Công việc ở công trường vừa mệt vừa bẩn, Trần Nghiêu lại làm việc cực kì chăm chỉ.
Buổi trưa, mấy đồng nghiệp ngồi đang ngồi xổm bên đường, mỗi người cầm trong tay một hộp cơm bằng sắt, trong hộp cơm là cải thảo xào tôm, mỗi người hai cái màn thầu.
Theo thường lệ, cơm công nhân đều là cải thảo xào, hiếm hoi có lúc trông thấy ít thịt。Hôm nay coi như là được thêm thức ăn, một người vậy mà được hẳn hai con tôm.
Không có chỗ ngồi ăn, bọn họ đều ngồi dưới đất ăn cho tiện, dưới đất đều là bụi và vôi trát, bẩn vô cùng. Dù sao trên người cũng chẳng sạch sẽ, bọn họ cũng chẳng thèm để ý những cái tiểu tiết đó.
Gió thổi qua, cát bụi ở xung quanh cũng bị gió thổi rơi vào khay cơm, bọn họ vẫn mặt không đổi sắc mà tiếp tục ăn. So với việc bị đói thì chút bụi bẩn này căn bản không đáng nhắc tới.
Đối với những người như bọn họ mà nói, lấp đầy bụng là điều quan trọng nhất.
Trần Nghiêu ngồi dưới đất, đặt hộp cơm lên chân, một tay cầm đũa, tay còn lại cầm chiếc bánh màn thầu, nhìn con tôm bên trong hộp cơm.
Đột nhiên hắn nhớ lại đã từng có một ngày, hai người đi đến chợ mua rau, khi đi ngang qua sạp hàng hải sản, Chu Mi nhìn chăm chú không dời mắt.
Hôm ấy, trong chợ bán thức ăn rất nhiều người, ồn ào náo nhiệt, Chu Mi đứng trong đám người. Có chiếc lều bị thủng một lỗ trên đỉnh đầu, ánh sáng mặt trời xuyên qua cái lỗ đó, chiếu lên người cô.
Hôm ấy, hai người bọn họ chỉ mua mỗi ít rau đã héo úa.
Trần Nghiêu vẫn luôn biết, Chu Mi thích ăn hải sản.
Lúc mới ở bên nhau, Trần Nghiêu có chút tiền, có thể thường xuyên dẫn cô đi ăn đồ ngon.
Sau đó, hắn không còn tiền nữa, cái gì cũng không phải. Ngay cả lo cho người phụ nữ của mình ăn chút đồ ngon, hắn đều không làm được.
Nhớ lại lần trước quay về, hắn không có nói trước với cô.
Vừa mới bước vào căn phòng nhỏ nơi cô sống hắn liền trông thấy cô gái nhỏ của hắn đang cầm cái màn thầu khô khốc gặm từng miếng, một bữa ăn chỉ vỏn vẹn màn thầu khô cùng nước trắng.
Trái tim hắn lúc đó, đau đớn như thể bị vỡ vụn thành từng mảnh.
Mấy tên công nhân khác nhìn thấy hắn ngơ ngác ngồi đó, cơm cũng không ăn, chỉ nhìn chằm chằm thức ăn trong hộp. Không ai biết hắn đang nghĩ cái gì.
Trong suốt khoảng thời gian ấy, có rất nhiều người đến nơi này kiếm sống, nhưng mà để kiếm người đẹp trai như hắn thì đúng là hiếm có khó tìm. Trông hắn da dẻ mịn màng như thế, ai đều cho rằng hắn sẽ chẳng làm được bao lâu, ai ngờ lại có thể kiên trì đến bây giờ.
Đôi vai và đôi bàn tay đã bị đá mài mòn đến độ thô ráp, bong tróc từng lớp da, hắn vẫn như trước đây không hề rên lấy một tiếng, vùi đầu vào làm việc. Không than mệt, không kêu khổ, mỗi lần được phát lương thì nhận, từ trước đến nay không bao giờ tiêu pha phung phí.
Mọi người cũng không hiểu con người hắn cho lắm, trong lúc giải lao, hắn sẽ ở một mình trong một góc, tay cầm một tấm ảnh và ngắm nhìn.
"Thất thần ở đó làm gì, sao không ăn cơm?
Có người hỏi hắn như thế.
Trần Nghiêu lắc đầu, hỏi người bên cạnh, "Ca, có túi nilon không?"
"Cần món đồ chơi này làm cái gì thế?" người đàn ông đứng bên cạnh thường xuyên cùng Trần Nghiêu cùng nhau làm việc, là kiểu quan hệ giường trên giường dưới trong kí túc xá, mối quan hệ cũng coi như thân thiết.
"Em muốn gói hai con tôm này lại, đợi đến mai mang về cho người bạn gái ăn."
"Cô ấy thích nhất ăn món này."
Trần Nghiêu vừa cười vừa nói.
Hắn cười rộ lên trông rất đẹp, làm người khác cảm thấy dù cho hắn có bị tất cả áp lực cuộc sống đè lên cũng không đánh mất đi tinh thần phấn chấn và hy vọng, dù cho đã rơi vào hoàn cảnh này thì trong đôi mắt ấy vẫn sáng rực như trước. Đọc thê𝗆 các chương 𝗆ới tại ﹎ t𝑟𝙪𝗆 t𝑟𝙪𝒚en.𝙑N ﹎
Trần Nghiêu tự hồ có thể nhìn thấy cảnh tượng Chu Mi thấy hắn mang về cho cô hai con tôm, đôi mắt hơi nheo nheo lại, nét mặt vui vẻ.
Hắn tưởng, cô nhất định sẽ khen hắn.
Những người làm cùng hắn hầu hết đến lớn tuổi hơn hắn, có người đã kết hôn, có người thì vẫn độc thân đến giờ.
Mọi người nhìn Trần Nghiêu, đều ngây ngẩn cả người.
Tất cả bọn họ ăn cơm trong công trường hiếm hoi lắm mới có chút thịt, chút tôm. Chẳng ai còn nghĩ được đến người trong nhà, ai mà chẳng vùi đầu mà ăn, cái đói khiến con người ta trong phút chốc đều quên đi tất cả những thứ khác.
Nhưng người thanh niên trẻ này khác với tất cả mọi người ở đây.
Buổi trưa hôm nay, bọn họ đã tìm thật lâu mới tìm được một cái túi nilon còn sạch sẽ. Phần cơm vẫn còn dư, còn chưa bị động đũa, tất cả đều đem phần tôm của mình còn chưa ăn đến để vào trong túi, đưa cho Trần Nghiêu cầm đem đi.
- -------------
Mấy ngày này, Chu Mi luôn ở trong tiệm đợi, thường xuyên ngó đầu ra ngoài cửa hàng thăm dò.
Cô đã lâu lắm không được gặp Trần Nghiêu, thật sự rất nhớ hắn.
Trần Nghiêu đã nói với cô rồi, cuối tuần này hắn nhất định sẽ ghé qua đây vậy nên còn chưa đến cuối tuần, cô đã bắt đầu chờ đợi ngóng trông.
Lúc Trần Nghiêu đến, Chu Mi còn đang làm việc trong tiệm, hôm ấy không đông khách, bà chủ kêu cô thu dọn xong đồ đạc thì có thể đóng cửa đi về.
Cô vừa mới bước ra khỏi tiệm, chuẩn bị khóa cửa thì đã nhìn thấy cái người đang đứng không xa.
Khoảng cách hai người không xa, Chu Mi nhìn thấy hắn mặc bộ đồng phục công nhân, cả người đều là bụi, trong tay xách một cái túi nilon, bên trong đựng một hộp cơm. Tay còn lại thì cầm lấy một bông hoa dại.
Vẫn cái dáng vẻ cà phơ lất phất, ánh mắt của hắn nhìn cô vẫn như trước đây, hắn khẽ cười, tràn đầy yêu thương.
Hắn chậm rãi đưa tay về phía cô.
"Có nhớ anh không?" đây là câu đầu tiên hắn nói với cô sau một quãng thời gian dài xa cách.
Phải đợi sau khi cô nhào vào trong lồng ngực hắn, mới khe khẽ trả lời.
"Nhớ chứ."
Hắn đưa cho cô đóa hoa mình đang cầm, " hoa dại anh tùy tiện hái bên đường thôi."
"Đẹp lắm, em rất thích." Cô cười nhận lấy.
"Sau này sẽ mua cho em thứ tốt hơn."
"Được."
Hắn dắt tay cô trở về nhà.
Chu Mi biết rằng hôm nay hắn sẽ trở lại nên đã chuẩn bị trước rất nhiều món chỉ cần đợi hắn về rồi nấu mấy món ngon cho hắn ăn.
Hắn cả ngày đều làm việc trong công trương, nhất định không được ăn cơm tử tế.
Căn phòng rất nhỏ, chỉ có một chiếc giường không lớn lắm, một chiếc tủ quần áo đơn đã cũ, một chiếc bàn nhỏ. Lớp sơn trong góc tường đều bong cả ra, mạng nhện giăng kín lối. Trong nhà không có phòng bếp, nếu muốn nấu cơm thì phải ra phòng bếp ở ngoài hành lang công cộng mới có thể nấu.
Trần Nghiêu ở trong phòng thay quần áo, Chu Mi ở bên ngoài nấu cơm.
Chu Mi đã rửa xong đống rau xanh, lại mua thêm một miếng thịt lợn. Thịt lợn rất đắt, trước nay cô đều không nỡ mua, chẳng qua lần này vì Trần Nghiêu đến cô mới mua một ít để nấu cho hắn ăn.
Chu Mi ở bên ngoài hành lang nấu ăn, Trần Nghiêu cầm hộp cơm đi ra ngoài.
"Chút nữa em hâm nóng cái này lại nhé."
"Cái gì thế?" Chu Mi nghi ngờ nói, mở hộp ra xem.
Bên trong có một lớp túi bóng, chắc là bên trong túi bóng đựng thứ gì đó.
Từng lớp từng lớp được lột ra.
Chu Mi trông thấy thứ được đặt bên trong.
Cô không nói gì, hắn giải thích "hôm qua công trường cải thiện đồ ăn, mỗi người có hai con tôm, anh không nỡ ăn nên mang về cho em."
"Những thứ khác là mấy anh bạn cùng làm với anh, bọn họ chưa ăn đều đưa cho anh."
"Mang về cho em ăn đó."
"Trần Nghiêu..." Cô đột nhiên kêu tên hắn giọng hơi nghẹn ngào.
"Sao thế?" Hắn cũng hoảng hốt, vội vàng ôm lấy cô, giúp cô lau nước mắt.
"Anh làm cái gì vậy hả, anh tự mình ăn không tốt hay sao, mang về làm cái gì chứ. Cô ghé vào trong ngực hắn, nước mắt đều cọ cọ lên bộ quần áo hắn mới thay.
"Em thích ăn."
Bởi vì cô thích cho nên hắn mang về.
Chỉ thế mà thôi.
Trong căn phòng nhỏ, trên chiếc bàn gỗ đặt ba món ăn.
Rau xanh xào, thịt kho tàu, tôm.
Rau xanh xào đầy một đĩa, thịt kho tàu đặt trong cái bát nhỏ, số lượng rất ít, tôm đặt trong hộp cơm mà Trần Nghiêu mang về, Chu Mi đếm một chút, tổng cộng có sáu con.
Trần Nghiêu gắp một con tôm để đến trước mặt Chu Mi, "Em ăn đi."
Chu Mi vừa ăn, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống.
"Ngon lắm."
Nói xong liền lau đi nước mắt, ngẩng đầu nhìn hắn. " Anh cũng ăn đi, em làm thịt kho tàu cho anh đó."
"Được."
Hai người mặt đối mặt ngồi đó, trước mặt cô là hộp tôm, trước mặt hắn là bát thịt kho tàu.
Bọn họ đều vẫn luôn vì đối phương mà suy nghĩ.
Đó chính là tình yêu thuần túy.
Thật ra, tình cảm của bọn họ lúc ấy là một chuyện rất đơn giản.
Không quan tâm đến gia thế, không liên quan đến tiền tài, không để ý đến ngoại hình.
Bọn họ chỉ là những con người quá đỗi bình thường, căn phòng mà họ sống rất nhỏ, không tiền, không có thịt để ăn, cũng không mua nổi hoa tươi.
Bọn họ đã từng cùng nhau trải qua cuộc sống an nhàn, giờ đây cũng cùng nhau trải qua cuộc sống khốn khó.
Bất kể khi nào, bọn họ đều ở bên cạnh nhau.
Bọn họ không phải những con người hoàn mỹ, nhưng bọn họ yêu đối phương một cách chân thành.
Danh Sách Chương: