“Các đồng nghiệp đều bảo năng lực nghiệp vụ của em rất tốt, tính cách cũng tốt, bọn họ còn sắp xếp cho em xem mắt nữa đó!”
“Nhưng bọn họ toàn giới thiệu mấy vị doanh nhân, rồi mấy người chỉ muốn mượn cớ kết hôn để qua mắt người nhà. Em cảm thấy chẳng thú vị chút nào cả, vì thế em từ chối hết tất cả lời đề nghị của bọn họ.”
Tôi ngồi lâu cảm thấy hơi tê chân một chút nên tôi lặng lẽ đổi tư thế.
Sau đó tôi vươn tay ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua bức ảnh chụp trên bia mộ.
Cảm giác vừa lạnh vừa cứng rắn, có phải là cảm giác cuối cùng của Du Vãn Tinh trước khi chết không?
Tôi còn nhớ rõ sinh nhật tuổi 20 của mình. Hồi đó, quan hệ giữa tôi cùng Du Vãn Tinh vẫn chưa xảy ra những biến cố sau này. Anh tôi có việc phải đi nơi khác, là Du Vãn Tinh dẫn tôi đi ăn sinh nhật và đón sinh nhật cùng tôi.
Lúc ấy tôi còn ước nguyện dưới ánh nến. Tôi muốn đi Bắc Âu, muốn được xem sao sáng, muốn được xem cực quang ở nơi ấy.
Sau đó tôi thẳng thắn hỏi Du Vãn Tinh: “Anh có muốn đi cùng em không?”
Anh ấy cười nói: “Nay là sinh nhật em, nghe em hết.”
“Chắc lúc ấy anh cũng đoán trước được rằng mãi mãi chúng ta cũng chẳng thể đi cùng nhau đúng không?”
Tôi chớp mắt, một giọt nước mắt nóng hổi lại rơi xuống. Tôi nhẹ giọng nói, “Không sao hết, một mình em cũng có thể đi xem được.”
Sau khi tôi ra khỏi nghĩa trang thì anh tôi gọi điện, hỏi tôi đang ở đâu.
“Gần đây tâm trạng của chị dâu em khá tốt. Em ấy làm một chút thịt bò chấm tương, em ở đâu để anh gửi cho em?”
Tôi nhỏ giọng nói: “Ở dưới quê.”
Anh tôi im lặng một lát.
“Em về thăm Du Vãn Tinh?”
“Vâng.”
“Chu Chu, em có muốn anh về với em không?”
“Không cần đâu anh.”
Tôi xoa xoa đôi mắt đỏ bừng của mình, “Anh yên tâm đi, em không sao. Nhà cũ cũng bị phá rồi. Em đi ăn bát hoành thánh sau đó về nhà.”
Sau đó tôi ngắt điện thoại.
Nhanh thật, trời cũng đã tối rồi. Ánh đèn đường cũng đã được bật sáng lên.
Mấy năm nay thị trấn nhỏ này phát triển rất nhanh, nơi đâu cũng mọc lên những tòa nhà cao tầng, không còn lạc hậu như mười lăm năm trước nữa rồi.
Tôi dựa vào trí nhớ của mình mà đi loanh quanh thật lâu. Nhưng tôi không tìm được hiệu sách cùng quán bán hoành thánh mà tôi cùng Du Vãn Tinh cùng nhau ăn rất nhiều lần rồi.
Cuối cùng tôi đành ngồi tạm vào một quán bán sủi cảo, gọi một bát sủi cảo cay.
Vừa ăn một miếng tôi đã bị cay đến ch ảy nước mắt.
Khách trong quán cũng không nhiều lắm, ông chủ ngồi cạnh tôi nói chuyện vài câu, thế nhưng tôi lại nghe được những thông tin khá quan trọng.
“…… À, cháu nói cái quán bán hoành thánh đó hả? Quán đó là ba chú nghỉ hưu sau đó không muốn ở nhà nên ra ngoài bán.”
Ông hút điếu thuốc, hơi thất thần, “Nhưng mùa đông năm kia, ông ấy đã mất rồi.”
Bàn tay cầm thìa của tôi không nhịn được nắm chặt lại: “Xin chú bớt đau buồn.”
“Không sao đâu. Cũng đã hai năm rồi, chú đã dần quen với việc đó rồi. Với lại làm người sớm muộn gì cũng phải chết, thêm hai ba mươi năm nữa là đến lượt chú. Đến lúc đó không biết con gái chú có nhận cửa hàng này tiếp tục kinh doanh nữa không cơ.”
Ông phun ra một làn khói trắng, chậm rãi nói, “Mấy năm nay ở nơi này đã thay đổi quá nhiều.”
“Ngày trước, có lần chú giúp ba chú đi trông quán, ba chú còn không vui cơ. Ba chú bảo tay nghề của ba chú tốt, tất cả các khách quen đều thích ăn. Ba chú còn kể nhiều năm về trước có một đôi chim ri nhỏ, vẫn còn đang là học sinh, rất hay tới quán của ông để ăn. Mỗi tháng bạn nam kia còn trộm đưa tiền cho ba chú để mỗi lần cô gái đi cùng cậu ấy tới ăn thì ba chú sẽ cho nhiều thịt hơn vào bát của cô bé ấy.”
“Ngày trước chú còn cười là ông ấy tự luyến nữa cơ. Nhưng không thể không công nhận rằng tay nghề của ba chú rất tốt, chú không sánh bằng.”
“Đáng tiếc, không thể quay về quá khứ……”
Tôi cứng đờ người ngồi trước bàn, không nghe lọt một câu nào nữa. Cho đến khi ông chủ hoảng loạn gấp gáp hỏi tôi tôi mới hồi thần:
“Ôi cháu gái, sao cháu lại khóc? Là bát sủi cảo này cay quá hả? Chú xin lỗi nhé, đáng ra chú nên cho bớt ớt đi……”
Tôi cầm lấy tờ giấy ăn, đau đớn lau nước mắt đi, lắc đầu nói không sao.
Sau khi từ quán sủi cảo ấy ra ngoài, tôi lại trở về nhà cũ một chuyến.
Căn nhà bên đây đã bị phá đi hết rồi. Trên mặt đất chỉ còn vài tấm gỗ cùng một chút gạch vụn.
Bây giờ nhìn không phân biệt nổi nhà ai với nhà ai nữa rồi.
Tôi ngồi cạnh mảnh phế tích dưới đấy, lấy một chai bia ra sau đó cụng ly với những ngôi sao trên màn trời đêm.
“Hóa ra anh thích em từ sớm như vậy rồi sao? Anh đúng là kẻ lừa đảo, miệng nói một đằng, trong lòng nói một kiểu.”
Tôi uống bia, làm như không phát hiện đôi mắt mình đã đỏ bừng, lau thế nào cũng không hết được nước mắt.
“Lần sau khi gặp nhau, anh mà nói dối thì nhớ nói dối hẳn hoi một chút cho em.”
Men say dần hiện lên, dường như tôi đã trở về 15 năm trước.
14 tuổi, tôi cùng Du Vãn Tinh ngồi trước bàn nhỏ, hai người ăn hai bát hoành thánh nhân thịt nóng hổi, hơi nóng bốc lên như làn sương mù.
Cũng bởi vậy mà tôi không thấy được ánh mắt anh nhìn tôi.
Vài chục năm cuộc đời sau này.
Tôi không còn tìm thấy quán hoành thánh nào như vậy nữa.
Không còn những đêm muộn mà ngôi sao sáng ngồi bên cạnh tôi.
TOÀN VĂN HOÀN