"Ngừng, ngừng, cậu không cần phải liếc mắt đưa tình với tớ như vậy đâu. Ai ôi, tớ nổi hết da gà lên rồi này." Tiêu Tử Mặc giả bộ ôm lấy hai tay, khuôn mặt phô trương tỏ vẻ "tớ là trai thẳng", nhìn vô cùng ngứa đòn.
Vũ Hạo Nhiên khí nóng xộc thẳng lên não: "Phi, tớ mới không thèm đưa tình với cậu!!!"
"Hả, không thì tại sao lại nhìn tớ chăm chú như vậy."
"Tại cậu quá đáng giận."
"Thế cậu đừng nhìn nữa." Tiêu Tử Mặc phá lên cười. Đôi lúc trêu trọc tên này cũng rất đáng yêu.
"Cậu..." Vũ Hạo Nhiên cứng họng, ai bảo đã giận người ta rồi còn cố nhìn thêm cho bực mình.
Tạ Linh cười khe khẽ, hai người cũng thật biết cách đùa đi.
Vũ Hạo Nhiên đưa ánh mắt tóe lửa nhìn Tiêu Tử Mặc, rồi lại chuyển tầm nhìn sang Tạ Linh, thấy cô bé cô đang ôm trong lòng, ánh mắt cậu lóe lên: "Linh Nhi, cô bé có nặng không, không thì để Trần Tĩnh bồng cô bé giúp cậu đi."
Trần Tĩnh: "..." Tại sao lại là tôi, sao cậu không lên đi.
Vũ Hạo Nhiên: "..." Nói thừa, ngoài Linh Nhi ra cậu không chạm vào bất kỳ cô gái nào khác.
Tạ Linh cúi đầu nhìn cô bé trong lòng, ánh mắt dần trở nên dịu dàng: "Không sao đâu, cô bé rất nhẹ."
Nhóm người dừng chân trước một cửa hàng thức ăn sang trọng, trên tấm biển hiệu ghi hai chữ Black Cat, cũng là tên của cửa hàng thức ăn nổi tiếng nhất thị trấn này.
Hương thơm thức ăn lan tỏa, khiến bụng ai nấy đều kêu lên một trận biểu tình.
Tạ Linh nhìn mọi người, "Các cậu cứ vào trước, tớ qua bên này có chút chuyện."
Trần Tĩnh hiếm hoi mở lời: "Cậu đi đâu vậy?"
Tạ Linh không trả lời rõ ràng, chỉ cúi xuống nhìn cô bé trong lòng. Trần Tĩnh thoáng nhìn qua, gật đầu với cô.
Vũ Hạo Nhiên vội nói: "Linh Nhi, để tớ đi cùng... á, Tử Mặc, cậu làm gì vậy!!!"
Tiêu Tử Mặc tiện tay xách tên tiểu tử họ Vũ lên, ném vào trong quán, "Mau vào thôi nào, phải để con gái có chút thời gian riêng tư chứ."
***
Tạ Linh bước vào một cửa tiệm quần áo gần đó, trước hết cứ nên mua một vài bộ đồ cho cô bé mặc trước đã.
Lúc mang cô bé ra khỏi khu vực cấm địa kia, Tạ Linh cũng đã lấy đồ của mình mặc cho cô bé, nhưng thân hình của cô bé rất nhỏ, chỉ mặc chiếc áo đã trùng xuống đến đầu gối rồi, cổ áo cũng khá rộng, rất dễ để lộ vai, nên trong cả chuyến đi trở về vừa rồi, cô luôn bao bọc cô bé trong tấm vải đỏ.
Thời tiết lúc này khá nóng, choàng mãi tấm vải dày như vậy cũng không phải là cách hay.
Mua cho cô bé một ít trang phục, đằng nào thì thứ cô không thiếu nhất chính là tiền.
Tạ Linh mang theo cô bé qua các gian hàng, chọn được vài bộ ưng ý, liền vào phòng giúp cô bé thay đồ.
Tạ Linh cảm thấy máu mũi mình đang trào ra. Uầy, dù sao cũng từng nhìn thân thể cô bé một lần rồi, nhìn thêm một lần nữa, hẳn là không sao đâu nhỉ. Cô là đàng hoàng muốn giúp cô bé, không phải cô háo sắc đâu, nhưng sao cô... không rời mắt được thế này. Tạ Linh đưa tay lên gõ gõ đầu, cô đang suy nghĩ linh tinh gì vậy, mau mặc đồ cho cô bé, mau mặc đồ cho cô bé.
[...]
Tạ Linh quan sát thân thể bé nhỏ, gương mặt thoáng đỏ bừng, trong lòng thầm hô hào, cô bé thật dễ thương quá đi.
Chiếc váy trắng ngắn bồng bềnh nhẹ ôm lấy cơ thể, cổ áo xẻ xuống hai bả vai để lộ xương quai xanh tinh tế, trên thân váy được thêu họa tiết hình ánh trăng bán nguyệt, đằng sau được kết lại thành một chiếc nơ cỡ lớn, càng tăng vẻ nữ tính, đáng yêu. Chiếc váy không trang trí quá cầu kỳ nhưng lại vừa vặn hợp với cô bé, càng nhìn càng thấy đẹp.
Tạ Linh lại mang theo cô bé vòng qua vòng lại gian hàng bán giầy, một lúc lâu sau mới chọn được một đôi phù hợp với trang phục, sau đó liền đi ra quầy thanh toán tiền.
Mọi người trong cửa hàng đều nhìn theo Tạ Linh cho đến khi bóng dáng cô biến mất, thì thầm to nhỏ với nhau. Một cô bé xinh đẹp ôm búp bê cỡ lớn đi mua quần áo, đúng là họ mới gặp lần đầu.