• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần đây cuộc sống của Lăng Khả Nhi rất mệt, rõ ràng nhất là Lãnh Diệc Thần thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt cô biểu lộ cảm giác cậu ta có tồn tại, còn luôn dùng loại ánh mắt [tiểu Thiên là một cô gái hiền lành] nhìn chằm chằm cô.

Dĩ nhiên quan hệ với người ngồi cùng bàn với cô cũng không phải tốt, nhưng Lăng Khả Nhi phát hiện ra một điều kỳ quái là tướng mạo người ngồi cùng bàn với cô càng ngày càng thay đổi.....Tốt lắm, tốt đến nỗi có cảm giác kỳ quái khó có thể nhìn thẳng.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Mạnh Bạch đặt tay trước ngực, nhìn cô cảnh giác “Tôi là một người thuần khiết!”

“Hả?”

“Cho nên tôi với cậu sẽ không xảy ra loại quan hệ không đứng đắn đó!”

“Bệnh thần kinh.” Nhẹ nhàng mắng một câu, Lăng Khả Nhi dời tầm mắt, Mạnh Bạch ngạc nhiên, tiến gần tới nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay cô “Này......”

“Làm gì vậy!”

“......Cậu cảm thấy tôi đẹp trai không?” Mạnh Bạch trợn to hai mắt tràn đầy mong đợi nhìn Lăng Khả Nhi, cô giật mình một cái, như trong tiểu thuyết chính là [bởi vì hoảng sợ, khuôn ngực cao như núi trắng nõn như tuyết khẽ run rẩy.] Mặc dù khoa trương, nhưng mà bây giờ trạng thái của cô thật sự là như vậy.

“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”

“Không, tôi chỉ nghĩ muốn biểu lộ một chút lực hấp dẫn của mình.”

“......Ha ha.”

“......” Mạnh Bạch mím mím môi, cùi chỏ lại một lần nữa đụng vào người cô “Lại nói......Lớp chúng ta có người kia từ lúc nào vậy?” Đưa tay chỉ vị trí ở phía sau, vừa đúng lúc chỗ đó là chỗ của Lãnh Diệc Thần.

Lăng Khả Nhi nhìn sang, vừa đúng lúc Lãnh Diệc Thần đối diện với ánh mắt cô, trả lại một [ánh mắt ôn nhu tựa như nước] “Cậu có thể xem cậu ta là người trong suốt.”

“A, vậy cậu cảm thấy cậu ta đẹp trai hay tôi đẹp trai?” Hôm nay Mạnh Bạch nói cực kỳ nhiều.

“......Tôi có quyền giữ im lặng......”

Một ngày đau khổ trôi qua, Lăng Khả Nhi chậm rãi dọn dẹp đồ đạc, lúc này cái bàn bị một ngón tay sơn màu đỏ gõ một cái “Khả Nhi, cậu có muốn cùng tôi ra ngoài tham gia lễ hội không? Gần đây cậu bận rộn chăm sóc người nhà nhất định rất mệt mỏi.” Ánh mắt La Tử Thanh ôn hòa, trong nháy mắt có thể giết chết hết tất cả nam sinh.

“Tôi......” Lăng Khả Nhi mở miệng chuẩn bị từ chối, hệ thống âm thanh chết tiệt lại vang lên [Cô phải đồng ý tất cả yêu cầu không bình thường của loài người.]

Vì vậy, cô đồng ý.

Ánh mắt La Tử Thanh thoáng qua một tia giễu cợt, lại nhanh chóng bị nụ cười thay thế, đưa tay vỗ đầu Lăng Khả Nhi “Vậy Khả Nhi, tôi đợi cậu ở cổng trường.”

“Uhm.” Mặc dù cô sảng khoái đồng ý, nhưng trong lòng cũng hiểu chuyện có điểm kỳ quặc, cô phải chuẩn bị trước mới có thể đi.

Lúc này Mạnh Bạch lại một lần nữa bu lại, phiền não muốn đẩy cậu ta ra, lại nghe thấy cậu ta mở miệng “La Tử Thanh có chút không bình thường, cậu cẩn thận một chút.”

Ánh mắt nhìn cậu ta đầy kỳ quái, cầm cặp sách đi ra ngoài, đi ngang qua quầy bán đồ ăn vặt cô thuận tay mượn bà chủ một ít ớt bột.

“Khả Nhi, đi nhanh một chút.”

“Chúng ta đi đâu?”

“Ha ha, không cần hỏi chuyện đó, đến lúc đó cậu hưởng thụ là được.” Nụ cười trên mặt đầy mê hoặc, trong bụng lại khinh thường: Lăng Khả Nhi! Kiếp trước mày làm tao khổ sở không chịu nổi; khiến tao mất hết cả tôn nghiêm; khiến tao hèn mọn đến tận xương tủy, vậy đời này, có phải nên đến lượt mày rồi không?

Phong thủy luân chuyển, bộ dáng đáng yêu kia cô ta nhìn lại chính là một miếng pho mát bị mốc, tràn đầy mùi vị khó chịu, mày nói Lãnh Dạ Thương thích nhất là bộ dáng này của mày, vậy anh ấy có còn thích cơ thể đã bị dính bẩn hay không chứ?

Trong lòng cô ta vô cùng chờ trong.

Cô rất rõ tâm tư của La Tử Thanh, im lặng suốt dọc đường đi, rất nhanh đã đến nơi, La Tử Thanh rất thân thiết kéo tay Lăng Khả Nhi, nụ cười trên mặt dịu dàng sáng rỡ.

“Nơi này chỉ có người có thẻ thành viên mới được vào, đúng rồi mình đưa cậu đi thay quần áo trước.”

Dẫn cô vào phòng thay quần áo, nhìn các kiểu trang phục bên trong, Lăng Khả Nhi cảm thấy đây rõ ràng là sớm có mưu đồ, cô lý trí không lên tiếng, tùy ý đổi một chiếc váy màu trắng, không nên hỏi cô tại sao lại là màu trắng, thân là tiểu bạch nên mặc đồ màu trắng! Đây là định luật!

Khi cô thay đồ xong đi ra ngoài thì La Tử Thanh cũng thay xong, so sánh với La Tử Thanh thì cô nhất định là đậu nành: chiều cao của La Tử Thanh đoán chừng một mét bảy mươi, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu đỏ, phô diễn hoàn toàn thân hình mỹ lệ của cô, khuôn mặt tinh xảo, mặt mày như vẽ, Lăng Khả Nhi thiếu chút nữa nhào tới gọi nữ thần!

“Chúng ta đi thôi, Khả Nhi!” Kéo Khả Nhi thấp hơn cô ta một cái đầu, trên mặt nở nụ cười cao quý động lòng người: mặc kệ mày mặc thế nào, mặc kệ mày mặc đồ trắng, chờ lát nữa......chờ lát nữa mày sẽ biến thành một đứa đê tiện bị vạn người đè, thật là vô cùng chờ mong ~ mày bị người ta làm nhục!

Dẫn Lăng Khả Nhi tới căn phòng đã đặt trước, lúc nhìn thấy ba người đàn ông trong phòng cô ta hơi ngẩn người “A, đầu xù tóc dài!”

“A, cái này không phải.....”

“Các người quen nhau.” La Tử Thanh hí mắt cười cười, kéo cô ngồi vào giữa ba người đàn ông.

Tuyệt đối không có chuyện tốt!

“Ha ha ha, lúc trước có gặp một lần, lại nói Thương đối với cô ấy......”

“Câm miệng! Kiệt Tào!” Một người khác ngắt lời anh ta “Không thấy Tử Thanh vẫn còn ở đây sao?”

Đầu xù tóc dài tên Kiệt Tào đó gượng nở nụ cười, im lặng không nói gì mím môi uống rượu.

“Hạ Hiền cậu quá khẩn trương rồi.” Bả vai bị người khác ôm, nhìn lại thì chính là người đàn ông tóc đỏ ngày hôm đó “Người Thương yêu nhất chính là em trai cậu ấy, em nói xem đúng không Tử Thanh?”

Nụ cười trên mặt La Tử Thanh không thay đổi, bàn tay đặt trên đầu gối khẽ nắm chặt “Đậu Bỉ, nói như vậy không tốt lắm đâu, dù sao em cũng là hôn thê của Thương, anh không sợ......”

Lăng Khả Nhi “......” Toát mồ hôi, trêu chọc! Mẹ kiếp bọn họ tên gì? Các người nghiêm túc sao?

Cô thở phào một hơi, bưng ly rượu bên cạnh lên chuẩn bị một hơi uống cạn, vừa đúng lúc đó bốn người không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía cô, Lăng Khả Nhi cảm thấy không ổn, nghiêng đầu nhìn La Tử Thanh bên cạnh......tuyệt đối có âm mưu!!!

“Mọi người có muốn hát hay không?” Lăng Khả Nhi yêu cầu.

“Được được, tôi đi lấy mic.”

Mượn cơ hội này, cô lấy ớt bột rắc vào trong ly rượu trước mặt La Tử Thanh.

“Tử Thanh, cảm ơn cậu đã giúp mình, mình mời cậu một ly.” Cô bưng ly lên, nở nụ cười vô hại.

La Tử Thanh không có phòng bị với cô, lập tức một hơi uống cạn sạch, sắc mặt thay đổi liên tục “Thật.....thật cay!!!”

“Thật cay! Nước, cho em nước!” Khuôn mặt La Tử Thanh cực kỳ đỏ, đôi môi sưng, cô vội vàng cầm cái ly của mình đưa tới, La Tử Thanh không đề phòng, cứ như vậy trúng chiêu của cô.

Sau khi uống xong cô ta thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt lại thay đổi “Hơi nóng......”

“?”

“Thuốc.....sinh ra một đốm lửa......” Giọng nói cũng có chút thay đổi, cô ta hô hấp dần trở nên dồn dập, ánh mắt nhìn Lăng Khả Nhi mê ly “Nhất định đã đến......đến tử cung rồi......”

“Hả?” Nhìn cái ly trong tay mình lại nhìn La Tử Thanh “Này! Cậu làm sao vậy?”

“Xong đời!!! Lan tràn đến tứ chi!” Cả người mềm yếu ngã trên ghế sa lon “A ~ Đốm lửa không có chỗ phát tiết......”

“Tử.....Tử Thanh cậu không sao chứ?” Dù sao Lăng Khả Nhi cũng hơi hốt hoảng, cô thật sự không ngờ La Tử Thanh sẽ bỏ thuốc cho cô uống.

“Khả Nhi......” Đôi mắt đẹp di chuyển, La Tử Thanh si mê cười, đưa tay sờ khuôn mặt bóng loáng của cô “Khả Nhi nhỏ bé......Cậu thật mê người, mình......Mình cảm thấy........muốn.......muốn không khống chế được nữa rồi!”

Lăng Khả Nhi hoảng sợ: nữ thần cậu phải khống chế, cơ thể cậu sao có thể để tôi chà đạp chứ (dường như có gì đó không đúng?)

“Hỏng bét......Ngọn lửa này đã lan đến cổ họng, trong lúc bất chợt......” Ánh mắt càng thêm mê ly, lúc Lăng Khả Nhi cực kỳ cảnh giác, giọng nói La Tử Thanh thay đổi “Trong lúc bất chợt nghĩ muốn hát vang một bài!”

“.........”

Rất đúng lúc, một giai điệu vang lên.

Giống như bị điện giật, La Tử Thanh từ trên ghế sa lon giật mình nhả dậy “Rốt cuộc tôi biết trong sinh mệnh của mình thiếu hụt cái gì?”

“Hả? Này! La Tử Thanh rốt cuộc cậu sao vậy!” Cậu là nữ thần! Cầu xin đừng làm chuyện thần kinh như vậy!

Nhưng Lăng Khả Nhi quá ngây thơ rồi, La Tử Thanh nắm cổ họng cô, gầm nhẹ một tiếng một bên cởi quần áo một bên bắt đầu hát vang......

“Trường Giang có sông Hoàng Hà còn có sông Hắc Long, đàn ông đàn bà còn có kẻ biến thái!

Đi tiêu không rửa tay căn bản không phải người, tùy tiện khạc đờm có thể nhổ trúng ba!

Kẹt xe chen ngang thật quá đáng, hút thuốc lá trong thang máy cẩn thận bất lực!”

Lăng Khả Nhi bị kinh sợ!

Mà ba người bên cạnh ngây người, Lăng Khả Nhi vội quát to “Này! Ba người các anh làm gì vậy! Giúp một tay đi!”

Bốn người kéo La Tử Thanh ra, Lăng Khả Nhi sửa lại quần áo xốc xếch của cô ta “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Đợi đã......!” Hạ Hiền nhìn cái ly trống không trên bàn “Cô ấy uống phải......ly nước của cô?”

Lăng Khả Nhi gật đầu “Đúng vậy, cô ấy giống như ăn phải cái gì đó cứ kêu cay, cho nên tôi đưa nước cho cô ấy uống!” Thật ra là muốn thử La Tử Thanh một chút mà thôi, kết quả thật sự......

“Làm sao có thể......Tôi nhớ rõ ràng tôi bỏ thuốc X!”

“Cái gì?”

“Không, không có gì.” Sắc mặt Hạ Hiền trắng bệch, Kiệt Tào ở bên cạnh kéo tay áo anh ta, ý nói Lăng Khả Nhi đã nghe thấy......

“Tôi vừa mới nhìn lọ thuốc mà chúng ta mua! Chúng ta mua phải thuốc X giả, lòng dạ người bán thuốc hiểm độc hại chết người rồi!”

“..............................”

Cô đột nhiên nghĩ tới mấy tin tức......

[Có người tố cáo uống thuốc X giả bị vô sinh]

[Nếu như bạn sử dụng thuốc X, xin đề phòng thuốc giả]

Lúc này cửa đột nhiên bị mở ra, người đàn ông đi vào lạnh lùng nhìn xung quanh một vòng: Lạnh lùng nhìn lướt qua Lăng Khả Nhi, cuối cùng lại nhìn người phụ nữ mặc quần áo không ngay ngắn......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK