Tống Mạt: “Mới nãy anh còn bảo tiện đường mà.”
“Đưa em đi gặp chú thì tiện.” Dương Gia Bắc nói, “Tôi chưa nói đưa em về khách sạn cũng tiện đường.”
Tống Mạt: “…”
Giờ phút này, tầm mắt anh không đặt trên người Tống Mạt mà lại quay sang nhìn Chung Nhạc. Vẫn cái ngữ điệu như ép cung tội phạm ấy, Dương Gia Bắc hỏi: “Cậu có quan hệ gì với Mạt —— Tống Mạt? Tới đây làm gì?”
Chung Nhạc còn chưa đáp, Tống Mạt đã lên tiếng trước: “Anh hỏi nhiều vậy làm gì?”
Giọng điệu đã thay đổi.
“Bố em bảo tôi chăm sóc em.” Dương Gia Bắc cũng cao giọng, “Tôi không muốn khiến chú ấy thất vọng.”
Tống Mạt: “Lúc này anh mới không muốn làm ông ấy thất vọng hả, vậy sao khi đó thái độ của anh khác thế?”
Dương Gia Bắc trầm mặc.
Chung Nhạc nghe mà như vịt nghe sấm, thừa dịp Dương Gia Bắc không nói gì, cậu chàng vội vàng hoà giải, cười hề hề giới thiệu bản thân.
“Em chào anh, em là đồng nghiệp cũ của Tống Mạt, lần này tới Cáp Nhĩ Tân để công tác. Hôm qua nghe nói Tống Mạt cũng ở đây nên em chỉ nghĩ thuê cùng một khách sạn cho tiện chiếu cố lẫn nhau chứ không có ý gì khác đâu…”
Sau khi nghe thấy ba chữ “đồng nghiệp cũ”, sắc mặt Dương Gia Bắc cũng dần hoà hoãn lại.
Anh đẩy vali của Tống Mạt về phía trước: “Lưu số điện thoại đi, có việc gì thì gọi tôi.”
Tống Mạt: “Gọi 110 không phải nhanh hơn à?”
“Không nhanh.” Dương Gia Bắc mặt mày vô cảm, “Đêm nay tôi không trực ban.”
“…”
Tống Mạt xách vali toan đi vào thì Dương Gia Bắc gọi cô lại, nghiêng người, sau đó đưa áo khoác của mình cho cô. Tống Mạt không chịu mặc: “Ngày mai tôi đi ngay, không có cơ hội trả lại cho anh.”
“Cứ mặc đi, tôi đã đồng ý với bố em rồi.” Vẫn câu cũ, Dương Gia Bắc nói: “Chỉ là một cái áo thôi mà.”
Không thể lay chuyển được ——
Nhưng quả thật Cáp Nhĩ Tân lúc này là lạnh nhất.
Dương Gia Bắc không đi tới cửa khách sạn mà đứng đó nhìn Tống Mạt xách vali mặc áo khoác của mình đi vào. Cửa lớn của khách sạn được thiết kế theo dạng xoay tròn, phải đưa tay đẩy nhưng khá là nặng. Chung Nhạc chủ động đẩy cửa giúp Tống Mạt, Tống Mạt kéo vali vào. Khi luồng hơi ấm từ máy sưởi phả vào mặt, Tống Mạt xoay người, Chung Nhạc bên cạnh còn đang cảm thán: “Bên này lạnh thật sự, tôi suýt thì chịu không nổi. Nhưng mà đẹp thật, không hổ danh…”
Cửa xoay dừng lại, chiếc xe đậu bên ngoài đã sớm đi mất.
Cả đêm hôm đó Tống Mạt ngủ không ngon, cô bị lạ giường, hễ tới nơi xa lạ lại dễ bị mất ngủ.
Chỉ có duy nhất một lần là ngoại lệ, đó là khi mới chuyển tới nhà Dương Gia Bắc.
Bà Dương rất cẩn thận, còn phơi chăn đệm mới cho cô. Đó là một chiếc chăn bông xịn, mềm mại vô cùng, mặc dù đắt hơn chăn bình thường nhưng vô cùng chắc chắn và ấm, nằm một lúc sẽ từ từ ấm lên. Dương Gia Bắc biết cô bị lạ giường nên cố ý mang gối ôm hình con thỏ sang đây. Ăn tối xong, anh cứ nấn ná mãi, bảo với Tống Mạt là nếu thật sự không ngủ được, muốn nói gì với anh thì cứ gọi điện thoại, anh ở ngay phòng bên cạnh, em kêu là đến.
Tống Mạt nằm trong chiếc chăn bông đã được bà Dương mang đi phơi, ôm chiếc gối ôm hình con thỏ, thế mà lại ngủ ngon thật.
Rạng sáng, gối ôm rớt xuống giường, cô trong mộng như cảm nhận được, duỗi tay muốn ôm nhưng chẳng ôm được gì. Ánh nắng rạng ngời, ánh mặt trời mùa đông như muốn đâm xuyên qua tấm rèm, để lại một vệt sáng trên sàn nhà, rọi đau cả mắt ——
Tỉnh dậy.
Dương Gia Bắc híp mắt, duỗi tay che mắt lại.
Anh nheo mắt nhìn chiếc gối ôm hình con thỏ trên bàn.
Chiếc gối ôm do chính tay anh khâu lại từng đường, mặc dù hơi xiêu vẹo, đường khâu có phần vụng về.
Chiếc gối ôm đã được giặt sạch, mang ra phơi thơm mùi nắng, còn được lót bông xịn, từng mũi kim đều được khâu vô cùng dụng tâm.
Dạo này Dương Gia Bắc hay nằm mơ.
Đó là một chuyện kỳ lạ vì bình thường cường độ huấn luyện của anh rất cao, suốt cả năm chẳng có mấy lần nằm mơ. Nhưng từ sau khi gặp lại Tống Mạt, cảnh trong mơ cứ nối gót mà tới.
Tống Mạt về đến Tuy Hoá.
Giá nhà ở Tuy Hoá không cao, căn nhà trước kia từ lâu đã không ở được nữa. Lúc đó khi bà Tống tới đón Tống Mạt đi đã đưa không ít phí nuôi nấng cho ông Tống. Số tiền đó cộng với số tiền đi làm thuê tích cóp được cũng đủ cho ông Tống mua một căn nhà mới.
“… Mạt Lị vẫn phải ở khách sạn sao…” Bà Dương thở dài, “Đáng thương quá, con bé ngoan ngoãn vậy mà… Chẳng phải mẹ kế của con bé cũng có một đứa con đấy à? Trong nhà làm gì còn chỗ cho con bé nữa…”
Một năm sau khi Tống Mạt rời đi, ông Tống đi bước nữa.
Bà vợ hai cũng có một đứa con riêng nhỏ hơn Tống Mạt 5 tuổi, là con trai.
Nhà người ta hoà thuận vui vẻ như thể đã quên mất Tống Mạt Lị là ai.
“Cả con nữa…” Bà Dương hỏi, “Mấy ngày nghỉ phép năm của con chừng nào thì được phê duyệt? Mẹ nói con nghe này Dương Gia Bắc, năm năm liền con không nghỉ phép rồi đấy…”
“Con biết mà.” Dương Gia Bắc đáp, “Mấy nay bận quá.”
Bà Dương nhắc: “Sắp đến ngày giỗ của ông Hai rồi, con nhớ về đấy.”
Dương Gia Bắc: “Con nhớ rồi.”
Ông Hai chính là ông nội Tống Mạt.
Bọn họ không có quan hệ huyết thống nhưng do quan hệ giữa Dương Gia Bắc và Tống Mạt nên người lớn hai nhà không khỏi năng qua lại với nhau. Ông nội Tống Mạt đứng hàng thứ hai trong nhà, Dương Gia Bắc không gọi ông là ông nội như Tống Mạt mà gọi ông Hai như mấy đứa trẻ khác.
Tất nhiên cảnh sát cũng có ngày nghỉ, nhưng làm cái nghề này phải tăng ca là chuyện bình thường. Ông bà Dương làm kinh doanh, tích cóp được một số tiền, Dương Gia Bắc thì cuộc sống đơn giản, tiền lương cũng giữ lại đấy chưa phải tiêu nhiều. Mấy năm trước khi giá nhà còn chưa tăng, bọn họ đã mua một căn ở Cáp Nhĩ Tân. Vốn định làm phòng cưới nhưng…
Nhưng Tống Mạt rời đi rồi.
Hai ngày kế tiếp, Dương Gia Bắc không bận lắm, ngày nghỉ đông cũng được phê duyệt, khoảng cỡ 5 ngày. Tình huống của Dương Gia Bắc tương đối đặc thù, không những nghỉ đông mà nghỉ phép ốm cũng chưa mất ngày nào. Lúc rời đơn vị, sếp còn cười nhắc anh tranh thủ nghỉ phép giải quyết chuyện lớn đời người đi, đừng trì hoãn nữa.
Dương Gia Bắc chỉ cười.
Anh không ở Cáp Nhĩ Tân lâu, vừa xin nghỉ đã lái xe về Tuy Hoá. Khoảng cách không quá xa, phi nhanh thì mất khoảng hai tiếng là cùng. Lái xe lâu cũng mệt, lúc về tới nhà, Dương Gia Bắc cất vali, uống một cốc nước rồi lên phòng ngủ luôn.
Đây là nơi Tống Mạt ngủ trong suốt kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, cũng là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời Dương Gia Bắc từ nhỏ đến giờ.
Thật ra ban đầu lúc Tống Mạt đưa ra đề nghị đó, Dương Gia Bắc không muốn đồng ý lắm. Anh đâu phải thằng tồi.
Tống Mạt còn nhỏ, chẳng phải người ta nói làm chuyện đó quá sớm thì không tốt sao? Tiền sinh hoạt cho cô lên đại học vừa mới gom đủ, nhưng con gái đi học đại học khác với con trai. Dương Gia Bắc chỉ cần mấy bộ cảnh phục mặc luân phiên, một cục xà phòng xài nửa năm, còn Mạt Lị của anh thì không thể như thế được. Cô phải giống như những sinh viên khác, phải mặc quần áo đẹp, phải dùng sữa tắm thơm, mỹ phẩm dưỡng da xịn, còn phải ăn ngon nữa.
Dương Gia Bắc cũng hy vọng Mạt Lị được vui vẻ, số cô đủ khổ rồi, anh muốn khiến cuộc sống của cô trở nên tốt đẹp nhất có thể.
Do đặc thù nghề nghiệp, Dương Gia Bắc ít ngày nghỉ và cũng chẳng được đi làm thêm. Tiền thưởng học bổng tích cóp được đều cho Tống Mạt hết. Anh tính toán một năm này phải tiết kiệm tiền sinh hoạt và tiền trợ cấp, tốt nghiệp xong thì sẽ đỡ hơn. Lúc đó anh có thể xin tới Đại Liên nhậm chức, chỗ đó gần biển, khí hậu không tồi, mùa đông không lạnh bằng bên này. Bình thường Dương Gia Bắc ở ký túc xá, quả thật không phải tiêu tiền nhiều, đến khi đó sẽ đưa hết tiền lương cho Tống Mạt, để cô yên tâm đi học, không phải lo vay tiền quỹ học tập nữa.
Dương Gia Bắc chỉ nghĩ đến những chuyện đó, hoàn toàn không nghĩ đến tình dục.
Lúc Tống Mạt ôm cổ anh, yêu cầu anh tiến thêm một bước, Dương Gia Bắc quả quyết từ chối.
Sao có thể chứ, cô gầy như vậy, anh sợ làm hỏng cô mất.
Cuối cùng vẫn làm.
Không phải là “hết cách rồi, ai bảo cô ấy cứ thế này thế nọ” mà là Dương Gia Bắc máu nóng dồn lên, không chống cự nổi.
Làm sao đổ hết nguyên nhân là do bản thân chiều theo Tiểu Mạt Lị được chứ? Rõ ràng anh cũng muốn, anh cũng thích, anh cũng từng mơ thấy, sao có thể ra vẻ quân tử, giả bộ dung túng cô nên mới vậy được?
Dương Gia Bắc xác nhận.
Chính bản thân anh cũng muốn.
Đúng, không phải để “thoả mãn cô”.
Mà là chính anh cũng muốn làm chuyện đó.
Nhưng chuyện đó còn khó làm hơn tưởng tượng của anh.
Chỗ anh toàn đàn ông, cánh đàn ông mỗi khi tụ tập là lại bàn chuyện đó. Thỉnh thoảng cũng nói mấy lời khắm khú, đến nỗi ruồi ngửi thấy còn chạy. Dương Gia Bắc chẳng bao giờ tham gia vào những cuộc trò chuyện đó.
Anh toàn tâm toàn ý nghĩ cho Tiểu Mạt Lị, cân nhắc dành dụm học phí cho cô vì bố mẹ cô thật sự chẳng đáng tin chút nào. Người thật lòng thương cô chẳng có bao nhiêu nên anh càng phải thương cô nhiều gấp bội.
Mỗi lần nghĩ đến lại đau lòng, Dương Gia Bắc cũng sợ chính mình làm đau cô.
Trong tác chiến hay bất kể chuyện gì khác đều phải dần dần từng bước, không được hấp tấp. Dương Gia Bắc nếm được thứ trà nhài tinh túy nhất mới bằng lòng công thành chiếm đất. Trước khi đại phá cửa thành, anh còn cố hỏi cô có đồng ý thật không hay là đổi ý. Chỉ cần cô đổi ý, Dương Gia Bắc sẽ dừng lại ngay. Tống Mạt xác định rồi, cô không hối hận. Nhưng đến lúc cô thấy hối hận thì đã muộn, khi ấy tên đã bắn không thể quay đầu. Dương Gia Bắc biết rõ chuyện này tốt nhất là một phát ăn ngay. Dù tay bị cắn chảy máu, anh cũng không bực, chỉ thương cô, xót cô. Anh đúng là tội đáng chết muôn lần, thiên đao vạn quả. Dù nghĩ vậy, anh vẫn phải tiếp tục, cho đến khi tiến vào khu vực kín kẽ không thể mở rộng được nữa.
Dương Gia Bắc không phải người hay ngủ mơ, nhưng từ sau trận đánh kia, mỗi lần nằm mơ đều có liên quan đến Tống Mạt.
Anh mơ thấy Tống Mạt che mặt khóc, anh thì áy náy không biết phải làm sao;
Anh mơ thấy Tống Mạt vừa khóc vừa nói rằng anh không thương em, không yêu em, tàn nhẫn như vậy;
Anh mơ thấy trái tim mình tan nát, Tống Mạt lại ôm lấy cổ anh, chủ động hôn anh.
Dương Gia Bắc mở mắt ra.
Anh ngồi một lúc rồi yên lặng đi tắm, thay quần áo, sau đó hung hăng vứt đống quần áo bẩn vào máy giặt.
Sau khi tắm nước lạnh, trong tiếng máy giặt kêu ầm ầm, Dương Gia Bắc quay đầu nhìn cảnh tuyết trắng xoá ngoài ban công.
Ánh hoàng hôn như mạ một lớp vàng ươm lên đỉnh tuyết sũng nước, giống như quả trứng vịt lộn bị lột một chút vỏ để lộ phần lòng đỏ bên trong.
Ngày lúc hoàng hôn, tuyết phủ đầy phố.
Mùa đông ở ba tỉnh vùng Đông Bắc đến rất sớm.
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, nghe vui tai lạ lùng, Dương Gia Bắc cúi đầu nhìn màn hình.
Trên màn hình là hai chữ.
Tống Mạt.
Tống Mạt cầm di động, cô vừa mới tắm xong, tóc còn ướt, chân để trần, đang ngồi xổm trên sô pha khách sạn.
Sáng nay cô có gặp bà Dương, nghe nói Dương Gia Bắc mới về nhà hồi chiều.
Tay nhanh hơn não, Tống Mạt bèn gọi ngay cho anh.
Nhưng không ai nghe máy.
… Chắc là đang bận ha?
Tống Mạt đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mới 5 giờ chiều mà trời đã bắt đầu tối rồi.
Cô chần chừ không biết nên gọi lại không, do dự khoảng 2 phút thì đối phương gọi đến.
Tống Mạt nhanh chóng bắt máy: “Alo.”
Cô nghe thấy tiếng hít thở của Dương Gia Bắc, không nặng.
Và cả giọng điệu hờ hững của anh: “Xin lỗi, vừa nãy tôi bận, có chuyện gì không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì… từ giờ cho đến khi kết thúc, mọi chuyện phát sinh chỉ gói gọn trong 5 ngày nghỉ phép của Dương Gia Bắc.