Chưởng quầy Ly nghe thấy tiếng vang đi ra nhìn, thấy Bạch Nham nằm dưới nước quẫy đạp lung tung.
“Ai, lão đạo chết tiệt! Thật không để người ta được yên mà.” Chưởng quầy Ly vừa hùng hùng hổ hổ mắng mỏ, vừa ngồi xổm xuống đưa tay túm lấy cổ áo Bạch Nham kéo hắn lên bờ.
“Này! Lão đạo, ngươi mượn rượu phát điên à!” Chưởng quầy Ly thấy hắn còn mơ mơ màng màng, đúng là thời cơ tốt để phát giận bắt nạt hắn, vì thế nâng tay cho Bạch Nham một cái tát.
Bạch Nham đau quá gào lên:“A a a, sao nàng lại đánh ta?!”
“Biết đau là tỉnh rồi đúng không?”
Chưởng quầy Ly đứng dậy định đi, mới nâng chân lên lại phát hiện Bạch Nham đang vươn tay giữ làn váy nàng lại, nắm rất chặt, miệng còn nói:“Nàng là hổ cái à? Sao mà hung dữ thế? Rất đau đấy.”
“Hừ, còn không buông tay? Muốn ăn đòn đúng không?” Chưởng quầy Ly kéo kéo váy, Bạch Nham vẫn không buông, không chỉ không buông mà cả người hắn còn vịn vào váy nàng bò lên bờ, tay ôm lấy cẳng chân chưởng quầy Ly.
“Đạo sĩ thối! Tên chết tiệt! Mau buông tay ra!”
“Nàng ngồi cùng ta một lát.” Không biết Bạch Nham mượn rượu giả điên, hay mượn rượu làm càn, lại dám bắt đầu đùa giỡn vô lại.
Chưởng quầy Ly bất đắc dĩ phải ngồi xuống, nhất quyết hất tay Bạch Nham ra, nói:“Ngươi đủ chưa, đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”
Bạch Nham nằm ngửa mặt lên trời, một chân còn ngâm trong nước, hắn cũng mơ hồ, trong miệng mơ mơ màng màng nói cái gì:“Nàng rất xinh đẹp, tròn tròn, nhà tuy rằng không giàu có, nhưng có cha mẹ yêu thương, kiếp này nàng sẽ hạnh phúc đúng không?”
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?”
“Vì sao kiếp nào nàng cũng không hạnh phúc?” Bạch Nham nhìn chưởng quầy Ly hỏi, lại hơi nghẹn ngào .
“Hừ, đó là số mệnh của nàng ta, là khổ là ngọt là vui hay buồn đều là của nàng ta mắc mớ gì tới ngươi, là chính ngươi cố sống cố chết muốn đi nhìn bất hạnh của nàng ta, sau đó lại đau lòng khổ sở vì nàng ta. Kết quả còn lôi kéo ta và Tiểu Tuyền chịu tội cùng.”
“Hung dữ …… Nàng không thể nói một câu dễ nghe để an ủi ta sao?”
“An ủi ngươi làm cái gì? Ngươi ngại mình chưa đủ điên à? Cái gì nên nói, có thể nói, ta đã nói hết rồi.”
“Đúng vậy, là tự ta không nghe thôi……”
Chưởng quầy Ly nhìn Bạch Nham, lặng lẽ thở dài, dịu giọng nói:“Ngươi cứ khăng khăng một mực như thế…… Ắt bị trời phạt.”
“Ừm……” Bạch Nham nhắm mắt lại, giống như đang ngủ. Chưởng quầy Ly lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, chậm rãi đứng dậy rời đi, chưa đi vài bước lại quay đầu nhìn hắn một cái.
Nếu có thể hôn mê bất tỉnh, có lẽ cũng không tệ.
Chưởng quầy Ly chuẩn bị về phòng, đi được vài bước nhìn thấy Đỗ Tuyền đứng ở hành lang phía xa.
“Sao không về phòng mà ngồi?”
Đỗ Tuyền nhìn Bạch Nham, hỏi:“Chưởng quầy, lão đạo làm sao vậy?”
“Uống rượu, mượn rượu làm càn.” Chưởng quầy Ly lại liếc một cái, đáy lòng trống rỗng, nói,“Về phòng đi. Không cần quan tâm đến hắn.”
“À,” Đỗ Tuyền lên tiếng, chưởng quầy Ly xoay người định đi, lại bị Đỗ Tuyền gọi lại,“Chưởng quầy, chuyện Lâm phủ, chúng ta mặc kệ à?”
Chưởng quầy Ly nói:“Bây giờ còn chưa phải lúc nhúng tay vào. Sáng ngày mai ngươi đi hỏi thăm mấy năm gần đây trong thành này có xảy ra chuyện lạ tương tự không, tất cả đều phải hỏi cho rõ ràng.”
“Vâng.”
—♥—
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Tuyền ra ngoài hỏi thăm tin tức, đến gần giữa trưa mới về tới cửa hàng.
Còn chưa tới cửa hàng, xa xa ở đầu đường đã nhìn thấy có rất nhiều người đứng trước cửa tiệm quan tài, không chỉ đứng kín cửa mà còn chiếm hơn nửa con phố. Kỳ lạ, giữa ban ngày, thái bình thế này, chẳng lẽ qua một đêm đã chết hơn mười người? Sao nhiều người muốn mua quan tài như vậy?
“Tránh ra, nhường đường nhường đường nào, cho qua nào cho qua nào!” Đỗ Tuyền mất rất nhiều sức mới chen được vào trong, nhìn đám người chen lấn đứng ngoài cửa hết nhìn đông lại nhìn tây, nhưng trong cửa hàng lại trống không.
Đỗ Tuyền túm một tiểu nhị tới hỏi:“Những người này bị làm sao thế?”
“Ôi, ai biết, sáng sớm đã lục tục vây quanh, nghe nói là tới xem chưởng quầy Ly nhà chúng ta.”
“Hả?” Đỗ Tuyền há hốc miệng, nửa ngày cũng không khép lại được, lại hỏi,“Xem chưởng quầy Ly làm gì?”
Một tiểu nhị khác từ trong nội đường đi ra, va vào bên người Đỗ Tuyền, tám chuyện nói:“Tiểu Tuyền ca, huynh không nghe nói sao? Trong thành đều truyền nhau nói rằng chưởng quầy Ly nhà chúng ta là mỹ nhân như thiên tiên, có dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn, tư thế tuyệt thế khuynh quốc……”
“Ngừng ngừng ngừng, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Ai, lúc mới gặp chưởng quầy Ly, chúng ta còn không khép nổi miệng, tròng mắt cũng sắp rơi ra rồi. Ta thấy, trên đời này thật đúng là không có cô gái nào đẹp hơn chưởng quầy Ly.”
Đỗ Tuyền nâng tay cho tiểu nhị kia một phát, trách mắng:“Ngươi không muốn ở đây làm nữa à? Nói hươu nói vượn!”
Tiểu nhị ôm đầu, oán giận nói:“Ta nói bậy lúc nào! Nếu ta nói bậy, sao lại có nhiều người trông mong ở cửa đợi cả nửa ngày chỉ vì muốn nhìn thấy chưởng quầy Ly như vậy chứ?!”
“Nhất định là do các ngươi lắm mồm lắm miệng không biết giữ ý để người ta nói lung tung!” Dáng vẻ Đỗ Tuyền răn dạy người ta không hề giống một thiếu niên mới mười mấy tuổi.
Hai tiểu nhị vội vàng phủ nhận nói:“Ai ai, chúng ta đâu dám ở bên ngoài nói lung tung nói, bọn họ đều là nghe người khác nói. Hình như là hai ngày trước chưởng quầy Ly và sư phụ Bạch Nham đến Lâm phủ, người qua đường nhìn thấy, từ đó liền truyền nhau.”
Đỗ Tuyền nghĩ lại thấy lời tiểu nhị cũng có lý. Lúc tuyển thợ, chưởng quầy Ly đã hạ chú ở trên người bọn họ, những chuyện liên quan đến chưởng quầy Ly bọn họ sẽ không hé răng một chữ, lại càng không có ý nghĩ không an phận với nàng. Nhưng tiểu nhị trong tiệm còn dễ ứng phó, còn dân chúng trong thành người này truyền người kia, vậy phải làm sao bây giờ?
Đúng lúc này, Bạch Nham cũng đến, nhìn thấy cảnh này hắn cũng choáng váng, vội hỏi Đỗ Tuyền:“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Đỗ Tuyền thở dài kể lại mọi chuyện cho Bạch Nham. Bạch Nham cười buồn một lúc, mới nói:“Thôi thôi, cứ để bọn họ đứng đấy, ta thấy hôm nay không nhìn thấy chưởng quầy Ly thì bọn họ sẽ không từ bỏ đâu .”
“Vậy khi nào chưởng quầy đến?”
“Nàng nói muốn ngủ thêm một lát, ta nghĩ chưa đến giờ Mùi (từ 13 giờ đến 15 giờ) thì chưa đến đâu.”
Cả đám người trong tiệm lẫn ngoài tiệm quả nhiên phải đợi đến giờ Mùi mới nhìn thấy bóng dáng chưởng quầy Ly.
Mọi người trên đường thấy chưởng quầy Ly đến, đều tự giác ào ào dạt sang hai bên nhường đường, si mê nhìn nàng, thật giống như nhìn thấy thiên tiên hạ phàm.
Chưởng quầy Ly chau mày, nhìn nhìn bốn phía, chẳng lẽ đàn ông toàn thành đều đến đây à? Lần này nhìn qua có phần giống hoàng đế xuất hành.
Vào trong tiệm, chưởng quầy Ly đi thẳng vào nội đường, không thèm để ý tới đám người rục rịch ngoài tiệm.
Bạch Nham đang uống trà thấy chưởng quầy Ly đến, cười rộ lên:“Rốt cục cũng đến rồi.”
“Bên ngoài sao nhiều người thế?”
“Ai, sớm nói nàng hãy khiêm tốn một chút thì nàng không nghe, bây giờ thì trêu hoa ghẹo nguyệt rồi.”
“Đừng có châm chọc!” Chưởng quầy Ly vừa rót chén trà, còn chưa kịp ngồi xuống uống ngụm nào thì một tiểu nhị đột nhiên lao vào.
“Chưởng quầy, chưởng quầy, không tốt !”
“Sao lại hốt ha hốt hoảng vậy! Xảy ra chuyện gì à?”
“Vâng vâng, là Bùi thiếu gia dẫn người đến! Còn mang đến không ít lễ vật, ngồi trong tiệm nói là muốn gặp người, Tiểu Tuyền đang ngăn đón hắn.”
“Bùi thiếu gia nào? Bổn tiểu thư không gặp!”
“Ôi ôi, chưởng quầy ơi, người không biết thôi, Bùi Đông Vũ – Bùi thiếu gia này là kẻ hung hăng, vô lý nhất cái thành này! Hắn cực kỳ háo sắc, ỷ vào nhà mình có gia nghiệp lớn, chuyện gì cũng dám làm.”
“Gia nghiệp lớn? Lớn bao nhiêu?”
“Chưởng quầy, bây giờ không phải lúc rảnh rỗi để nói tỉ mỉ, người mau ra ngoài đi. Nếu người không đi, không khéo Bùi thiếu gia phá tiệm chúng ta mất.”
Bạch Nham ngồi bên vô tâm vô phế cười ha hả, lại còn châm dầu vào lửa chưởng quầy Ly.
“Lão đạo, ngươi cứ cười đi, nhưng đừng cười đến lạc giọng, không ai cứu được ngươi đâu!”
Dứt lời, chưởng quầy Ly nhanh chóng ra khỏi nội đường, đi gặp cái tên Bùi thiếu gia kia.
Trong điếm, Bùi thiếu gia bắt chéo chân, khoan thai ngồi trên ghế, gã sai vặt bên người ra sức quạt cho hắn. Đỗ Tuyền đã tức đến mức dậm chân, giận dữ nói:“ Chưởng quầy nhà ta là người làm ăn đứng đắn, ngươi đừng vội khinh người quá đáng!”
“Tiểu Tuyền, sao lại ăn nói với khách như vậy?” Lúc chưởng quầy Ly đi ra đã thay đổi một bộ mặt tươi cười, gằn từng tiếng mềm mại chậm khẽ, khiến tất cả mọi người nhìn đến choáng váng.
Đỗ Tuyền cố gắng áp chế tức giận, lùi đến bên người chưởng quầy Ly, ghé vào bên tai nàng nói:“Chưởng quầy Ly, tên không biết sống chết này vọng tưởng lấy cô về làm thiếp!”
Chưởng quầy Ly cười khẽ, lắc lắc đầu với Đỗ Tuyền, nói nhỏ :“Nếu hắn không biết sống chết, vậy để hắn chết luôn cũng thế.”
Đỗ Tuyền nghe vậy lập tức trợn tròn mắt, lắc đầu như trống bỏi:“Chưởng quầy ……”
Không đợi Đỗ Tuyền nói thêm, chưởng quầy Ly đã đi tới trước mặt Bùi Đông Vũ. Lúc Bùi Đông Vũ thấy chưởng quầy Ly đến đã không ngồi yên nổi rồi, hắn vội đứng lên sững sờ nhìn chằm chằm chưởng quầy Ly, hơn nửa ngày cũng chưa hoàn hồn.
“Bùi thiếu gia lần này đến tiểu quán là muốn mua quan tài sao? Không biết là cho ai dùng?” Chưởng quầy Ly mỉm cười hỏi.
Chưởng quầy Ly khi không cười đã kiều diễm thoát tục, mà giờ phút này cười lên quả thật là thiên kiều bá mị. Hồn Bùi Đông Vũ toàn bộ đã bị chưởng quầy Ly câu đi rồi.
Sửng sốt một hồi lâu, Bùi Đông Vũ mới thở nổi, tiến lên phía trước hai bước, áp sát vào chưởng quầy Ly, cười nói:“Chưởng quầy Ly quả nhiên là xinh đẹp vô song, dung mạo này cho dù là tiên tử dao trì cũng không bằng một phần vạn.”
Chưởng quầy Ly khẽ cười nói:“Thì ra Bùi thiếu gia đã từng gặp tiên tử dao trì.”
Những người khác nghe thấy chưởng quầy Ly châm chọc Bùi Đông Vũ cũng muốn cười, nhưng e ngại thế lực Bùi gia quá lớn không dám đắc tội, chỉ có thể nghẹn không dám cười ra tiếng.
Bùi Đông Vũ lại như thể nghe thấy chưởng quầy Ly khen hắn, chẳng những không ngại, còn rất vui vẻ, nói:“Cái miệng nhỏ nhắn của chưởng quầy Ly thật là lợi hại, bổn thiếu gia thích. Hôm nay vì chưởng quầy Ly chuẩn bị chút lễ mọn, xin chưởng quầy Ly nhận lấy. Ngày mai, ta sẽ cho bà mối đến quý phủ cầu hôn, chưởng quầy Ly muốn sính lễ gì cứ việc nói, dù là sao trên trời, trân châu dưới Long cung, bổn thiếu gia đều có thể cho đưa tới cho nàng.”
Chưởng quầy Ly không khỏi buồn cười, người này thật đúng là biết khoe khoang.
“Ta nghĩ có phải Bùi thiếu gia hiểu lầm cái gì rồi không? Tiểu nữ không thể gả cho ngài.”
“Vì sao không thể?” Bùi Đông Vũ nói,“Chẳng lẽ nàng thật sự đã gả cho người khác rồi sao? Gả cho người khác cũng không sao, bảo hắn bỏ vợ, ta lại lấy cũng được!”
Nói đơn giản nhỉ. Bùi gia rốt cuộc có lai lịch gì mà có thể khiến Bùi Đông Vũ nói những lời nhảm nhí này một cách hiển nhiên như vậy?!
Bùi Đông Vũ nói xong liền cầm lấy tay chưởng quầy Ly. Chưởng quầy Ly trong lòng giận dữ, suýt chút nữa đã phát tác, đúng lúc đó có một người từ trong nội đường đi ra, nói:“Xin bùi công tử buông nương tử ta ra.”