Tả Tễ Nguyệt ở nhà không bao lâu lại chạy đi chơi, mà Triển gia gia cùng Triển gia mẫu lại quanh năm không ở nhà, năm vị thiếu gia luôn vội vàng bình thường cũng không thường có mặt, chỉ có Triển Tư Hoàn, nam nhân này mỗi khi gặp nó thường hỏi han một chút chuyện cuộc sống hàng ngày như để xác định nó sống tốt.
Dù biết đây là ‘công việc’ mà Tả Tễ Nguyệt giao phó, Tương Mạt vẫn thấy thật cao hứng, nó cả đời chưa từng được quan tâm, không ai hội đối nó hỏi han, không ai hội chiếu cố nó, nó tuy là được Triển Quang Phong và Tả Tễ Nguyệt đưa ra khỏi thanh lâu, nhưng chỉ khi bị đẩy vào ngực Triển Tư Hoàn, được hắn ôm, ngẩng đầu nhìn hắn, liền giống như chim non từ đó về sau nhận định mẫu thân.
Cái loại tâm tình này thực kỳ quái, cho dù Triển Tư Hoàn lạnh lùng đạm mạc như băng, chỉ cần vừa nhìn thấy hắn, nhất là khi nói chuyện với hắn, trong lòng liền ấm lên, thậm chí ấm đến phát nóng.
Tương Mạt không biết phải làm sao xử lý tâm tình này, chỉ có thể cố gắng hoàn thành tốt bổn phận, trước mặt người kia nhu thuận nghe lời, tẫn trách, chỉ mong trong con ngươi của người kia ít đi một chút sương giá.
Ở Triển gia làm một cái tiểu tư bình thường, như vậy cũng đã là phi thường hạnh phúc.
Xong rồi, xong rồi ~~~ nai con rơi vào bẫy tềnh rùi... Tư Hoàn ca ca ~ ca chuẩn bị kiệu hoa đi thui ~~~
“Tương Mạt a, đêm nay có khách quý tới phủ bàn chuyện làm ăn a!” – Trù đại thẩm(đại thẩm chuyên phụ trách nấu ăn) bên rửa chén bên nói: “Ngươi nếu rảnh đến hỗ trợ được không?”
“Đương nhiên được!” – Tương Mạt gật đầu cười – “Khách quý nào vậy, đến người trong phủ cũng không đủ sao?”
“Có trời mới biết!” – Đại thẩm lẩm bẩm – “Chỉ nghe nói là một đại sinh ý, đại thiếu gia vài năm qua đem việc làm ăn ngày càng mở rộng, Triển phủ là do một tay thiếu gia chống đỡ mà! Đừng coi thường thiếu gia mới mười tám, có sóng to gió lớn gì mà cậu ấy chưa thấy qua, bất quá cũng khó cho cậu ấy, mới mười tám mà.”
Tương Mạt ngực căng thẳng, cười: “Đại thiếu gia...thực vất vả...” – Nó ở Triển phủ một tháng, chuyện của năm vị thiếu gia nghe được không ít, Triển Tư Hoàn mặc dù không phải người trong võ lâm song tôi tớ nhắc đến hắn đa phần đều là “võ lâm chí tôn” trên thương trường, dùng cái ngữ khí để nói tới một đao khách này để nói về hắn, kể đại thiếu gia như thế nào đem một đám địch nhân đạp đổ, nói đến hứng khởi còn qươ qươ nắm tay.
“Đúng vậy a, thực giỏi mà!” – Đại thẩm cười ha ha – “Người như đại thiếu gia a, nên xứng có một hiền thê tuệ mẫn! Tốt nhất là sinh thêm một đứa nhỏ thông minh, mới có thể sớm chia sẻ gánh nặng trên người, ha ha!”
Tương Mạt lồng ngực đau xót, sắc mặt trắng bệch đi.
Đại thẩm hoảng sợ, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sắc mặt hảo kém nha! Có phải hay không thân thể không thoải mái? Nếu không khỏe không cần hỗ trợ, sớm đi nghỉ đi...”
Tương Mạt gượng cười: “Không có việc gì, nhất thời thấy chóng mặt mà thôi, ta buổi tối sẽ tới giúp.”
Muốn gặp hắn....
Muốn gặp hắn, cho dù không quên hai người là vân nê hữu biệt (vân: mây, nê: bùn đất, hữu biệt: khác nhau => thân phận khác biệt rất lớn), cho dù không có khoảng cách thân phận này cũng đã sớm biết mình không xứng với hắn, cho dù nghe thấy những lời nói đau lòng đó vẫn là..... muốn gặp hắn....
Cái loại tâm tình ỷ lại cùng phần tình ý khó hiểu này sớm đã vượt qua phạm vi lý trí có thể khống chế.
Cho nên, ở xa xa nhìn thấy hắn, như vậy đã quá đủ rồi.
_____
Tiệc tối, nhìn thấy khách nhân, Tương Mạt sợ đến trắng mặt.
Vương viên ngoại, là khách lúc trước của nó, khi đó nó là thanh quan, người này luôn nhìn nó bằng ánh mắt lộ ra sắc dục, thường xuyên lấy cớ ăn đậu hũ của nó, thời điểm bán đấu giá đêm đầu kia, giá cao nhất là người này ra...
Tương Mạt cúi thấp đầu mang thức ăn lên, chỉ cần không bị nhận ra là được, nó cũng không nghĩ muốn đem phiền toái đến cho Triển Tư Hoàn, sợ hắn tức giận. Trong lòng vừa nghĩ muốn bỏ đi nhờ đại thẩm để hắn nghỉ ngơi, không ngờ Vương viên ngoại lại cao giọng hô: “Đây không phải là Tương Mạt sao!”
Tương Mạt run lên, theo bản năng nhìn về phía Triển Tư Hoàn.
Triển Tư Hoàn vẫn là một bộ không biểu tình như cũ, là Triển Niệm Linh mở lời nói: “Nguyên lai là người quen cũ, mặc dù không tính là tha hương gặp cố tri, song cũng là một chuyện vui!” – Triển Niệm Hoa liền tiếp lời – “Đã như vậy, này sinh ý coi như là người nhà làm với nhau!” Nói xong hai người cùng kính rượu.
Tương Mạt đứng nơi đó, không biết nên đi hay nên ở cho phải, chí có thể gượng cười.
Vương viên ngoại hai chén rượu vào, sắc đảm bao thiên, cười nói: “Trước kia ta thường đi nghe Tương Mạt đánh đàn, xướng khúc, đó là nhân gian tiên cảnh cỡ nào! Triển công tử nếu đã mua hắn, sao lại có thể để hắn làm một tiểu tư thế này?”
Song sinh quay đầu nhìn, thấy đại ca không có ý lên tiếng, cười nói: “Còn không phải do ngài tới, người không đủ nên mới để Tương Mạt hỗ trợ!”
Vương viên ngoại khả ố vẫy tay: “Tương Mạt a, đừng bê chén nữa, đã lâu không thấy, đến đây bồi ta đi!”
Tương Mạt cứng đờ, nước mắt đã muốn đảo quanh hốc mắt, nó luống cuống nhìn Triển Tư Hoàn, lại thấy thần tình băng lãnh của đối phương, trong lòng nhất thời lạnh lẽo.
Đúng rồi, người này là thương nhân, đương nhiên sẽ ưu tiên cho chữ “lợi” đầu tiên, đây là một sinh ý quan trọng, sao có thể chỉ vì một gã tiểu tư nhỏ bé mà vứt bỏ? Để nó đi bồi rượu, cơ bản không có gì không phải, nó thiếu Triển gia nhiều lắm, làm một cái tiểu tư cũng đã gây phiền toái cho bọn họ, cái này nó phải làm thôi.
Tương Mạt trong lòng co rút đau đớn, tuyệt vọng bước về phía Vương viên ngoại.
Mới đi tới cạnh bàn, chợt nghe Triển Tư Hoàn cười lạnh, thân mình bị một cỗ lực mạnh mẽ kéo lại, ngã vào một cái ôm ấm áp, ngẩng đầu, ôm nó đúng là người nọ, hai tay ở bên hông nó ôm thực chặt khiến nó có chút đau đớn, nhưng trong lòng lại như có thái dương ấm áp thoải mái vô cùng.
“Tương Mạt là người của ta, chỉ bằng ngươi, cũng muốn động đến hắn?” Triển Tư Hoàn cười lạnh.
Hắn gọi tên ta....
Tương Mạt trong lòng một trận run rẩy, thực cẩn thận nhắm mắt lại rồi lập tức mở ra, không muốn bỏ qua biểu tình nào của người nọ, ngay cả là biểu tình lạnh như băng kia.
“Ngươi ------------------- “ Vương viên ngoại mặt trắng bệch – “Triển thiếu gia, cửa sinh ý này ngươi không cần nữa sao?”
Tương Mạt cả kinh, kéo tay áo Triển Tư Hoàn.
Triển Tư Hoàn gợi khóe môi, nhưng biểu tình khi cười của hắn so với không cười còn lãnh khốc hơn, tựa như sợ rằng đối phương nghe không hiểu lắm, hắn gằn từng tiếng chậm rãi nói: “Sinh ý với Vương gia, sau này Triển gia đều – không – làm.”
Vương viên ngoại sắc mặt từ trắng chuyển xanh: “Chẳng qua là một nam sủng mà thôi!”
Triển Niệm Linh cười ha ha tiếp lời nói: “Nam sủng của ai? Là nam sủng của đại ca ta!Nam sủng của đại ca so với ngươi có giá hơn nhiều!” (-_-“ a chửi ác...)
Triển Niệm Linh tiếp lời: “Ngươi cho là Triển gia quan tâm đến việc làm ăn này với ngươi như vậy sao? Bất quá là dệt hoa trên gấm mà thôi, có hay không cũng như nhau mà thôi!”
“Ngẫm xem ai tổn thất nhiều hơn.” – Triển Tư Hoàn cười lạnh, không để ý tới Vương viên ngoại đã run rẩy quỳ xuống cầu tình, kéo Tương Mạt rời đại sảnh – “Tiễn khách!”
__________
Cho nên nói Triển Tư Hoàn thà đắc tội với vương viên ngoại là vì ***
1. Chợt nhớ tới lời Tả Tễ Nguyệt dặn.
2. Hờn giận vì đồ của mình bị người khác chú ý.
3. Đột nhiên yêu thượng Tương Mạt.
4. Thuần túy là vì muốn Vương viên ngoại khó chịu.
5. Vớ vẩn, ta xem thuần túy là vì tác giả không muốn kéo dài số từ cho nên nhanh chóng tiến chính đề.
Đáp án thực rõ ràng. (bị đánh)