Mục lục
Vợ tôi là fan hâm mộ não tàn - Thịnh Kiều, Hoắc Hi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngón tay Thịnh Kiều run lên một chút, ngẩng phắt đầu nhìn cô ta trừng trừng.

Cao Mĩ Linh vẫn tươi cười, thu lại di động, ngã người về sau: "Đừng nhìn tôi như vậy. Lúc trước nếu không phải nhờ tôi bỏ ra ba trăm vạn cứu cô về từ trong tay bọn cho vay nặng lãi, những hình chụp này đã sớm rãi đầy trên mạng rồi. Cô muốn trách, chỉ có thể trách người cha mê bài bạc của cô"

Cô cắn chặt răng, tận lực duy trì bình tĩnh.

Cao Mĩ Linh còn tiếp tục: " Đúng, bản hợp đồng này là bất bình đẳng, nhưng mà ban đầu nếu có hợp đồng này, không có tôi, cô cùng với người mẹ tàn tật của mình đã sớm đi theo người cha bài bạc của cô rồi. Hai vạn nhân dân tệ là ít sao? Không ít a, cô nhìn mà xem bên ngoài xã hội hiện nay, có bao nhiêu người lao động đi làm đến chết đi sống lại, cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy a."

Cô ta nâng lên tách trà uống một ngụm, thở dài: "Là tôi cho cô cuộc sống có công việc ổn định lương cao, giúp cô thoát khỏi ác mộng quá khứ và bóng ma tâm lý, Tiểu Kiều, cô hẳn là nên cảm ơn tôi a. Cô không cần suốt ngày đi so đo với những nghệ sĩ khác trong vòng, cô lấy cái gì để so cùng người ta? Cô không xuất thân, không học thức, ngay cả chỉ số IQ cũng không có, xây dựng cho cô hình tượng công chúa ngốc, bạch, ngọt, cô lại có thể diễn thành một người lập dị không có giáo dục. Trừ bỏ khuôn mặt này, cô còn có cái gì a?"

Thịnh Kiều yên lặng ngồi trên sô pha, toàn thân đều phát run.

Cao Mĩ Linh uống cạn tách trà, nói hết, lại đem túi giấy đựng hai vạn nhân dân tệ lần nữa ném vào lòng Thịnh Kiều, "Nghe chị Cao nói một câu, trước kia như thế nào, bây giờ vẫn như vậy. Ngoan ngoãn nghe lời, đừng nghĩ thoát." Đây như là câu trấn an, vừa đánh một gậy vừa cho một viên đường, "Nhìn cô sống cũng không dễ dàng, như vầy đi, tháng sau tôi sẽ giúp cô xin tăng lương, một tháng ba vạn, rất tốt."

Thịnh Kiều siết chặt nắm tay, gắt gao nhìn túi giấy đựng tiền trong lòng.

Cao Mĩ Linh vẫy tay với cô, cầm túi xách đi đến cửa, đột nhiên nhớ ra cái gì liền xoay người lại cười cười nói: "Đúng rôi, kịch bản phim đam mỹ kia, thời gian tiến tổ tôi đã giúp cô đổi lên sáng mai. Thấy chị Cao đối với cô có tốt không? Buổi chiều hôm nay, cô nghỉ ngơi cho tốt một chút, điều chỉnh lại tâm tính, sáng mai tôi để Phương Bạch qua đón cô."

Ý cười trong mắt cô ta dần rút đi, lại biến thành một Cao Mĩ Linh cường thế: "Thịnh Kiều, người không biết nghe lời, không có kết quả tốt đẹp đâu."

Cửa nhà phanh một tiếng đóng lại.

Trong phòng khôi phục sự yên tĩnh, chỉ có Thịnh Kiều đang kịch liệt thở dốc, một tiếng lại một tiếng.

Thật lâu sau, cô vỗ vỗ mặt mình, mắt nhắm lại: "Kiều Kiều, không có việc gì đâu. Bình tĩnh, bình tĩnh mới có thể tìm ra được cách giải quyết. Nhất định phải bình tĩnh, không có việc gì cả."

Cô mở mắt ra, cầm lấy di động nãy giờ vẫn để ở một bên, ấn nút tắt ghi âm, lưu kỹ file ghi âm, lại đem file này lưu tại mấy hòm thư khác nhau, làm xong tất cả, đi đến máy lọc nước bên cạnh, uống hết năm chén nước.

Cô ngẩn ngơ một lát, mới đi về phòng trang điểm.

Đứng đối diện với tấm kính phản chiếu hình ảnh toàn thân là một cô gái có gương mặt nhợt nhạt. Tóc dài xoăn nhẹ xõa ra trước ngực, khuôn mặt này, cô từng rất ghét.

Cô cúi đầu, khom người, thật sâu cúi chào ba cái.

"Thịnh Kiều, thực sự xin lỗi."

Là tôi trước kia chưa rõ chân tướng sự việc đã tùy ý công kích, cào bàn phím vô tội vạ gây tổn thương cho cô, và vì những lời vu khống khiến trên mạng lan tràn người ghét.

Tôi không biết cô vì sao lại biến mất, có lẽ bởi vì cô không còn chịu đựng được ác ý mà mọi người đối với mình. Mà tôi, cũng là một trong những hung thủ đó.

Tôi sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện rắc rối, tôi sẽ để ánh sáng chiếu rọi lên sinh mệnh tăm tối của cô.

Cô xoay người đi ra ngoài, lấy di động ấn gọi một số điện thoại. Tiếng vang thật lâu mới có người tiếp, cô hít sâu một hơi: "Kiều Vũ, tôi muốn gặp anh."

Đầu điện thoại bên kia không hiểu chuyện gì: "Cô là ai?"

"Tôi có một số vấn đề pháp luật muốn anh tư vấn, hẹn thời gian gặp mặt đi."

"Ngượng ngùng, tôi gần đây trong tay có mấy án tử, thời gian tương đối cấp bách. Như vầy đi, tôi sắp xếp cho một đồng nghiệp gặp mặt trước..."

"Không được! Tôi chỉ muốn cùng anh nói chuyện! Kiều Vũ, tôi thật sự cần sự giúp đỡ của anh, trừ anh ra, ai tôi cũng không tin tưởng."

Bên kia đầu dây trầm mặt một lát, cuối cùng bất đắt dĩ nói: "Được rồi, tám giờ tối, ở..."

"Ở Tịnh Phong thủy tạ! Tôi ở nơi đó chờ anh."

Tịch Phong Thủy Tạ cách Kiều gia rất gần, đây là quán trà yêu thích mà Kiều gia thường lui tới, tính riêng tư và phong cảnh ở đây rất tốt. Kiều Vũ có chút ngỡ ngàng nhìn điện thoại: "Được rồi, buổi tối gặp."

Thịnh Kiều cúp máy, nhẹ nhàng thở ra.

Ngồi ở sô pha một lúc, như nhớ tới chuyện gì, cô ấn mở danh bạ điện thoại, tìm thấy một số điện thoại lưu tên là "Mẹ", bấm gọi.

Điện thoại được bắt rất nhanh, trong loa truyền tới giọng nói vui vẻ của phụ nữ: "Kiều Kiều a."

Nước mắt Thịnh Kiều thoáng cái rơi xuống.

Là ký ức của cơ thể này sao?

Cô hít mũi, "Mẹ, gần đây mẹ có khỏe không?"

"Mẹ khỏe mẹ khỏe, con không cần lo lắng cho mẹ, dạo này thơi tiết trở lạnh nên có rất nhiều người đến mua lót giày, làm ăn rất tốt. Kiều Kiều a, con đừng gửi tiền cho mẹ nữa, mẹ đủ tiền xài rồi, con giữu lại coi mua đồ dùng và quần áo đẹp mà mặc. Mẹ nhìn thấy con trong bộ phim phát sóng gần đây, thật gầy. Đừng nhịn ăn a."

"Mẹ, đó đều là phim của năm trước quay."

Người phụ nữ đầu bên kia điện thoại nói liên miên cằn nhằn không dứt, người làm mẹ trên đời này đều giống nhau, đều quan tâm tới con gái của mình. Cúp điện thoại, Thịnh Kiều suy nghĩ nên tìm thời gian để về nhà gặp mẹ.

Cô lướt qua danh bạ điện thoại lần nữa, thấy một vài cái tên quen thuộc trong giới giải trí, đại khái biết vòng bạn bè của nguyên chủ. Nhưng nguyên chủ dường như không có bạn bè thân thiết trong giới, vẫn luôn độc lai độc vãng.
* Độc lai độc vãng: cô đơn một mình.

Thịnh Kiều đăng nhập vào Weibo của mình, mới nhất là nửa tháng trước nguyên chủ đăng tấm ảnh tự chụp. Bình luận bên dưới rất nhiều, một nửa thủy quân, một nửa aiti-fan.

Cô lướt lướt, nhìn thấy những từ ngữ hạ nhục, thở dài thật sâu. Nghĩ nghĩ, phát một bài đăng Weibo: Tiểu Kiều, phải cố gắng trở nên mạnh mẽ."

Rất nhanh có bình luận phản hồi:

- Lại tạo scandal phải không? Tiểu Kiều của ta đúng là sâu bọ.

- Ngay cả người nổi tiếng nhất cũng muốn cọ nhiệt, không cứu được.

- Bản thân không biết tự lượng sức? Còn biến cường, biến cmm đi.

....

Thịnh Kiều đăng xuất khỏi tài khoản.

Cô lại tìm kiếm trang fanclup của mình, trừ bỏ cái tên "Hội những người hâm mộ Thịnh Kiều" thì không có cái gì khác, fan hâm mộ ít lại càng ít, nhấp vào "Thịnh Kiều võng đầu tổ" thì thấy, bài chuyển tiếp Weibo mới nhất có lượt xem đếm trên đầu ngón tay.
* Đoạn này thực sự không hiểu cho lắm, bác nào biết có thể góp ý mình chỉnh sửa nhé T.T

Weibo có số liệu tốt hơn thế, chuyển tiếp lại lại có số liệu khó coi như vậy.

Thịnh Kiều gọi cho Phương Bạch: "Tiểu Bạch, trang Fanclup của tôi do ai quản lý? Tôi muốn nhờ người quản lý fanclup hỗ trợ một chút."

Phương Bạch: "Là tôi."

Thịnh Kiều: "....." Cô không nói nên lời, "Là như vầy, cậu đem tài khoản và mật khẩu fanclup gửi qua đây, về sau sẽ do tôi quản lý, cậu không cần phải xen vào."

Phương Bạch: "???"

Chính mình làm hội trưởng quản lý fanclup?

Không mất nhiều thời gian để Thịnh Kiều nhận được tài khoản và mật khẩu trang fanclup của mình.

Sau khi đăng nhập, cô chuyển tiếp lại bài đăng Weibo lúc nãy mình vừa phát: Thời gian sẽ chứng minh tất cả, chúng tôi cùng chờ bạn trưởng thành.

Cô trở lại phòng ngủ mở máy tính, tải về rất nhiều phần mềm làm bản vẽ thiết kế khác nhau, làm ra bảng ghi một số điều cơ bản để chiêu mộ người hâm mộ. Sau khi chỉnh sửa hình ảnh, liền đăng lên trang fanclup chính thức, kèm theo dòng chữ: Để hưởng ứng lời kêu gọi Tiểu Kiều ta trở nên mạnh mẽ hơn, hội chiêu mộ fan hâm mộ Tiểu Kiều, vui lòng đọc kỹ hình ảnh bên dưới a.

Cô muốn tuyển những người hâm mộ thực sự yêu thích Thịnh Kiều, bắt đầu từ giờ đem con số này từng chút một nâng lên.

Hiện tại, cô đăng ký các tài khoản trên các app khác nhau, ID đều tên là: Tiểu Kiều phải cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn.

Phía trang chủ nhanh chóng thông báo có người muốn xin vào.

Cô mở máy tính, tán gẫu từng người một. Là anti-fan trước kia của nguyên thân, cô đối với Thịnh Kiều có hiểu biết tương đối như một fan hâm mộ.

Chat riêng từng người một lúc lâu, fan chân chính của Thịnh Kiều không có mấy người, cô trái lại tìm ra được không ít fan của Hoắc Hi.

Thật là đen mà!

Bận rộn đến giữa trưa, cuối cùng thông qua xét duyệt đoàn hội cũng chỉ có chín người.

Thảm thật thảm mà...

Bất quá có còn hơn không có, Thịnh Kiều xốc lại tinh thần, phát ra một bài trong hội: "Xin chào mọi người, tôi là tân hội trưởng hậu viện chính thức của Thịnh Kiều, từ hôm nay trở đi, tôi cùng mọi người sẽ làm việc với nhau vì Kiều Kiều trở nên tốt hơn mà cố gắng. Các tài khoản thông báo chính thức, phản hắc, võng đầu tổ đều đã được thu lại, hội sẽ dựa vào từng tình huống riêng mà giao cho mọi người. Mọi người đều là do tôi tự mình lựa chọn, nghiêm khắc xét tuyển để tiến vào hậu viện, tôi tin rằng tất cả mọi người là thực tâm thích Kiều Kiều, vì vậy tiếp theo, một thế giới mới, một khởi đầu mới, cùng nhau cố lên."

Thịnh Kiều tự mình lựa chọn fan, mỗi người đều là fan thực sự, nghe được phía hậu viện chính thức coi trọng như vậy, nhất thời như đánh máu gà động lực được thêm mười phần, ở trong hội hưởng ứng.

Thịnh Kiều lấy lại mấy tài khoản chính chủ, dựa theo việc làm của chín người, tuổi tác, thời gian nghỉ ngơi, theo thứ tự phân công xuống, từng tài khoản chính thức ứng với một công việc khác nhau.

Nhìn thấy chín người trong nhóm đều khen ngợi hiệu suất làm việc của mình, Thịnh Kiều nhịn không được cảm thán, lăn lộn nhiều năm trong giới fan hâm mộ, đuổi theo thần tượng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng phát huy công dụng!

Xử lý tốt công việc trong fanclup, sắc trời cũng đã tối hẳn. Thịnh Kiều dọn dẹp một chút, đi ra ngoài gặp Kiều Vũ.
***
Trên đường bị kẹt xe, Kiều Vũ đến muộn 30 phút, khi anh vội vã đến Tịch Phong Thủy Tạ thì nhân viên phục vụ dẫn anh đến Thủ Phong Các. Đẩy cửa đi vào, đã có một người đang khoanh chân ngồi, nhấc ấm pha trà.

Phía sau là tấm bình phong đại phúc sơn thủy, cô một thân quần áo trắng, tóc dài buộc lệch một bên để trước ngực, cùng với phong cảnh thác nước phía sau Tương đắc ích chương.

*Đại phúc sơn thủy: cảnh thác nước đổ xuống rộng lớn

* Tương đắc ích chương: Cùng nhau hợp lại càng tăng thêm vẻ đẹp

"Thật có lỗi, trên đường bị kẹt xe một chút." Kiều Vũ đến gần, lịch sự đưa tay, người trên chiếu tre ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt mộc lọt vào tầm mắt anh.

Kiều Vũ buộc miệng: "Thịnh Kiều? Làm sao lại là cô?"

Nhìn thấy anh trau đứng trước mặt mình, cô rốt cuộc cũng không thể lấy thân phận em gái để nhận anh, Thịnh Kiều trong lòng khổ sở một trận, cố gắng mỉm cười: "Tại sao không thể là tôi? Ngồi đi."

Kiều Vũ vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ ngồi xuống.

Đêm đó chuyện Thịnh Kiều ở trước cửa nhà nổi điên khiến trong lòng anh vẫn còn sợ hãi, cũng vẫn chưa hiểu được nguyên nhân tại sao nữ ngôi sao này lại xuất hiện trước cửa nhà mình nói ra những lời kỳ quái, không nghĩ tới hôm nay cô lại có thể chủ động tìm tới cửa.

Kiều Vũ cảnh giác tại chỗ nhìn cô: "Thịnh Kiều, rốt cuộc cô tìm tôi làm cái gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK