Lạc Dương báo nguy, Lan Lăng Vương Cao Trường Cung nhận lệnh từ Tề Vương Cao Trạm cứu viện Lạc Dương, suất lĩnh năm trăm thiết kỵ bôn ba một ngày một đêm. Vào buổi tối, Trường Cung phân phó hạ trại ngay tại chỗ nghỉ ngơi, chuẩn bị hội sư vào ngày mai ở sơn khẩu Mang Sơn, nhất cử vây viện binh Lạc Dương.
Trên lưng ngựa bôn ba một ngày Tử Dạ cùng Kỳ Lạc run rẩy bò xuống ngựa, bắt ghìm chặt dây cương ròng rã một ngày trong lòng bàn tay để lại một đạo ngấn sâu.
Hai chân Kỳ Lạc đứng trên mặt đất nhịn không được run, đưa tay vuốt vuốt eo, chỉ cảm thấy một mảnh đau nhức, tựa như muốn gãy mất. Kỳ Lạc chắp tay trước ngực thổi thổi tay, nàng chỉ mặc một cái áo thun, kém chút liền bị cóng đến cứng ngắc lại.
Tử Dạ quấn chặt lấy Hồng Bào trên người, bàn chân rơi trên mặt đất, vết thương mặc dù đã cầm máu, thế nhưng cứ đứng trên truyết bùn mùa đông như vậy, chỉ cảm thấy vừa đau lại lạnh, một khắc cũng đứng không nổi. Thân thể trải qua một ngày xóc nảy, đã muốn tan ra thành từng mảnh, muốn bàn chân không lạnh, chỉ có một cái biện pháp, đó là tiếp tục ở trên lưng ngựa. Vừa nghĩ tới xóc nảy trên lưng ngựa, Tử Dạ không khỏi cảm thấy khó chịu, vô ý thức lắc đầu.
"Lạc Tử Dạ, tôi nghĩ cô tốt nhất nên hảo hảo tìm đôi giày mang vào!" Kỳ Lạc nhìn thấy chân nàng đông lạnh đến đỏ bừng, trong lòng sinh ra một chút thương yêu, cúi người trải vạt áo Hồng Bào xuống mặt đất," Cô giẫm lên sẽ dễ chịu hơn."
" Không nghĩ tới cô sẽ còn quan tâm người khác." Tử Dạ mím môi cười một tiếng, bước lên vạt áo, xác thực ấm áp hơn so với trực tiếp giẫm lên trên mặt đất rất nhiều.
"Thật sự là kì quái, tôi cũng không phải động vật máu lạnh, sao lại không quan tâm người khác?" Kỳ Lạc nhịn không được trừng nàng một chút, "Huống hồ, là cô mang tôi tới cái địa phương quỷ quái này, tôi tin tưởng có một ngày, cô cũng sẽ giúp tôi trở về, tôi không bám theo cô thì tôi mãi mãi cũng không trở về được!"
"Ha ha, kỳ quái a, cô cũng không phải lão công của tôi, cô kề cận tôi làm cái gì?" Tử Dạ ranh mãnh cười, duỗi ngón tay ra cuốn sợi tóc của nàng, "Tiểu Lạc Lạc, thành thật khai báo, cô kề cận tôi là rắp tâm muốn làm gì?"
Kỳ Lạc đỏ mặt, gạt tay Tử Dạ ra, "Cô đừng trêu chọc tôi! Lạc Tử Dạ, tôi cảnh cáo cô, đừng có lại mao thủ mao cước* với tôi!"
* mao thủ mao cước: lóng ngóng chân tay
"Mao**?"
**Mao: Lông
Tử Dạ cúi đầu nghiêm túc nhìn nhìn cổ tay của mình, "Tôi cũng không có nhiều lông nhiều như vậy nha!? Nói không chừng lông của cô còn nhiều hơn so với tôi!." Nói xong, Tử Dạ liền cười muốn tới kéo cổ tay Kỳ Lạc.
Kỳ Lạc triệt để cạn lời đối với nữ nhân này, vừa bối rối vừa lui, lại đâm vào một khôi giáp cứng rắn, quay đầu lại đi, chạm mặt với chiếc mặt nạ doạ người kia, khiến Kỳ Lạc kinh ngạc một chút.
"Ta nói ngươi có thể hay không bước đi có chút thanh âm a? Đột nhiên cứ như vậy đứng tại ta..." Giọng Kỳ Lạc đột nhiên ngừng lại, bởi vì chung quanh đã có năm trăm cặp mắt tràn đầy tức giận nhìn mình lom lom.
Trường Cung nhẹ nhàng khoát tay, ra hiệu chúng tướng sĩ tiếp tục nghỉ ngơi, "Bọn ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai nhất cổ tác khí*, xông qua Mang Sơn, chúng ta liền đến Lạc Dương."
* nhất cổ tác khí: thừa thế xông lên
Nói xong, Trường Cung chắp tay nói với Kỳ Lạc, "Ban ngày nhìn thấy thân thủ cô nương xác thực bất phàm, nếu như Trường Cung cứu viện Lạc Dương thành công, tất nhiên sẽ hướng cô nương lĩnh giáo."
"Ngươi đừng nói với ta lời nói nho nhã như vậy có được hay không?" Kỳ Lạc thở dài, "Ta hiện tại cái gì cũng không muốn, chỉ muốn hỏi ngươi một chút, có nhiều y phục hay không, ta lạnh quá a!"
Trường Cung gật đầu cười một tiếng, nói: "Là do Trường Cung thiếu suy nghĩ, ủy khuất hai vị." Nói xong, Trường Cung quay người đi tới bên bạch mã, từ trong túi lấy ra một kiện áo lông bông vải, đưa cho Kỳ Lạc.
Kỳ Lạc vội vàng nhận lấy, mặc vào người, luận lớn nhỏ, cái áo lông bông vải này đúng là hơi lớn hơn một chút, thế nhưng không quá rộng, rốt cục giúp nàng ấm áp hơn, Kỳ Lạc vừa muốn mở miệng nói một tiếng tạ ơn, chỉ thấy Trường Cung đã đi tới cạnh Tử Dạ.
"Ngươi đừng..." Kỳ Lạc vô ý thức muốn đi bảo hộ Tử Dạ, thế nhưng còn chưa nói dứt lời, đã trông thấy Trường Cung bế Tử Dạ lên.
Tử Dạ bị hành động bất thình lình của Trường Cung làm giật nảy mình, "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Cô nương chớ sợ." Trường Cung ôn nhu nói, "Trường Cung không phải đăng đồ lãng tử, cũng không phải là muốn khinh bạc cô nương, chỉ là đất đông cứng thương chân, Trường Cung không muốn cô nương tiếp tục đứng ở đây, miễn cho đả thương hai chân, rơi xuống mầm bệnh gì."
Tử Dạ ngơ ngác nhìn vào đôi mắt sau mặt nạ Trường Cung, xác thực thanh tịnh vô cùng, không mang theo một tia tà niệm. Gương mặt Tử Dạ tựa ở trên ngân giáp Trường Cung, cảm thấy băng lãnh thấu xương, không khỏi run một cái.
Trường Cung nhẹ nhàng cười một tiếng, nói với Kỳ Lạc, "Mời vị cô nương này cùng đến doanh trướng của ta nghỉ ngơi đi."
"Ục ục..." Bụng Tử Dạ đột nhiên đói đến vang lên một tiếng, không khỏi khó xử cúi đầu, "Ta... Ta..."
Trường Cung nhịn không được cười nói: "Ta nghĩ có lẽ là đói bụng." Nói xong, Trường Cung ôm Tử Dạ đi vào doanh trướng trong nháy mắt, nói với phó tướng, "đi nấu ít đồ, để các tướng sĩ ăn no, tối nay giờ Mão, chúng ta nhổ trại xuất phát. Lại chuẩn bị thêm hai phần, cho hai vị cô nương này."
"Dạ!" Phó tướng nhìn thoáng qua Kỳ Lạc, có chút chần chờ.
Trường Cung cười nhạt một tiếng, "Các nàng hai người mặc dù ăn mặc dị thường, nhưng mà dù sao cũng là nữ tử, ta vẫn là ứng phó được."
"Vương gia cẩn thận là được." Phó tướng gật đầu lui xuống.
Đi vào doanh trướng, trong trướng đã có nhóm tiểu binh thổi xong lửa, thoáng một cái doanh trướng tràn đầy ấm áp.
Trường Cung đặt Tử Dạ ở trên giường quân, tay áy náy cười một tiếng, nói: "Trường Cung vừa rồi có chỗ thất lễ, còn xin cô nương thứ lỗi."
"Ha ha, ngươi dạng này mà đã là thất lễ, ở thời hiện đại thật không biết có bao nhiêu người còn thất lễ hơn!" Tử Dạ nhịn không được cười khúc khích, nhìn thân hình Trường Cung thật kỹ, nếu nói gầy yếu, nhưng mới vừa rồi có thể thoáng cái bế nàng lên, thân thể này tuyệt đối không yếu, cho dù hắn so Tử Dạ cao hơn nửa cái đầu, như cùng với những tiểu binh khác mà so sánh, cũng đúng thật là ít đi một phần khôi ngô.
Trường Cung kinh ngạc nhìn Tử Dạ từ trên xuống dưới, sau đó lại liếc mắt nhìn Kỳ Lạc, nói: "Nhìn cách ăn mặc của hai vị cô nương, xác thực không giống nhân sĩ Trung Nguyên, không biết hai vị đến tột cùng đến từ nơi nào?" nói xong, ánh mắt Trường Cung lần nữa rơi xuống nhẫn ngọc đen của Tử Dạ.
"Cái này chúng ta nói không rõ ràng." Tử Dạ đột nhiên ngắt lời, để thu lại lời muốn nói, "Ngươi coi chúng ta là người dị tộc là được rồi!"
"Ha ha." Trường Cung cười cười, bình tĩnh nhìn Tử Dạ, ""Không biết chiếc nhẫn kia của cô nương là..."
"Là do một người đáng ghét tặng!" Tử Dạ nghĩ tới Nghiêm Phong liền không nhịn được một trận buồn nôn, đưa tay lau môi, "Đeo lên xong, thì không tháo xuống được, ta còn đang thấy phiền đây!"
Trường Cung nhìn thấy Tử Dạ, khóe môi bĩu một cái, ý cười khó thấy, "Có lẽ, trong cõi u minh đã chú định điều gì, nếu là thiên ý, cô nương cũng không cần phiền lòng."
"Người có phải biết được điều gì hay không?" Kỳ Lạc bén nhạy hỏi, "Ngươi chẳng lẽ biết lai lịch chiếc nhẫn này? Ngươi mau nói cho chúng ta biết, ở lại nơi này chờ thêm một này nữa ta cũng không chịu nổi! Vừa dã man, lại còn tẻ nhạt!"
Trường Cung khẽ gật đầu, nói: "Lai lịch chiếc nhẫn này, ta xác thực có biết một chút. Bất quá, đến đâu thì hay đến đó, hai vị có thể yên tâm, tạm thời Trường Cung còn có thể bảo đảm bình yên cho hai vị, nếu trận chiến này ta thắng, ta sẽ tìm một cơ hội hảo hảo nói với nhị vị sự tồn tại của chiếc nhẫn này."
"Tạm thời?" Kỳ Lạc không khỏi hỏi ngược lại hít một hơi chờ đợi, "Ta biết người cổ đại các ngươi đả chiến đều là động một chút lại chết mấy vạn người, ngươi chỉ dẫn theo năm trăm người, làm sao mà thắng?"
Trường Cung chắp tay lỗi lạc sau lưng mà đứng, thản nhiên nói: "Ta nói có thể thắng, liền có thể thắng."
"Ồ?" Tử Dạ tràn đầy hăng hái nhìn Trường Cung, càng ngày càng hiếu kỳ khuôn mặt dưới lớp mặt nạ kia đến tột cùng trông như thế nào?
Trường Cung gật đầu, nhìn nàng thật sâu, nói: "Cô nương không tin?"
Tử Dạ ngẩng mặt, "Không tin."
"Ha ha, kỳ thật ta cũng không tin." Trường Cung lên tiếng cười một tiếng, "Chỉ là, sau khi gặp ngươi, ta nhất định sẽ thắng."
"Có ý tứ gì?" Tử Dạ lơ ngơ.
Trường Cung chỉ là lắc đầu, "Chờ ta thắng rồi hãy nói." Nói xong, Trường Cung cười khom người xuống, bắt được lòng bàn chân của nàng, cẩn thận xem vết thương của nàng.
Tử Dạ chỉ cảm thấy tâm ấm áp, âm thầm cười trộm với dạng ôn nhu này của nam tử cổ đại. Ngơ ngác nhìn hình dáng cằm Trường Cung, da kia giống như tuyết đầu mùa, không giống nam tử cổ đồng chi sắc chút nào, sự nghi ngờ kia trong lòng thăng lên lần nữa, ngươi đến tột cùng là nàng? Hay là hắn đây?
Tử Dạ nhịn không được vươn tay ra, muốn nắm chặt dây buộc lộ ra bên ngoài nón trụ, lại bị tay ấm áp của hắn đột nhiên bắt được, vừa định tìm từ giải thích —— Trường Cung tràn đầy thâm ý cười cười, nói: "Cuối cùng sẽ nhìn thấy, cô nương làm gì gấp gáp vậy?" Nói xong, Trường Cung đứng lên, đi tới bên người Kỳ Lạc.
"Ngươi muốn làm gì?" Kỳ Lạc cảnh giác nhìn hắn chằm chằm.
Trường Cung lắc đầu cười một tiếng, đưa tay sờ vào túi áo bên trong áo lông bông vải trên người Kỳ Lạc, lấy ra một đôi giày thiêu hoa sen tử sắc.
Kỳ Lạc hoàn toàn không biết vị tướng quân cổ đại đến tột cùng muốn làm cái gì, chỉ là âm thầm thở gấp, tiến lại gần Tử Dạ, cẩn thận chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Trường Cung.
Trường Cung cúi người, mang đôi giày thiêu hoa sen tử sắc lên chân Tử Dạ, giày có hơi nhỏ chút, Tử Dạ chỉ có thể miễn cưỡng mang mà thôi, thế nhưng so với chân trần đứng dưới lớp tuyết đông cứng vẫn tốt hơn nhiều.
"Ngươi tại sao lại có một đôi giày nữ nhân?" Tử Dạ nhìn kỹ mắt Trường Cung, muốn từ trong mắt của hắn đọc được điều gì đó.
Trường Cung nhẹ nhàng thở dài, nói: "Này giày là di vật vong mẫu lưu lại, ngày thường ta đều mang theo trên người, khi tưởng niệm liền lấy ra xem." Nói xong, Trường Cung ngước mắt nhìn Tử Dạ, "Hôm nay lấy ra cho cô nương dùng, chỉ là tạm thời, mong cô nương lưu tâm, xin đừng làm mất."
Tử Dạ gật gật đầu, "Yên tâm, ta sẽ không làm mất."
Trường Cung gật đầu cười một tiếng, nhìn Kỳ Lạc một chút, "Hai vị cô nương ở chỗ này an tâm nghỉ ngơi đi, Trường Cung đi ra." Nói xong, Trường Cung vén mành lều, đi ra ngoài.
" Người cổ đại Kỳ quái!" Kỳ Lạc nhịn không được mở miệng.
"Hắn không phải kỳ quái, mà là trên người có rất nhiều bí mật." Tử Dạ cúi đầu nhìn đôi giày trên chân, lại nhìn nhẫn ngọc đen trên ngón tay một chút, "Tôi cảm thấy, trong cõi u minh có nhiều thứ tựa hồ nhất định là tốt." Nói xong, Tử Dạ nhìn Kỳ Lạc, "Tiểu Lạc Lạc, nếu ngươi là vương gia, ngươi sẽ đối với người xa lạ ngay cả danh tự cũng không hỏi, mang di vật của mụ mụ đã khuất ra tặng cho người đó không?"
"Chắc chắn sẽ không!" Kỳ Lạc trừng Tử Dạ một chút, "Cho nên ta mới nói hắn là một quái nhân! Vô sự mà ân cần! Nhất định có vấn đề!"
"Tiểu Lạc Lạc." Tử Dạ đột nhiên hô Kỳ Lạc một tiếng, yên lặng nhìn nàng.
"Thế nào?" Kỳ Lạc kỳ quái nhìn Tử Dạ một chút, lại đưa tay lên sờ mặt mình, "Trên mặt tôi có cái gì hả?"
Tử Dạ đột nhiên cười một tiếng, "Tôi đột nhiên muốn làm một chuyện, cô qua đây đi."